Tôi đi làm chỉ mong đến cuối tuần và cực kỳ sợ ngày thứ Hai ở công ty
Người đến kẻ đi, vậy mà sếp tôi vẫn chẳng rút được kinh nghiệm…
Hiện tại công việc khiến tôi khá stress và mệt mỏi, song tôi không thể nghỉ được vì rất nhiều lý do. Công ty này làm về mảng nội thất, đồ gia dụng còn tôi đảm nhiệm vị trí lên kế hoạch bán hàng, tư vấn cho khách. Đợt dịch, tình hình kinh doanh lao đao khiến cho công ty gặp nhiều trở ngại khó khăn. Lương của nhân viên cũng bị cắt giảm. Song từ cuối năm ngoái, mọi thứ trở lại bình thường, mức lương cũ mới được khôi phục.
Đáng nói ở đây là chuyện sếp tôi, tức người quản lý cả phòng bán hàng rất “hắc ám”. Tôi sẽ kể hết về những điều vô lý của sếp, và chắc chắn các bạn sẽ thấy… sợ. Đầu tiên là việc, sếp tôi đi làm từ rất sớm, mặc dù công ty yêu cầu chấm công trước 9 giờ nhưng khoảng 7 giờ là chị ấy có mặt ở văn phòng rồi. Bình thường chúng tôi toàn gần 9 giờ mới đến và bắt đầu ngồi vào bàn làm việc. Hàng sáng, sẽ luôn có “bài ca” rằng “Các anh các chị ngủ trương thây bây giờ mới đi làm đấy à?”. Mặc dù chúng tôi đang làm đúng luật, không đi muộn, chỉ là sát giờ mới tới, đâu có gì sai chứ?
Không chỉ vậy, cứ hễ mọi chuyện không được như ý của sếp, chị ấy sẽ nói đi nói lại, thậm chí mắng c.hửi cấp dưới cả buổi. Chúng tôi không tập trung làm việc được, càng không thể đeo tai nghe để át tiếng ồn. Rất nhiều nhân viên vào làm việc sau tôi đã ức chế mà nghỉ việc.
Từng có một giai đoạn, sếp soi đến cả từng bức ảnh của nhân viên, nếu thấy ai đi chơi cuối tuần, chị ấy sẽ “ghim” trong đầu, để rồi khi đi làm thì nói với giọng điệu kiểu “Tưởng là chăm chỉ thế nào, cuối tuần cũng đi chơi bạt ngàn đấy!”. Chị nói vậy với hàm ý nhân viên nếu không làm việc chăm chỉ cũng đừng up ảnh đi chơi. Thật vô lý!
Ảnh minh họa.
Nhưng chưa là gì so với những buổi họp ác mộng sáng thứ Hai hàng tuần. Đó là buổi họp như nhấn chìm cả một tuần làm việc. Kể cả khi doanh số bán hàng có tăng, sếp cũng rất kiệm lời khen. Dường như, cấp trên chỉ biết đào bới lỗi để mắng mỏ nhân viên mà thôi, mệt mỏi vô cùng. Tôi đã phải vào “phòng họp định mệnh đó” gần 3 năm trời. Cứ đến sáng thứ Hai, là phòng lại vang lên nhiều tiếng mắng mỏ. Nhân viên mới vào rất sợ kiểu làm việc quá gay gắt của sếp.
Video đang HOT
Cứ khoảng 1-2 tháng, phòng tôi lại phải tuyển thêm nhân sự vì người cũ không chịu được cách làm việc hà khắc. Tôi còn từng nghe sếp bảo với phòng nhân sự là họ rất kém cỏi trong việc tìm người. Chả nhẽ, chị ấy không nhận ra vấn đề nằm ở chính bản thân mình hay sao? Đúng là nực cười.
Còn về phía tôi, tôi không dám nghỉ vì bây giờ 3 năm làm việc, tôi cũng tạm coi là có mức thu nhập ổn. Chỉ sợ ra ngoài, tôi phải bắt đầu lại mọi thứ, mà chưa chắc mức thu nhập đã như ý muốn. Song điều đó đồng nghĩa tôi phải chấp nhận chịu đựng cách làm việc của chị sếp khó tính kia.
Mỗi tuần, tôi đều chỉ mong đến cuối tuần để được ở nhà, không phải gặp sếp, cũng như rất sợ sáng thứ Hai bước vào căn phòng họp đáng sợ. Thật tình, tôi không biết mình có thể trụ lại ở công ty tới chừng nào. Có những người vào sau tôi, họ đã nghỉ việc hết rồi. Bạn bè nghe tôi kể chuyện, chúng nó nói tôi là kẻ cam chịu, hèn nhát không dám đứng lên đấu tranh. Nhưng tính tôi là vậy, bất bình trong lòng chứ ngoài mặt nào có dám “bật” lại sếp đâu…
Tôi có tâm sự câu chuyện của mình với nhiều người, họ đều bảo tôi nên nghỉ việc sớm, kẻo sức khỏe tinh thần sẽ bị ảnh hưởng. Nếu chỉ để tâm tới mức lương thì không thể sống vui vẻ, hạnh phúc được. Ngoài những yếu tố về phúc lợi thì chúng ta cũng cần để tâm nhiều hơn về môi trường làm việc cũng như tính cách của cấp trên. Tôi nghe lời khuyên như vậy thì rất hiểu, chỉ là hơi khó áp dụng. Ước gì sếp tôi có thể nhận ra rằng chị ấy đã phạm quá nhiều sai lầm khi làm lãnh đạo. Nhưng chị ấy cứng nhắc, bảo thủ quá…
"Chiều" sếp cả đêm trong khách sạn, mờ sáng tôi hóa đá nhìn 1 người đứng chờ sẵn bên đường
Cuối tuần vừa rồi, vợ sếp về quê ngoại nên anh hẹn tôi qua đêm trong khách sạn. Đợt này chúng tôi ít gặp nhau, anh cuồng nhiệt vô cùng, tỏ rõ sự nhớ nhung thân thể tôi.
Anh bắt tôi chiều gần hết đêm mới chịu buông tha. Bố mẹ tôi ly hôn hôn lâu rồi, bố có vợ mới, không quan tâm gì đến vợ cũ con riêng. Những năm qua đều là mẹ tôi một mình vất vả nuôi hai con khôn lớn. Hiện tại đã ra trường đi làm, tôi tự nhủ phải cố gắng đạt được thành công để lo cho mẹ và em một cuộc sống tốt hơn.
Song khi bước chân vào xã hội mới thấy chẳng có chuyện gì dễ dàng. Mệt mỏi tăng ca làm thêm, nỗ lực phấn đấu, học tập không ngừng, vậy mà kết quả vẫn chẳng đi đến đâu. Trong lúc tôi kiệt sức, sếp đã rót vào tai tôi những lời đường mật không thể cưỡng lại được:
"Chỉ cần em theo anh thì em muốn gì cũng được, t.iền bạc, sự nghiệp đều có, sao em phải vất vả như thế? Một người phụ nữ xinh đẹp và duyên dáng như em phải được hưởng an nhàn và sung sướng".
Sếp tôi t.uổi trẻ tài cao, tiếc thay anh đã có vợ con. Nhưng nghĩ đến những gì mà sếp có thể cho mình, tôi thật sự bị mờ mắt không thể từ chối nổi.
Cuối tuần vừa rồi, vợ sếp về quê ngoại nên anh hẹn tôi qua đêm trong khách sạn. (Ảnh minh họa)
Quả nhiên từ khi xác lập quan hệ với sếp, công việc vô cùng thuận buồm xuôi gió, chẳng cần phải vất vả cũng đạt được những điều mình muốn. Sếp còn thường xuyên chuyển khoản cho tôi t.iền tiêu vặt, cuộc sống nhàn hạ, đầy đủ, chẳng cần lo nghĩ điều gì.
Cuối tuần vừa rồi, vợ sếp về quê ngoại nên anh hẹn tôi qua đêm trong khách sạn. Đợt này chúng tôi ít gặp nhau, anh cuồng nhiệt vô cùng, tỏ rõ sự nhớ nhung thân thể tôi.
Anh bắt tôi chiều gần hết đêm mới chịu buông tha.
Ngủ được một lát đã thấy trời tờ mờ sáng, tôi dậy mặc quần áo ra về trước, định bụng trên đường về sẽ ghé qua mua bữa sáng cho mẹ và em trai ở nhà.
Bước ra khỏi khách sạn, tôi hóa đá khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng phía đối diện đường. Người đó không ai khác chính là mẹ đẻ tôi!
Bà vừa nhác thấy tôi xuất hiện, không nói không rằng lao đến giáng cho con gái một cái tát rồi cất giọng nghẹn ngào nức nở: "Con có biết mẹ đợi con ở đây cả đêm rồi hay không?".
Thì ra mẹ tình cờ nhìn thấy sếp ôm tôi vào khách sạn. Bà biết rõ mặt sếp tôi, từ đó biết được tôi với sếp có mối quan hệ bất chính. Bà muốn vào theo nhưng lễ tân không cho, họ bảo mật thông tin khách hàng rất kỹ. Mẹ gọi điện nhưng tôi đã tắt điện thoại ngay sau khi nhắn cho em trai rằng đêm nay mình ngủ nhà bạn. Vậy là mẹ tôi đứng chờ, chờ cả một đêm để gặp cho bằng được con gái.
"Con đã từng quên chúng ta phải rời khỏi căn nhà đó như thế nào ư?", mẹ nghèn nghẹn chất vấn.
Bố con giàu lên bắt đầu lăng nhăng đổ đốn, thường xuyên cặp kè với các nhân viên nữ trẻ đẹp. Mẹ mong giữ gia đình cho các con nên hết lời khuyên bảo, lạt mềm buộc chặt nhưng ông ta càng được đà lấn tới, bắt mẹ phải chịu cảnh chung chồng. Chẳng những thế còn tình nhân tới tận nhà lên mặt với ba mẹ con chúng tôi. Cho đến lần ấy, tôi lao lên đ.ánh n.hau với cô ả kia, ông tát con gái 2 cái, đuổi tất cả chúng tôi đi. Ê chề và cũng đủ uất hận!
Tôi đã trở thành loại người mà mình coi thường và khinh ghét nhất. (Ảnh minh họa)
Ba mẹ con tôi rời khỏi nhà tay trắng không được mang theo thứ gì. Khi đó tôi thấy người đàn ông như bố thật quá sức bạc bẽo, người đàn bà kia không còn chút liêm sỉ, dùng thân xác trẻ trung để đạt được t.iền bạc và sự nghiệp. Nhưng bây giờ chính tôi lại trở thành hạng người như vậy, trở thành kẻ thứ ba chen chân vào gia đình sếp dù biết rõ anh đã có vợ con đề huề.
"Sống nghèo cũng được miễn là bằng những đồng t.iền do chính mình làm ra. Phấn đấu sự nghiệp thế nào cũng phải là nỗ lực của chính bản thân, đừng bao giờ đi đường tắt. Những điều mình không muốn thì cũng đừng bao giờ đối xử với người khác như vậy. Con không nghĩ đến vợ và con của anh ta hay sao?", mẹ khóc nắm tay tôi.
Tôi khuỵu xuống ân hận và day dứt vì sai lầm của mình. Tôi đã trở thành loại người mà mình coi thường và khinh ghét nhất. Tôi sẽ thay đổi, sẽ chuyển chỗ làm, sẽ sống thật đàng hoàng và tìm cho mình hạnh phúc riêng. Dù nghèo, dù không thành công rực rỡ trong sự nghiệp nhưng lòng thanh thản...
Cuối tuần đi bán hoa quả phụ mẹ, có vị khách nữ mua hết nửa sạp hàng, tôi choáng váng khi biết danh tính bác ấy Tạm biệt bác ấy mà em mừng thầm hôm nay mình gặp được khách sộp. Cuối tuần vừa rồi được nghỉ làm nên em ra chợ phụ mẹ bán hoa quả. Mẹ em làm nghề này nhiều năm rồi, sạp không lớn nhưng t.iền nuôi em ăn học cũng chính là nhờ bà buôn bán hoa quả có được. Có một vị khách...