Sững sờ vì tờ hóa đơn lạ trong túi quần chồng
Không ngờ, có một tờ hóa đơn khám bệnh được gấp nhỏ lại rơi ra. Tôi nhặt lên xem và sững sờ.
Thà anh nói trước rồi chia tay có phải dễ dàng cho tôi không? (Ảnh minh họa)
Chồng tôi là một người kĩ tính. Anh không có nhiều bạn bè nên cũng rất ít nhậu nhẹt bê tha. Anh hay nói chỉ cần nhậu vào sẽ không kiềm chế được bản thân lại làm chuyện có lỗi với vợ con nên anh không muốn. Sống với nhau 8 năm trời, chưa một lần vợ chồng tôi mâu thuẫn vì việc chồng đi nhậu.
Không chỉ tôi mà bạn bè tôi cũng rất ngưỡng mộ chồng tôi. Họ còn lấy anh làm hình mẫu lí tưởng cho chồng mình. Thương vợ, tâm lí, không nhậu nhẹt, không la cà lại có hiếu với nhà vợ. Bố tôi còn hay nói rằng trong bốn người con rể, bố thương chồng tôi nhất. Bố còn khuyên tôi phải biết trân trọng anh vì trong xã hội bây giờ, tìm được người như anh không phải dễ dàng gì.
Tôi cũng tin tưởng chồng tuyệt đối. Mỗi tháng khi nhận lương chồng đều đưa tôi đến một nhà hàng quen thuộc để ăn tối. Không khí nhà hàng ấy thoải mái, không gian cũng rộng rãi chỉ có điều tiếp viên ăn mặc khá h.ở h.ang. Có cô khi cúi xuống để thức ăn là khách nhìn thấy gần hết vòng 1.
Video đang HOT
Chồng tôi hiền lành, chân thật và khó tìm. (Ảnh minh họa)
Tôi hay hỏi đùa chồng có phải anh thích mấy cô tiếp viên ở đây không mà tôi rủ đi quán khác anh không chịu. Anh đều lấy tay day nhẹ vào trán tôi rồi nói anh thích đến đây vì món ăn ngon chứ không phải vì gái. Suốt cả bữa ăn, anh cứ gắp món này món kia cho tôi. Tôi ăn dính miệng anh cũng lấy khăn ướt chùi cho. Đến mức mấy cô tiếp viên cứ khen chồng tôi mãi.
Hai tháng nay tôi bỗng thấy chồng mình khang khác. Anh không dẫn tôi đi quán cũ nữa mà chuyển quán mới. Quán này nhân viên nhẹ nhàng, ăn mặc cũng kín đáo hơn nhiều. Tôi ngạc nhiên thì anh nói đổi quán cho mới lạ cũng là hâm nóng lại tình cảm. Nhưng tôi càng ngạc nhiên hơn khi thấy cô bé tiếp viên quán cũ giờ chuyển qua đây làm. Thấy tôi, c.ô b.é ấy cúi chào rất lịch sự.
Chồng tôi cũng ít thể hiện tình cảm với tôi hơn. Tôi thắc mắc thì anh nói cưới nhau cũng lâu rồi mà chưa con cái gì nên anh buồn. Đúng là vợ chồng tôi lấy nhau đã 8 năm nhưng tôi không thể có thai được.
Trước đây tôi cũng từng mang thai một lần nhưng cùng lúc lại phát hiện bị u xơ tử cung nên phải bỏ thai và điều trị. Chỉ là sau bao nhiêu năm, anh chưa từng đề cập đến chuyện này. Anh cứ nói con cái là trời cho nếu không có con thì hai vợ chồng dành dụm t.iền nhiều hơn một tí để về già có t.iền mà sống. Vả lại bên nhà chồng tôi cũng không hề ép buộc hay gây sức ép gì cả. Lần đầu nghe anh nói thế, tôi đã mất ngủ cả đêm.
Hôm qua, chồng tôi đi nhậu. Điều đáng nói là anh nhậu tới gần 11 giờ mới về, đây cũng là điều trước giờ chưa từng xảy ra. Khi anh về đến nhà là đã say ngất ngưởng. Tôi thay quần áo, kéo anh nằm lên giường rồi đem đồ của anh đi giặt.
Theo thói quen, tôi móc các túi áo quần của chồng ra rồi mới giặt. Không ngờ, có một tờ hóa đơn khám bệnh được gấp nhỏ lại rơi ra. Tôi nhặt lên xem. Là hóa đơn của một phòng khám tư nhân, tên bệnh nhân là một cô gái và lí do khám là khám thai.
Tôi đã sốc đến mức ngồi thụp xuống nền nhà. Đầu óc tôi trống rỗng mà đau từng cơn liên tục. Tại sao chồng mình lại có hóa đơn khám thai này? Tên người con gái trong hóa đơn chẳng phải xa lạ gì mà chính là cô bé tiếp viên chuyển từ quán này qua quán kia. Tại sao anh nhất quyết đòi chuyển quán cho thay đổi không khí? Bao nhiêu đó cũng quá đủ để giải thích cho tất cả rồi.
Chỉ là, tôi quá sốc, quá đau đớn. Trước đây tôi từng nói sẽ li hôn để anh tìm người khác có khả năng sinh con nhưng anh không chịu. Giờ anh lại phản bội tôi. Thà như anh nói ngay từ đầu rằng không còn yêu tôi nữa thì có phải dễ chịu hơn cho tôi không? Tôi phải làm sao đây? Phải làm gì với cuộc hôn nhân suốt 8 năm của mình đây?
Theo Afamily
Tôi sợ mình phải lớn lên
Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao những buổi chiều cuối thu không còn thấy chuồn chuồn ngủ trên hàng rào nữa..
Ảnh minh họa
Chúng tôi cùng nhau lớn lên ở vùng quê nghèo khó, t.uổi thơ là những quả bóng nhựa xanh đỏ, hò hét buổi chiều ngoài ruộng mạ, là những con chuồn, con cá giữa trưa hè trốn ngủ, là những củ khoai cây mía ăn trộm buổi chăn trâu, là những chảo châu chấu rang mỡ thơm giòn, là tiếng công nông, tiếng hò hét gọi nhau mỗi khi thấy máy bay cất cánh, cả những khoe khoang ganh tị nhau bộ quần áo Tết.
Chúng tôi sống nơi đây, một vùng quê nhỏ bé, nhà kia tối qua cãi nhau là sáng mai cả xóm đã tường, phiên chợ quê có chuyện để họp, hàng xóm có cái để ngồi với nhau, chuyện nhà mình cũng là chuyện nhà hàng xóm, chỉ cần lỡ ho một tiếng đầu làng, cuối làng đã đến hỏi thăm. Nhưng đó lại là cuộc sống và t.uổi thơ của chúng tôi, sáng sớm rủ nhau đi chạy bộ, trêu chó nhà hàng xóm, đi bẻ trộm mía làng bên, trưa về trốn ngủ chạy ra ao câu cá, đ.ánh b.ài, chọi cù, b.ắn bi..., tối về ăn no rồi rủ nhau đi xem tivi nhờ nhà hàng xóm. Nhà nào có tivi trắng đen là oai lắm, cả xóm tụ họp đến ngồi chầu hẫu chờ xem mấy phim tình cảm của Hàn Quốc, xem rồi thi nhau thuyết minh, c.hửi mấy cô nhân vật phản diện, khóc lóc thương cảm cho mấy cô nhân vật chính, hết phim là đoán già đoán non, về ôm giấc mộng Hàn Quốc.
Tết về chỉ đợi mẹ đi mua cho vài ba bộ quần áo xanh đỏ tím vàng, sắm mấy gói mứt, mấy gói kẹo bi rẻ t.iền... Giờ đây những điều đó còn là ký ức, t.uổi thơ đầy những hoài bão, ước mơ về tương lai dài rộng. Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao những buổi chiều cuối thu không còn thấy chuồn chuồn ngủ trên hàng rào nữa, phải chăng người ta phá hết chè mạn, bờ tường xi măng không phải nơi chúng đậu. Phải chăng những đ.ứa t.rẻ của ngày xưa không còn đợi tới giấc ngủ của chúng mỗi chiều. Vậy ra, tất cả cũng chỉ bởi vì lòng người đổi thay.
Theo VNE
Sếp có thái độ lạ khi tôi mặc váy vào trình ký Bình thường sếp rất khó tính, nhưng hôm nay tự nhiên thái độ lạ, còn khen chân tôi đẹp, tỏ ý muốn đụng chạm. Ảnh minh họa Tôi 26 t.uổi, chưa có gia đình, là nữ viên chức ở một cơ quan nhà nước cấp tỉnh hơn một năm. Tôi không phải con ông cháu cha gì nên đang làm công việc vặt...