Chọn con dâu chỉ ưu tiên nhà giàu và cái kết ‘ghét của nào trời trao của nấy’ cho bà mẹ chồng tham lam
Tuyển mãi mới được một cô con dâu ưng ý, ai ngờ, cuộc đời không dễ dàng như bà Vân vẫn tưởng tượng.
Bà Vân tuy xuất thân nông dân xong may mắn gặp thời trong việc làm ăn nên nhanh chóng phất lên, trong thời gian ngắn đã có của anh của để, mua nhà, mua xe ở Hà Nội. Cứ tưởng một người đi lên từ khó khăn thì sẽ trân trọng những con người có ý chí phấn đấu thay vì chỉ coi trọng của cải, vật chất nhưng đáng tiếc bà Vân lại rơi vào trường hợp thứ hai.
Kể từ khi giàu có, bà Vân cũng thay tính đổi nết, trở nên trịch thượng, tự phụ với chính những người bà con trong gia đình. Với hàng xóm láng giềng bà cũng chỉ quan hệ với những người ngang đẳng cấp, người nghèo tuyệt đối bà không giao lưu.
Bà Vân chỉ tuyển con dâu giàu có. (Ảnh minh họa)
Sự tham giàu của bà còn thể hiện rõ ràng nhất trong việc tuyển con dâu. Tiêu chí đầu tiên bà lựa chọn phải là người Hà Nội và gia đình khá giả rồi mới xét đến những yếu tố khác. Bà bảo với Trung, con trai của mình rằng: “Xấu hay xinh, có t.iền cũng giải quyết được hết. Đảm đang hay vụng thì có t.iền thuê ô sin cũng xong hết. Đừng có rước mấy đứa nghèo rớt mùng tơi hay tỉnh lẻ xa tít tắp về đây, sau này vất vả lại than thở với bố mẹ, bố mẹ không giúp được đâu”.
Nói là làm, đã 3, 4 cô người yêu của Trung bị bà Vân loại khỏi “vòng gửi xe” sau khi nghe đến xuất thân, gia cảnh. Không tin tưởng con trai, bà quyết định mai mối cho anh con gái của một người bạn làm ăn với chồng. Với bà thì cô gái này không thể chê ở điểm nào. Không chỉ xinh xắn, trẻ trung, sống hiện đại, gia đình Kiều còn rất giàu, bản thân cô cũng là người hào phóng, chi t.iền không tiếc tay. Hai bên gia đình đều rất ưng ý, Trung tuy có chút lăn tăn vì thấy Kiều sống quá hiện đại lại sắc sảo hơn người nhưng cũng đành chấp nhận, anh xưa nay cũng vốn cha mẹ đặt đâu thì ngồi đấy.
6 tháng sau, đám cưới của Trung và Kiều được tổ chức hoành tráng ở một khách sạn 5 sao trong thành phố. Dàn xe sang rước dâu gây náo loạn các tuyến phố, cô dâu xinh đẹp như Hoa hậu, vàng cưới đeo đầy người, bố mẹ vợ còn mạnh tay hồi môn ngay cho con gái một chiếc xe hơi hơn 3 tỷ đồng. Khỏi phải nói, bà Vân sung sướng, tự hào đến cỡ nào.
Thế nhưng, cuộc đời thật chẳng nói trước được điều gì. Cũng chỉ vẻn vẹn 6 tháng sau đám cưới rình rang ấy, bố mẹ Kiều bất ngờ gặp vận hạn, làm ăn thua lỗ liên tục, tài sản phải bán hết để trả nợ ngân hàng. Gia đình cô đang giàu có bỗng phá sản, kiệt quệ, phải đi ở nhà thuê. Lúc giàu có thì anh em, bạn bè nhiều vô kể, đến khi gặp sự cố thì chẳng thấy ai giúp đỡ, thậm chí những người thân quen còn làm khó gia đình cô về những khoản t.iền làm ăn chung với nhau.
Khi nhà Kiều phá sản cũng là lúc cô bị mẹ chồng ghét.
Bố mẹ thất thế, Kiều cũng chẳng còn được như xưa, vốn ăn sẵn, ham chơi, tiêu pha thoải mái bằng t.iền của bố mẹ trước nay, giờ không có t.iền làm Kiều bí bách phát điên, cuộc sống của cô như địa ngục, vợ chồng cãi vã, lục đục suốt ngày.
Còn bà Vân thì khỏi phải nói. Lúc thông gia phá sản cũng là lúc bà thay đổi thái độ hoàn toàn với họ cũng như con dâu. Xưa kia suốt ngày khen ngợi Kiều thì nay bà chê bai cô đủ đường, nào lười biếng, không biết làm, không biết cư xử chỉ ăn chơi là giỏi. Nghĩ nực cười, khi xưa cô có t.iền biếu bà liên tục, chẳng thấy bà mắng mỏ cô điều gì, đúng là đời mà!
Cô con dâu điểm 10 ngày xưa nay trở thành cái gai trong mắt bà Vân. Bà lúc nào cũng hậm hực và bảo “chọn nhầm thông gia” nhưng không phải bà nhầm, đó là cái giá cho sự tham lam của bà. “Ghét của nào trời trao của ấy”, người xưa dạy chẳng sai.
Theo giadinh.net.vn
Những ngày đi tìm bình yên
Thu về mang theo cái lạnh phả vào lòng Hà Nội, đâu đó giữa những con phố đông đúc, tấp nập lại thoang thoảng mùi hương hoa sữa.
Tôi nép mình bên những gốc xà cừ già nua, bình yên ngắm nhìn dòng người trên phố. Người Hà N.ội yêu mảnh đất của mình bởi chính những điều giản đơn như thế, họ lưu lại và cất giấu những khoảnh khắc bình dị ấy trong tim. Và tôi cũng giống như họ - cũng có cho mình một miền quê riêng để yêu thương và để nhớ.
Quê hương tôi chẳng có những vội vã, bon chen của phố phường Hà Nội. Dải đất miền Trung cứ thế yên bình qua năm tháng. Người ta vẫn thường nói, có đi xa mới thấy hết cái đẹp của quê hương, mới thấm thía cái tình của người dân quê mẹ. Quả đúng như vậy, trong những khoảnh khắc giao mùa, khi nghe giữa mênh mông tiếng thu về lặng lẽ, tôi lại bất chợt nhớ về miền quê ấy.
Có lẽ mùa này quê tôi đang vụ lúa, những ruộng lúa chín trải dài như vô tận. Không khó để bắt gặp những bác nông dân với gương mặt háo hức đang chờ đón một mùa vàng bội thu. Đất miền Trung quanh năm mưa nắng thất thường bởi vậy mà mùa này, người ta sợ những cơn mưa rào ập đến hơn là sợ bất kì điều gì khác. Đây cũng là lúc nhà nông bận rộn nhất. Cả nhà kéo nhau ra ruộng từ sáng sớm tinh mơ. Các bà, các mẹ mồ hôi nhễ nhại nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt. Thỉnh thoảng họ ngồi lại nghỉ ngơi, chia nhau vài củ sắn, miếng khoai, uống cốc nước nhân trần thấm thía nghĩa tình của những người dân mộc mạc.
Cứ như thế vài ba ngày, lúa vàng đã được thu về hết, trả lại những gốc rạ đứng trơ trọi giữa đồng làng yên ả. Mấy đ.ứa t.rẻ con hùa nhau chạy xuống, đứa cắt rạ làm kèn thổi ti toe, đứa chân trần chạy đi múc nước đào tổ dế. Tiếng cười đùa của lũ trẻ vọng vào không gian khiến người ta quên đi tất thảy những mệt nhọc, nóng bức. Phía xa xa, đàn trâu già thong dong gặm cỏ, thỉnh thoảng lại vẩy tai nghe tiếng đời vọng lại.
Cái nắng miền Trung dữ dội hơn bao giờ hết, nắng đến rồi đi, chẳng mấy chốc mà những sân lúa đã khô quắt. Lúc này, rơm đã lên cây. Đầu làng, cuối xóm, các bà, các mẹ lại rục rịch chuẩn bị cho mâm cỗ mừng cơm mới. Bên bếp lửa bập bùng, khói từ nồi cơm tỏa ra nghi ngút. Đôi ba cái bánh đa vừng, vài món đồ ăn dân dã, hàng xóm láng giềng quây quần ngồi lại, nhâm nhi chén rượu nhạt rồi cùng nhau tỉ tê, tâm sự, nhìn lại một vụ mùa đã qua.
Có thể với ai đó, quê hương tôi thật nghèo nàn, đơn sơ và lạc hậu. Thế nhưng, dường như với những người như tôi lại yêu quê mình bởi chính những điều giản dị như thế. Một chút hăng nồng của cọng rơm, gốc rạ, chút hương khói bốc lên vào mỗi buổi chiều tà và cả mùi thơm hấp dẫn của món cà om ếch... Chẳng biết từ bao giờ những hương vị đó đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, được lưu giữ cẩn thẩn trong những trang kí ức ngủ yên để mỗi mùa đi qua lại bồi hồi nhớ lại.
Quê hương tôi là vậy, giản dị và bình yên. Sớm chiều quẩn quanh bên những vạt lúa, nương ngô, tối về cùng nhau quây quần bên bếp lửa. Thu qua, đông tới, thời gian cứ lặng lẽ trôi với bao đổi thay của cuộc sống, nhưng cái tình của những dân quê mẹ vẫn mộc mạc, chân chất như thuở ban đầu. Để rồi có đôi lúc giữa những bộn bề của phố phường tấp nập, tôi lại bất chợt muốn trở về nơi ấy. Ăn bữa cơm trưa đạm bạc, thả mình trên bãi cỏ xanh, bình yên lắng nghe những âm thanh ấm áp nơi quê nhà.
Theo blogradio.vn
Ôm đứa con mới mất về thì thấy nhà chồng đang dựng rạp cưới, vợ bình tĩnh mặc áo tang rồi t.iền thẳng vào lễ đường Lúc này, nhà chồng cô đang dựng tiệc cưới linh đình. My bình tĩnh mặc áo tang rồi tiến vào bên trong lễ đường. Trên đời này, có nhiều chuyện ngỡ rằng sẽ không bao giờ xảy ra được nhưng nó lại luôn hiện hữu, bởi vì có những người còn độc ác hơn cả loài thú dữ. Đó là những điều My...