Biết chồng hẹn bồ diện áo đôi “đổi gió”, tôi vẫn thả cửa cho đi rồi nhanh tay “chốt hạ”
Chồng tôi hẹn người tình tới một hồ câu sát ngoại thành. Anh ả thuê 1 chòi bên ao ngồi câu, lại thêm áo đôi tím lịm 1 góc trời, tôi chỉ liếc qua là nhận ra luôn.
Kết hôn gần chục năm, chưa bao giờ tôi nghi ngờ chồng. Mặc dù dạo gần đây, anh có nhiều biểu hiện khác thường, hay đi sớm về khuya, thờ ơ chuyện chăn gối song anh giải thích rằng áp lực công việc nên tôi cũng vui vẻ cảm thông với chồng.
Tuy nhiên hôm ấy anh đi tắm để điện thoại ngoài mặt bàn khách, tôi dọn dẹp định mang cất thì trùng hợp đúng lúc có tin nhắn mới gửi tới. Tò mò tôi mở ra xem, liền chết lặng với nội dung đọc được:
“Cưng ơi, em nhận được áo đôi anh đặt rồi nhé. Cuối tuần này chúng mình diện đi câu như đã hẹn nhé”.
Đọc xong tin nhắn, mắt tôi nhòa đi. Thực sự tôi rất mong đó chỉ là tin nhắn đi lạc nhưng xâu chuỗi tất cả các biểu hiện trước đó của chồng, tôi có thể khẳng định tới 90%, chồng mình ngoại tình.
Dù ruột gan đau như xát muối, uất ức tới mất ăn mất ngủ nhưng những ngày sau đó tôi cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể để tránh “rút dây động rừng”.
Tôi cố bình tĩnh, không để chồng phát hiện. (Ảnh minh họa)
Thứ 7 tuần ấy, ăn sáng xong chồng tôi bảo vợ:
“Nay anh có hẹn với mấy người bạn đi uống cà phê, bàn chuyện hợp tác làm ăn. Xong việc bọn anh sẽ đi đâu đó nên em với các con ở nhà cứ chủ động mọi việc. Nếu về ngoại thì gọi taxi, chiều anh về sẽ qua đón”.
Thấy vợ vui vẻ dạ vâng, anh diện đồ đi luôn không đề phòng gì. Còn tôi, vì biết rõ địa điểm hẹn hò của chồng nên cũng ung dung “thả” cho chồng đi thoải mái, mình dọn dẹp bát đũa xong mới thay quần áo cho con rồi bắt xe theo sau.
Chồng tôi hẹn người tình tới một hồ câu sát ngoại thành. Anh ả thuê 1 chòi bên ao, ngồi câu thì ít mà thả thính nhau thì nhiều, lại thêm áo đôi tím lịm 1 góc trời, tôi chỉ nhác qua là nhận ra luôn.
Video đang HOT
Để tạo bất ngờ cho chồng, tôi dẫn 2 con tới gần chỗ anh rồi chỉ cho chúng thấy bố. 2 con tôi còn nhỏ, ngây thơ chưa hiểu chuyện, nhận ra bố chúng hò hét hớn hở:
“Bố kìa…. Bố kìa mẹ ơi”.
Miệng nói, chân chạy, trong chớp nhoáng chúng đã ào tới bên khiến chồng tôi hoảng hồn, rụt tay khỏi eo người tình. Cuống quá, anh quay sang bế 1 đứa vào lòng, đ.ánh trống lảng hỏi:
“ Sao các con lại tới được đây?”.
“Mẹ bảo bố đang ở đây nên đưa chúng con tới để tạo bất ngờ. Chúng con còn mang cả áo đồng phục gia đình đây này bố. Mẹ nói mang đi cả nhà mặc cho khỏi lạc nhau”, con gái lớn 5 tuổi của tôi mau miệng trả lời.
Chồng tôi bất ngờ thấy vợ con liền đỏ mặt sợ. (Ảnh minh họa)
Mặt chồng tôi vẫn chưa hết tái. Anh vội đ.ánh mắt nhìn sang vợ, hiểu rằng tôi đã biết chuyện mới làm thế. Đúng lúc, bé thứ 2 nhận ra bố nó mặc áo giống với cô ả bên cạnh, liền hỏi:
“Sao bố với cô bên này mặc áo giống nhau thế?”.
Chồng tôi càng cuống, vội giải thích:
“À, trùng hợp thôi con”.
Ả bồ của anh ngồi cắm tăm không dám lên tiếng. Lúc này tôi mới đưa áo đồng phục gia đình cho chồng, hỏi:
“Sao, anh có mặc áo đồng phục cùng mẹ con em không? Hay muốn tách đội thì cứ nói?”.
Anh cầm vội áo khoác lên người. Còn cô bồ của anh, tôi bỏ bơ, không đả động gì tới. Đến khi nhìn chiếc áo đôi cùng ả bị chồng tôi thay ra, bỏ xuống chân thì cô ta đủ hiểu không còn lý do gì đứng lại đó, rồi hậm hực xách túi về.
Chiều về, tôi cũng không to tiếng với chồng nhưng anh vẫn hoảng lắm, cứ vợ đi đâu là lầm lũi theo sau tìm cơ hội nói lời xin lỗi. Sau cùng, tôi tuyên bố rõ:
“Đây là lần đầu cũng là lần cuối em bỏ qua cho anh. Nếu còn có lần thứ 2, chúng ta đường ai nấy đi, đừng hi vọng em tha thứ”.
Chồng phản bội, vợ nhận được lời khuyên "bỏ chồng nhưng không được từ bỏ bản thân"
Xuân mệt nhoài buông người xuống chiếc giường và nghĩ "sao cuộc đời mình lại khốn khổ như thế này, thà rằng đừng sinh ra trong cuộc đời có phải đỡ mệt mỏi không?".
01
Cha mẹ Xuân mất năm cô học cấp 2, đó là vết hổng lớn trong tâm hồn cô mà không có gì vá được. Dù rằng mồ côi, nhưng chị em cô sống với dì ruột, dì yêu thương chị em cô, kinh tế gia đình cũng không phải suy nghĩ. Tuy nhiên, nỗi đau của thời niên thiếu và việc thiếu vắng tình thương của cha mẹ khiến cô luôn cảm thấy có một nỗi đau luôn ở đó thỉnh thoảng lại nhói lên. Chỉ cho đến khi gặp Sơn thì Xuân mới thấy nguôi ngoai đi được nỗi buồn cũ. Sơn mang đến cho Xuân niềm hạnh phúc lứa đôi ngập tràn đủ khiến cô cảm thấy yêu đời trở lại.
Cô đã nghĩ rằng cha mẹ ở trên thiên đàng đã thương cô mà phù hộ cho cô gặp Sơn và có một tình yêu không sóng gió. Họ kết hôn sau 2 năm yêu và có một cuộc hôn nhân khá hạnh phúc. Tuy nhiên, sau khi sinh con thì mọi thứ thay đổi chóng vánh khi Sơn bỗng dưng hay đi sớm về khuya, ít quan tâm đến vợ con.
Xuân đã c.hết đứng khi gặp Sơn tay trong tay với người phụ nữ khác ngay ở Hà Nội vào lúc anh báo rằng đi công tác 1 tuần. Điều đáng nói hơn Sơn không quá hoảng hốt hay sợ sệt. Cuộc nói chuyện lúc hai người về nhà, Sơn nói thẳng: "Ly hôn đi. Anh không còn tình cảm với em từ lâu rồi. Em có thể trách anh, nhưng anh cũng không điều khiển được cảm xúc của mình. Cô ấy thú vị hơn em và ở cạnh cô ấy anh cảm thấy hạnh phúc. Anh xin lỗi".
Xuân cũng không mắng Sơn được lấy một lời, xưa nay cô vốn hiền lành đến mức nhu nhược như thế.
02
Sau khi ly hôn Xuân rơi vào trạng thái trầm cảm. Ánh sáng của đời cô chính là Sơn và nó đã tắt. Có những hôm Xuân quên cả cho con ăn, mắt cô sưng đỏ. Cô thậm chí xin nghỉ làm để trốn biệt trong nhà, không muốn gặp ai. Cô nghe thấy một đồng nghiệp gặp cô và nói: "Trời ơi, cái Xuân kia sao, sao nó tàn tạ như vậy". Xuân đã nghĩ rằng nếu không phải sống vì con thì cô cũng chẳng thiết tha gì "cõi tạm" này nữa. Cô trôi trong u uất và đau buồn với những suy nghĩ dằn vặt rằng sao cuộc đời mình lại bất hạnh như thế, sao ông trời lấy đi của cô mọi thứ mang cho cô hy vọng thế?
Hàng xóm mới chuyển đến cũng là một bà mẹ đơn thân. Họ rất nhanh chóng tìm đến với nhau vì có sự đồng cảm. Điều đáng ngạc nhiên cô nhận thấy ở Lan là một năng lượng tích cực tràn trề. Cuộc sống của hai mẹ con Lan khiến cả xóm ngưỡng mộ vì cô ấy lúc nào cũng rạng rỡ, vì nhà cửa cô ấy lúc nào cũng gọn gàng và đời sống tinh thần của cô vô cùng phong phú. Lan thích làm bánh, uống trà, đọc sách và miệng lúc nào cũng nở nụ cười.
Lan rủ Xuân sang uống trà. Trong tia ánh nắng hắt vào phòng, Xuân nhìn thấy Lan đu đưa đôi chân và nhâm nhi tách trà bằng tất cả niềm hạnh phúc riêng cô có. Lan nói rằng cô cảm thấy hài lòng về cuộc sống này.
Lúc chưa chồng cô cũng hạnh phúc dù cha mẹ cô bỏ rơi cô từ nhỏ. Lúc lấy chồng Lan cũng cho rằng mình hạnh phúc: "Mình chưa bao giờ trách anh ấy vì chúng mình đã có thời gian đi cùng nhau khá tươi đẹp. Giờ hết duyên thì buông. Mình cho bản thân 2-3 ngày để rơi vào nỗi buồn rồi tự sốc lại. Hai mẹ con mình đi du lịch 1 tháng và khi trở về mình thấy bỏ chồng không tệ như mình nghĩ.
Hiện tại mình chưa bao giờ nói rằng mất lòng tin vào đàn ông hay không lấy chồng nữa, vui mình vẫn lấy. Nhưng mình không trông đợi vào một người chồng để làm mình vui. Như bây giờ này mình thấy hạnh phúc vô cùng".
03
Xem ra cuộc đời Lan cũng chẳng khác Xuân là mấy, nhưng vì sao trong hoàn cảnh nào cô ấy cũng tích cực, cũng chẳng than thân trách phận một lời. Cuộc sống của Lan lúc nào cũng là tận hưởng, còn cuộc đời Xuân chỉ là mệt mỏi. Xuân hỏi Lan: "Vì sao tớ không được như cậu, vì sao lúc nào tớ cũng thấy mình yếu đuối và kém may mắn? Vì sao lúc Sơn rời bỏ tớ, tớ thấy mình như đã mất tất cả?".
Lan đáp: "Nhiều khi sướng hay khổ chỉ là do cách nhìn. Cậu thấy đấy, tớ thực ra cũng không sung sướng hơn cậu, nhưng tớ thấy mọi điều đều có ý nghĩa cả. Bỏ chồng thì bỏ, nhưng nhất định không được từ bỏ bản thân. Chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống hãy vui sống mỗi ngày theo cách của mình và tuyệt đối không được đặt cảm xúc của mình cho người khác quyết định.
Tất nhiên, không phải ai lúc nào cũng có thể dũng cảm mãi được. Nhưng nếu mệt nghỉ ngơi một chút, cho mình buồn một chút, khóc một chút... rồi lại cố gắng. Hạnh phúc lứa đôi sẽ có được nếu cậu biết hạnh phúc một mình và ngay cả khi không có đôi lứa hạnh phúc cậu vẫn cần tìm cách biết sống một mình hạnh phúc".
Chồng thành đạt trong sự nghiệp thì đề nghị chia tay tôi, nhưng khi anh đưa tin nhắn cho xem tôi phải bật khóc Chồng thường xuyên đi công tác và bận rộn đi sớm về khuya. Lâu dần, tôi không tránh khỏi cảm giác anh có người khác bên ngoài. Tôi và chồng là bạn học đại học. Yêu nhau 4 năm rồi ra trường, chúng tôi tính đến chuyện kết hôn. Nhà chồng ở quê, bố mẹ là nông dân chất phát. Gia đình tôi...