Rửa hơn 50 mâm cỗ trong đám cưới của em trai chồng vẫn bị c.hửi lười biếng và hành động…
Phận làm con gái, bất kể ai cũng mong muốn nhận được sự yêu thương từ bố mẹ mình và gia đình chồng tương lai, nhưng riêng tôi thì không có cái diễm phúc ấy.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra đã nghèo, nghèo từ khi mới lọt lòng và gầy yếu lắm. Hồi đó bố mẹ tôi nào đâu có t.iền đâu, tôi ở quê nên chẳng được ăn những đồ ăn như người thành phố. Với bố mẹ tôi thì chỉ cần thấy tôi đủ ăn là đã may mắn rồi. Vậy nhưng chỉ vài năm sau đó tôi trộm vía không ốm, người mập mạp hẳn lên và khỏe mạnh đến tận giờ.
Tôi hiện đã có chồng và có 1 con nhỏ 4 t.uổi. Nói đến đây là đủ hiểu, tôi cưới được 4 năm và con cũng gần 4 t.uổi là mọi người chắc cũng đoán định được nhiều phần. Tôi gặp và quen anh ấy khi còn học đại học. Anh là con của một gia đình có tiếng giàu có và anh thật sự là một chàng trai rất tốt bụng.
Ban đầu khi quen nhau, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi cảm thấy hai đứa thật sự không có hợp nhau, hai người không hề có mối liên hệ nào cả. Phần nữa, tôi tự cảm thấy không nên có mối quan hệ đi xa hơn vì tôi và anh khác nhau quá. Gia đình tôi và gia đình anh quá chênh lệch chính là trở ngại lớn nhất.
Dẫu vậy thì với sự chân thành của anh tôi cũng đã đón nhận tình cảm ấy. Quả thật không ngoài dự đoán, mẹ anh năm lần bảy lượt tới tìm tôi nói hãy tránh xa con trai bà. Cũng chỉ vì tôi có lòng tự trọng cao nên nhất định chia tay anh. Vấn đề nằm ở chỗ, sau ngày chia tay anh thì tôi mới biết mình mang bầu. Khi đó, tôi vẫn đang còn là cô sinh viên năm 3 đại học. Thật sự tôi chưa khi nào cảm thấy bản thân mình bế tắc đến thế. Tôi quyết định báo tin cho anh rồi cuối cùng thì bố mẹ anh cũng đành miễn cưỡng chấp nhận cô con dâu này khi tôi mang bầu đến tháng thứ 7 mới được cưới. Chỉ vì họ hi vọng con trai họ sẽ đổi ý.
(Ảnh minh họa)
Về gia đình chồng, tôi chưa bao giờ cảm thấy nơi đó là nơi thuộc về mình. Tôi sống trong gia đình đó, mang tiếng làm con dâu nhưng tôi tự cảm nhận được mình chẳng khác nào ô sin không lương của căn nhà đó suốt đời. Tôi làm đủ thứ việc, dậy nấu cơm sáng cho gia đình chồng ăn, giặt giũ, lau dọn và chăm con. Tất cả chỉ có một mình tôi làm việc.
Nếu như mọi chuyện cứ vậy, có lẽ tôi đã không bao giờ phản kháng lại. Bởi tôi cũng tự hiểu rõ bản thân mình đang phải sống dựa dẫm vào người ta. Tôi cũng tự biết thân biết phận cố gắng mà sống cho thật tốt. Suốt 4 năm qua tôi tự nhận mình là một cô con dâu thảo đủ đường. Tôi cũng chưa một lần cãi lại bố mẹ chồng dù ông bà có dùng những lời lẽ miệt thị, xúc phạm và mỉa mai nhất dành cho tôi.
Sẽ có nhiều người hỏi tại sao tôi vẫn sống trong căn nhà đó. Chỉ vì tôi thật sự yêu chồng tôi. Anh ấy rất tốt. Mẹ chồng khi có chồng ở nhà chưa bao giờ đối xử tệ với tôi. Anh cũng là người bênh tôi mỗi khi tôi bị mẹ chồng nói. Anh cũng hứa với tôi chỉ cố gắng đến 5 năm thôi. Anh sẽ tự kiếm đủ t.iền để mua nhà riêng và không phải sống chung với bố mẹ nữa cho tôi đỡ khổ. Đó chính là lý do tôi cố gắng cho đến tận ngày xảy ra chuyện.
Còn thiếu rằng gia đình chồng còn có 1 cậu em trai kém chồng tôi 6 t.uổi. Cậu ấy vừa tổ chức đám cưới được 1 tuần vừa rồi. Chính hôm đám cưới cậu ấy tôi mới đau lòng đến thế. Hôm đó, sau khi tiệc cưới tàn thì mọi người cũng dần tản ra đi về hết. Gia đình chồng có quan hệ rộng nên khách khứa cũng đông vô cùng. Sau khi tiệc tàn thì mẹ chồng giục tôi xuống rửa bát, đâu đó chừng 50 mâm cỗ mà không có ai trợ giúp cả.
Tôi thật sự buồn, vừa ngồi rửa mà tôi vừa khóc. Tôi chưa từng được yêu thương trong căn nhà ấy càng khiến tôi ấm ức hơn. Đã vậy khi ghé qua chỗ tôi xem tôi rửa đến đâu rồi. Phải nói khi đó tôi cũng đã rửa sắp xong rồi, chỉ còn đâu vài mâm và dọn dẹp lại thôi. Thời gian đó vào khoảng 2h sáng. Thì đúng lúc đấy mẹ chồng đi qua nhìn đống bát rồi nói tôi:
- Rửa gì mà lâu vậy? Chỉ rửa bát là xong việc đấy à mà cứ ngồi ỳ ra đấy mãi không đứng lên. Đúng là cái đồ lười biếng không thể ưng ngay từ đầu mà…
Video đang HOT
- Mẹ, mẹ nói như thế mẹ không thấy quá đáng với con sao?
- Quá đáng, mày bảo quá đáng chỗ nào?
- Con đã rửa cả 50 mâm bát rồi, mẹ còn muốn gì ở con nữa?
- Rửa bằng đấy mà nhiều à? Lười biếng bao biện.
- Nếu mẹ thật sự không quý được con. Con và con trai con sẽ rời khỏi ngôi nhà này. Mẹ đừng lúc nào cũng như thế, từ nay con sẽ không là con dâu của mẹ nữa.
- Mày, mất dạy. Dám cãi lại cả bố mẹ chồng.
- Trước giờ con chưa khi nào hỗn láo với bố mẹ cả. Nhưng lần này thật sự là mẹ đã quá đáng với con. Con chào mẹ cho con về.
Lúc đó chồng tôi ở đâu ra, anh chỉ xem qua là đủ hiểu câu chuyện. Anh cũng tuyên bố với mẹ một câu động trời:
- Vợ con hi sinh suốt 4 năm qua mà mẹ chưa thấy được chân tình của cô ấy thì con xin phép từ mai cho vợ chồng con ra ở riêng.
- Thằng này, mày bênh vợ không bênh mẹ. Thấy nó là lú lẫn hết cả… mày…
Anh nắm tay tôi dắt lên nhà cùng tôi thu dọn vài bộ quần áo. Chúng tôi dắt tay nhau, anh sang phòng bế con ra khỏi nhà lúc gần 3h sáng. Gia đình tôi hiện tại vẫn đang ở tạm một nhà nghỉ gần nhà. Tôi càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức. Nhưng có một điều tôi thấy mình may mắn. Đó là có một người chồng thật sự yêu thương mẹ con tôi, với tôi như thế là đủ.
Theo blogtamsu
“Nếu sau này mẹ già lẫn, đi vệ sinh lung tung bắt con dọn mệt thì con cứ bỏ mẹ ra bến xe"
"Con này, nếu sau này mẹ già lẫn, đi vệ sinh lung tung bắt con dọn mệt thì con cứ bỏ mẹ ra bến xe cũng được. Mẹ già rồi, sống thêm được ngày nào hay ngày đó, còn con thì có cả tương lai trước mắt, đừng vì mẹ mà khổ đời con".
ảnh minh họa
Chồng mất sớm, một mình bà Miên nuôi con vất vả trăm bề. Cũng may là Tấn- con trai bà rất có hiếu với mẹ, từ nhỏ đến lớn Tấn việc gì cũng nghe theo lời mẹ, thậm chí, đi học được bao nhiêu t.iền học bổng Tấn cũng mang về đưa cho mẹ để bà tiết kiệm. Cuộc sống không chồng vất vả như thế nhưng có đứa con hiếu thảo cũng khiến bà Miên cảm thấy được bù đắp phần nào đó.
Rồi cũng đến lúc Tấn đi làm rồi lập gia đình. Vợ Tấn là tiểu thư con nhà giàu có, ngày Vân về ra mắt, bà Miên không mấy vui vẻ vì bà nhìn thấy Miên cứ nhăn mặt khó chịu khi thấy mọi thứ trong nhà bà bị bám bụi, đến mức cái ghế cô ta cũng không dám ngồi, nhưng rồi thấy con trai hạnh phúc, si mê, bà cũng không đành lòng ngăn cấm.
Bà Miên làm lễ cưới cho con, vì là con một nên Tấn muốn hai vợ chồng ở chung với mẹ. Nhưng rồi Vân lấy lý do nhà Tấn chật quá, phải chuyển sang căn hộ chung cư cao cấp mà bố mẹ cô mua cho. Tấn đồng ý nhưng với điều kiện là phải đưa mẹ anh theo nữa, Vân thấy chồng cứ kiên quyết như vậy thì đành phải đồng ý.
Cuộc sống mới với vợ chồng con trai ở khu căn hộ cao cấp khiến bà Miên cảm thấy không thoải mái. Con dâu bà quay ngược lại kiểm soát bà từng li từng tí. Cô ta không hài lòng khi bà để đồ đạc lung tung vì tính hay quên, mỗi lần bà đi vệ sinh xong Vân phải chạy theo vào xả nước cho bằng được. Rồi những lần như thế, cô bịt mũi, nôn mửa đủ thứ, vừa dội nước vừa kêu: "Người đâu mà bẩn, đi vệ sinh cũng khắm thế này không biết".
(Ảnh minh họa)
Bà Miên cảm nhận được hết những gì mà con dâu đối xử với mình. Nhưng vì thương con trai, bà không dám nói điều gì để gây bất hòa. Bà cố gắng giữ gìn vệ sinh, cố gắng không quên đồ, đến cả việc ăn uống bà cũng phải lấm lét nhìn con dâu để biết rằng mình đang không làm sai quy cách quý tộc của cô ta.
Nhưng mọi cố gắng của bà Miên không khiến cho Vân cảm động. Trong mắt Vân, mẹ chồng cô là cái gai cần phải nhổ bỏ càng sớm càng tốt. Vân muốn lắm nhưng không biết phải làm sao vì cô còn nể Tấn.
Hôm đó, chẳng hiểu luống cuống thế nào mà bà Miên lại làm vỡ cái nắp đậy trên chỗ bồn nước của bồn cầu. Con dâu bà nghe tiếng "xoảng" thì chạy vào hét lên:
- Trời ơi, mẹ có biết sứ này là sứ của Ý không? Đắt lắm đó, giờ có muốn thay cũng phải nhập khẩu. Mẹ làm gì mà nó vỡ vậy? Giời ơi! Số tôi đúng là phải nuôi báo cô mà.
Nói rồi Vân đẩy mẹ chồng ra khi bà cứ cố gắng lao vào để dọn mảnh vỡ. Cú đẩy của Vân đã khiến bà Miên ngã vật ra sàn nhà tắm gãy chân. Tấn về, nghe vợ bảo rằng mẹ mình ngã trong nhà tắm gãy chân thì lo lắm, đưa bà đi băng bó. Bà Miên không kể gì với con trai về việc mình bị con dâu đẩy ngã. Tấn thì cứ mắng mẹ sa sả vì đi không chịu nhìn.
Từ hôm đó, bà Miên phải nằm một chỗ. Con dâu bà không ngó ngàng gì đến bà, giao phó mọi việc cho ô sin. Đến hôm bà đi lại được bằng nạng, bà lại làm vỡ đồ sứ, Vân tức điên vì cái bình cổ mình mua trong chuyến du lịch nước ngoài bị mẹ chồng làm vỡ. Chưa hết, bà Miên còn quên đi đổ bô khiến cái phòng ngủ hôi rình.
Hôm đó, bà Miên đang chống nạng định vào gọi con trai mở hộ cái cửa nhà vệ sinh thì nghe con dâu nói:
- Anh này, em chịu hết nổi mẹ rồi đó. Sau này mẹ mà lẫn, anh phải đưa mẹ ra bến xe mà bỏ rồi giả vờ lạc đi đấy. Em chịu đựng mấy năm nay là quá sức rồi.
- Em nói gì lạ thế? Anh chỉ có mình mẹ thôi mà.
- Em kệ anh đấy. Bỏ vào viện dưỡng lão thì tốn t.iền. Anh chọn mẹ hoặc chọn em, kệ anh. Nếu anh không làm thì chúng ta ly hôn.
Bà Miên nghe thế thì chống nạng quay về phòng. Ngày hôm sau Tấn ở nhà, vào phòng mẹ dọn vệ sinh, thấy cả cái bô bỏ một nơi mà nước tiểu thì văng tung tóe dưới sàn bèn nói:
- Mẹ lại đi ra sàn rồi này. Khổ ghê cơ.
- Ừ mẹ quên, mẹ tìm không thấy cái bô đâu, thì ra nó ở sau cái tủ.
- Căn hộ cao cấp mà mẹ cứ đi nặng ở trong phòng thế này thì thối lắm. Cô ấy không chịu được là phải.
Bà Miên không nói gì, đợi cho con trai đi đổ bổ xong quay vào thì bảo:
- Con này, nếu sau này mẹ già lẫn, đi vệ sinh lung tung bắt con dọn mệt thì con cứ bỏ mẹ ra bến xe cũng được. Mẹ già rồi, sống thêm được ngày nào hay ngày đó, còn con thì có cả tương lai trước mắt, đừng vì mẹ mà khổ đời con.
Tấn nghe mẹ nói thì khựng lại. Thì ra mẹ anh đã nghe được cuộc nói chuyện của anh và vợ. Tấn rơm rớm nước mắt bảo:
- Mẹ... mẹ nói gì vậy. Con phải phụng dưỡng mẹ chứ.
- Mẹ không muốn là gánh nặng của con. Dù sao thì mẹ cũng đã 80 t.uổi rồi.
- Không, là con đã sai... Con không thể làm vậy. Mẹ hãy cho con cơ hội để sửa sai đi.
Hai mẹ con Tấn ôm nhau khóc. Vân về nhà thấy vậy thì bĩu môi bảo:
- Lại đóng kịch rồi, giỏi thì đi luôn đi.
Tấn không nói gì nữa, thu dọn quần áo rồi đưa mẹ về căn nhà cũ trước sự sửng sốt của Vân. Có lẽ Vân không hiểu rằng tình mẫu tử là thứ tình thiêng liêng khó có thể cắt đứt. Chính vì sự hy sinh vô bờ bến của bà Miên dành cho con trai đã thức tỉnh được lòng trắc ẩn bấy lâu nay ngủ quên trong người con trai bà. Giờ thì Tấn nhận ra rằng, trên đời này mình chỉ có duy nhất một bà mẹ này mà thôi.
Theo blogtamsu
“Đằng nào mai em cũng lấy chồng, yêu nhau hơn 3 năm giờ em trao cái ngàn vàng cho anh đi” Chàng trai tôi yêu đến 3 năm nhưng lại không cưới. Để rồi đến ngày tôi chuẩn bị lên xe hoa với người con trai khác thì anh lại gạ gẫm tôi trao cho anh cái ngàn vàng. ảnh minh họa Tôi là cô sinh viên năm nhất đại học. Tôi vừa trải qua một mối tình kéo dài 3 năm đầy cay...