Không yêu vì sao anh lại khóc?
Anh chọn cho anh đường đi mới, mong rằng trên con đường ấy mình không gặp lại nhau.
Em đã biết im lặng, biết lắng nghe, nhưng không phải im lặng và lắng nghe một người mà chính là con tim em. Em không còn khóc mỗi đêm, không còn dậy lúc nửa đêm để xem có một dòng tin nhắn “thất lạc” quay trở lại. Em gọi nó là thất lạc bởi với em lúc ấy tất cả chưa kết thúc, chỉ là cần thời gian để “trưởng thành” hơn. Để hiểu mình cần nhau thế nào.
Nhưng chỉ mình em tin thôi thì không đủ. Hàng đêm, trước khi chìm trong giấc ngủ, em lại chắp tay, mà người ta gọi là cầu nguyện “mong anh ấy sẽ quay lại”. Từ trước đến giờ em vẫn không tin vào những gì gọi là tâm linh đấy và giờ thì em thấy, không tin là đúng.
Giọng nói của một người con gái, những dòng tin nhắn như muốn in sâu trong lòng em. Em không nghĩ mình bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ rằng anh có “vợ. Anh từng nói anh là “chồng” của một cô gái nào đó. Nếu điều đấy có thật đi nữa, có lẽ đã chẳng làm em vấn vương hay thấy chán nản đến như thế này. Điều thật sự khiến em quyết tâm rời xa anh như anh yêu cầu bởi suy cho cùng anh cũng khá hiểu em.
Anh hiểu nếu em biết anh có người mới thì chắc chắn em sẽ rời xa anh. Có thể là vì tự ái hay phần nhiều em là “người tốt”, một người không thích tranh giành đặc biệt là tình yêu. Em cũng là người vốn hay tự ái cùng tính tự tin. Nhưng anh đã lầm, anh vô tình làm tổn thương em mà không hề hay biết. Em chấp nhận quên anh bởi anh đã nhờ người ngoài giải quyết chuyện chúng mình, chuyện riêng tư. Đây là lần thứ 3 anh làm như thế. C.ô b.é ấy thật ngây thơ khi làm điều đấy hộ anh. Em đ.ánh giá thấp việc làm đó. Dù cách nghĩ của anh thế nào, em cũng thấy mình nên dừng lại, tất cả cũng chỉ là muốn em buông tha cho anh.
Anh hiểu nếu em biết anh có người mới thì chắc chắn em sẽ rời xa anh. Có thể là vì tự ái hay phần nhiều em là “người tốt”, một người không thích tranh giành đặc biệt là tình yêu.(Ảnh minh họa)
Anh biết cảm giác của em lúc đầu thế nào không? Chẳng là thế nào hết. Có thể anh không tin nhưng bởi lúc đấy em cũng không tin, giống như anh bây giờ. Nhưng thời gian chẳng chờ đợi nổi ai, nó cứ trôi nhưng một thứ cảm giác còn đọng lại sau hàng loạt hành động quyết đoán có chút vô tình đã đọng lại từng ngày một, giờ nó lại giống như vết thương.
Thời gian đầu là cảm giác đau, cảm thấy mình phải chăm sóc nó thật kỹ để nhanh khỏi. Nhưng ngày này qua ngày khác nó vẫn để lại sẹo, khiến mỗi khi ta nhìn thấy thì nhớ những gì đã xảy ra. Có những người nó sẽ rất nhanh còn với những người m.áu khó đông thị cần thời gian dài hơn và đau hơn. Anh thử đoán xem với em nó thế nào? Không sao cả là câu em tự trả lời cho chính mình.
Không nước mắt, không nụ cười, cũng không cảm xúc. Đùa thôi vì đó chỉ là những gì em mong đợi. Và em hiểu mình không thể làm được điều đấy cũng giống như không thể để anh hiểu được.
Em thầm mong anh có người yêu vì như thế em sẽ quy kết cho anh tội phản bội, sẽ dễ dàng để quên anh. Nhưng có thể chưa một lần mắt thấy tai nghe, hay vì trong lòng em vẫn không bao giờ nghĩ anh làm như thế. Anh không dám nhìn thẳng vào em để nói chia tay, em thấy anh khóc và em càng chẳng hiểu gì hết. Tại sao anh muốn bỏ em mà anh khóc? Anh đang giấu em điều gì mà không dám nhìn vào em để nói? Hay anh ốm đau ở đâu không muốn em lo nên nói thế? Câu trả lời mà em chưa bao giờ ngờ tới chỉ lả 2 chữ “hết yêu” sao?
Video đang HOT
Anh cứ cố gắng vùng vẫy, em nghĩ đến cảm giác của anh cũng giống em đã cố gắng đi tìm một câu trả lời từ anh, một lời hứa anh sẽ quay lại. Mệt mỏi phải không anh? Dĩ nhiên anh sẽ mệt rồi vì mỗi sáng có người nghĩ đến anh đầu tiên, cũng là suy nghĩ cuối cùng của họ trong ngày, nhưng anh đâu cần điều đấy. Cái anh cần là sự im lặng, là tự do.
Anh đ.ánh giá em ứng xử kém, hay vì không chịu chia tay mà anh cố gắng làm em phải đau khổ mãi. (ảnh minh họa)
Em không cao thượng được bởi với em, khi đã nói câu yêu, đã hứa ở bên em và nói là của em thì mãi phải là như vậy. Cũng bởi vì anh đã không còn yêu em nữa và điều đó làm em thấy mình đau buốt. Nhưng tất cả là sự ích kỷ của em, là sự chiếm hữu lớn hơn cả. Em không tự dưng và ngay lập tức đồng ý câu nói mình chia tay của anh, em cứ lay hoay tìm ra con đường đưa anh quay lại. Nước mắt, những lời như van nài, những lời hứa anh đều không muốn nghe. Tất cả làm em vô vọng trước anh.
Không hợp nhau đâu phải lý do. Khi bắt đầu và kết thúc chỉ mình em đi tìm kiếm anh. Em đã mong có ngày anh sẽ đi tìm em và nói anh sai rồi. Nhưng mong chỉ là mong, luôn tồn tại trong tâm tưởng. Tâm là tâm niệm, tưởng là tưởng tượng phải không anh?
Anh nói: vì yêu anh, vợ anh bỏ qua tất cả. Vợ anh rất yêu anh. Có lẽ em chưa làm được gì cho anh, chưa có gì khiến anh ấn tượng sâu sắc mang theo cả cuộc đời. “Chị đừng làm phiền chồng em nữa, chuyện giữa chị và anh ấy đã là quá khứ. Em tôn trọng chị, chị cũng nên tôn trọng em. Chị hãy tìm người khác và hạnh phúc.”
Khi anh lội xuống nước bùn bẩn để hái cho em những bông hoa sen, hẳn anh rất vui và hạnh phúc. Những câu nói đấy là anh nhờ người ta nói phải không? Tuy thế nó cũng sắc nhọn như dao, thậm chí còn hơn cả sự tồn tại thật sự của “vợ anh”. Em thà vô tình từ nhân vật chính thành người thứ ba còn hơn là để chính anh nghĩ ra những câu nói đó. Anh có hiểu cảm giác đấy đau đớn thế nào không?
Anh đ.ánh giá em ứng xử kém, hay vì không chịu chia tay mà anh cố gắng làm em phải đau khổ mãi. Vì lý do gì em luôn tin anh? Không phải anh bỏ em nữa mà em không cho anh cơ hội để quay lại bên em nữa.
Em khóc và mắng anh mỗi khi anh trễ hẹn, hay không chịu tự giác làm gì giúp em. Những câu chia tay được em nói ra một cách dễ dàng, nhưng chưa bao giờ em mong nó là sự thật vì lúc ấy em lại nghĩ làm như thế anh sẽ chiều em hơn. Nó có vẻ phản tác dụng anh nhỉ? Vì thế em đã từng nói, em hối hận. Nhưng đâu phải vì emm đã yêu anh nhiều hay ít đâu.
Em không hiểu tại sao mình lại yêu anh nhiều đến thế, hay tại em không cam tâm để anh tuột vào tay người khác. Em là người yêu anh không toan tính nhưng giờ bỗng nhiên trở thành người thứ ba trơ trẽn. Anh muốn em buông tha anh ư, được thôi nếu anh có thể sống yên vui và hạnh phúc.
Đàn ông các anh thật giống nhau, khi yêu thì nói toàn lời ngon ngọt, khi phũ phàng thì thật đắng cay. Em không còn tin ai trên đời này nữa, chắc chắn là như vậy, chỉ tại vì anh. Nhưng em vẫn không hiểu, vì sao anh khóc khi nói chia tay, hãy trả lời em một lần thôi anh nhé, hay chỉ là giọt nước mắt giả tạo của kẻ đã diễn kịch quá quen rồi?!
Theo VNE
Chia tay vì khoảng cách địa lý
Em là một cô bé từ núi rừng Tây Nguyên xuống thành phố học đại học để thực hiện ước mơ trở thành nhà báo. Anh là một chàng trai sinh ra và lớn lên giữa đất Sài Gòn sôi động và hối hả.
Em vui sướng đặt chân đến một nơi năng động, được gặp gỡ nhiều người, chứng kiến nhiều số phận khác nhau, để học tập, trải nghiệm hay có khi chỉ để trăn trở và suy ngẫm. Còn anh lại luôn mơ ước được sống ở một vùng quê thanh bình và yên ả, để không phải nghe những thanh âm ồn ào của xe cộ, của tranh đua, của những điều không thể tránh khỏi ở nơi có đời sống kinh tế phát triển...
Em và anh gặp nhau, bắt đầu bằng tranh luận và lý lẽ, rồi dần hiểu nhau hơn, biết thông cảm và yêu thương.
Em hứa sẽ dẫn anh về quê vào cái Tết đầu tiên sau khi em ra trường đi làm. Anh vui vì được trở thành nhân vật chính cho một dự định tương lai của em.
Năm cuối cùng của đời sinh viên, mẹ bị bệnh nặng, em phải về quê thường xuyên để chăm sóc. Hai chị gái đều lấy chồng xa, nhà chỉ còn mình mẹ già yếu lại thường hay bệnh. Thương mẹ vô cùng, sau nhiều đắn đo, trăn trở, đấu tranh với những mâu thuẫn trong chính mình, em quyết định về quê làm việc sau khi tốt nghiệp.
Em hứa sẽ dẫn anh về quê vào cái Tết đầu tiên sau khi em ra trường đi làm. Anh vui vì được trở thành nhân vật chính cho một dự định tương lai của em. (ảnh minh họa)
Anh buồn, nhưng không ngăn cản: "Anh luôn tôn trọng em, và lý do của em rất chính đáng, anh không có quyền, nhưng anh không thể". Em hiểu, anh có nhiều lý do để gắn bó với cuộc sống tấp nập, xô bồ ấy và anh không thể lên Tây Nguyên để cùng em xây dựng một hạnh phúc dài lâu, dù điều đó có gần với sở thích được sống ở một vùng quê yên bình của anh.
Hiểu và thông cảm, không trách móc, mình xa nhau vì khoảng cách địa lý - một lý do không dễ dàng được thông cảm.
Ngày tiễn em ra bến xe, hai đứa khóc nức nở. Nhìn khuôn mặt anh nhạt nhòa qua ô cửa kiếng, em nghe tê tái, hình như có chút hối hận, chút luyến tiếc, chút mơ ước, chút tự tin... em cũng không hiểu nổi mình khi ấy.
Thời gian trôi qua, em có cuộc sống bình yên của một cô giáo dạy Văn cấp 3. Khoảng một năm sau ngày đưa tiễn, em vẫn có cảm giác được yêu, nhưng sau đó cứ nhạt dần.
Anh vẫn hiển hiện trong cuộc sống của em, vẫn gọi điện thăm hỏi, chat chít thường xuyên, và đã đôi lần lên tận nhà thăm em. Nhưng chưa bao giờ anh nói đến chuyện cưới xin. Em nhắc đến, anh lại ậm ờ cho qua chuyện. Sau lần bị tai biến, mẹ em đi lại khó khăn và rất cần có bàn tay chăm sóc, đỡ đần mỗi ngày. Mẹ một mình, em không thể vì hạnh phúc riêng của bản thân mà bỏ rơi mẹ giữa đời.
Nếu thực lòng yêu em, lẽ nào anh không thể về quê sống cùng em sao? (ảnh minh họa)
Em ngẩn ngơ trong sự hòa lẫn giữa quá khứ và hiện tại. Em vẫn vui sống và nỗ lực với thực tại. Nhưng em chưa chấp nhận quên anh và một quá khứ đẹp.
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi, em chưa thể mở lòng với một ai khác, nhưng không dám tự xem là người yêu của anh, vì em nào dám tính đến chuyện tương lai với anh.
Em không hỏi, cũng không biết gần ba năm qua anh đã yêu cô nào khác chưa. Đôi lần, em thầm tưởng tượng và đau đớn vô cùng nếu một ngày nào đó anh báo tin là anh cưới vợ. Lúc ấy, em biết làm thế nào?
Nếu thực lòng yêu em, lẽ nào anh không thể về quê sống cùng em sao?
Người ta nói tình yêu không có sự ngăn cản về khoảng cách địa lý, vậy mà với em và anh, đó lại là một trở ngại lớn, lớn đến nỗi em loay hoay mãi vẫn không thể vượt qua.
Theo Eva
Chia tay vì bạn trai quá nghèo Phải sống cảnh thuê trọ, chật vật mưu sinh mãi lúc đó sớm muộn gì thì mâu thuẫn cũng xảy ra, hạnh phúc cũng sẽ tan vỡ thôi. Giờ không còn chuyện "một túp lều tranh, hai trái tim vàng". Tôi năm nay 25 t.uổi đã tốt nghiệp một trường đại học danh giá tại Hà Nội được 3 năm nay và đang...