Em biết phải làm sao?
Anh yêu! Đọc những dòng tâm sự của những người con gái yêu người đã có gia đình, em nghĩ về chuyện tình mình. Những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống bàn phím, em giật mình em khóc từ bao giờ…
Em luôn phản đối việc những người con gái yêu người đàn ông đã có gia đình vì như thế là phá hoại gia đình người khác vậy mà em yêu anh. Em vui khi nói chuyện với anh, hạnh phúc khi bên anh, nhưng cố thoát ra khỏi điều ấy, tự nói với lòng hãy dừng lại, rời xa khỏi anh. Bao nhiêu lần em đã làm mà rồi em vẫn bên anh.
Có lần anh đã nói với em: anh sẵn sàng đ.ánh đổi tất cả để có em và anh cũng đã làm nhiều điều khiến em hạnh phúc, em cảm nhận rằng anh yêu em thật nhiều. Anh thân yêu! nghĩ đến việc phải xa anh khiến trái tim em đau đớn. Em phải làm gì đây để giành lấy hạnh phúc của mình mặc người khác nghĩ gì, mặc gia đình em phản đối, mặc những người thân trong gia đình anh đau khổ! Con tim và trí óc em đang giằng xé.
Một lần đi ngang nhà anh vô tình em nhìn thấy con anh, tự dưng em thương nó, em không muốn mình làm điều gì gây tổn thương thêm cho nó. Để yêu một người đã khó, để xa một người mình yêu sao khó khăn hơn nhiều thế? Lại một đêm em trằn trọc, khóc thương mình, thương anh và thương chị ấy. Chắc em sẽ làm người ra đi, anh đừng trách em, hãy sống làm một người đàn ông gương mẫu, có trách nhiệm với gia đình như anh từng như thế.
Anh yêu, ngày mai em phải làm gì đây, em phải làm gì khi thật lòng em yêu anh và không muốn xa anh?
Video đang HOT
Em phải làm gì khi thật lòng em yêu anh và không muốn xa anh? (Ảnh minh họa)
Theo VNE
Thao thức cùng với kỉ niệm
Thời gian là phương thuốc tốt nhưng chúng không nhiệm màu đến nỗi có thể làm cho con người quên đi tất cả đâu anh!
Đêm nay cũng như bao đêm, em không sao ngủ được dù đã cố gắng rất nhiều. Mình đã chia tay nhau hơn nửa năm nhưng sao em không thể nào quên được anh và những gì đã trải qua cùng anh. Từ ngày chia tay anh, em chưa từng có được giấc ngủ ngon, và hình ảnh của anh chưa bao giờ rời xa trí của em. Đã nhiều lúc em luôn cầu nguyện là sẽ không còn nhìn thấy anh trong những giấc mơ của em nữa, cũng như những kỷ niệm đừng ùa về trong em... nhưng sao em vẫn luôn thất bại. Em đã mặc cho những giọt nước mắt mặn chát tuôn âm thầm trong đêm, em đã cố nén những tiếng nấc lên giữa đêm khuya, âm thầm ôm nỗi đau 1 mình mà thôi... Em đã làm gì nên tội mà phải như thế này hả anh?
Đã bao lần em muốn nhắn tin hay gọi điện cho anh, chỉ cần nghe được tiếng của anh hay chỉ 1 tin nhắn hỏi thăm bình thường của anh là em cảm thấy ấm áp lắm rồi nhưng cuối cùng em đã không dám. Những ngón tay run lên và em tự hỏi mình "gọi cho anh để làm gì? Muốn anh thương hại em chăng?". Cuối cùng lòng tự trọng đã không cho em liên lạc với anh.
Sao em lại phải khổ thế hả anh? Chúng mình đến với nhau không hề có mục đích, tất cả chỉ là sự vô tình và yêu nhau rất chân thành nhưng cuối cùng sao chỉ đón nhận được những giọt nước mắt đắng cay mà thôi? Tại sao chúng ta không có được kết cục như chúng ta từng mơ ước cùng nhau mà phải xa nhau thế hả anh? Phải chăng chúng ta không hề có duyên phận với nhau?
Có bao giờ anh chợt nghĩ lại những kỷ niệm của chúng ta? (Ảnh minh họa)
Từ hai con người xa lạ, chúng ta đã quen và đến nhau một cách tình cờ. Bao nhiêu là hạnh phúc, nụ cười và kỷ niệm đẹp với nhau. Thời gian biết nhau không phải là ngắn, và chúng ta đã quyết định cùng nhau đi trên con đường chung suốt năm năm trời rồi. Nhưng sao cuối cùng anh lại chọn cách bỏ rơi em? Phải chăng anh đã không qua được cám dỗ và thử thách của cuộc đời này? Em không hề đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh ngoài tình cảm chân thành, và em tin là anh đã từng thật sự rất yêu em. Nhưng có lẽ tình cảm con người sẽ thay đổi theo thời gian, và anh cũng thế. Anh đã không còn dành cho em những lời hỏi han, quan tâm hay cùng em dạo phố nữa. Những liên lạc của anh thưa dần và cuối cùng là lời chia tay đầy lạnh lùng.
Em hiểu giờ đây anh đã có địa vị hơn ngày xưa, và có nhiều cô gái vây quanh anh hơn nhiều. Với tài ăn nói có duyên của anh thì sẽ không khó cho anh tìm được một cô gái xứng đáng với anh có phải không anh? Em luôn tự hỏi, có bao giờ anh chợt nghĩ lại những kỷ niệm của chúng ta, và có bao giờ anh chợt nhớ đến em không? Kỷ niệm của những năm dài bên nhau, có thể dễ dàng quên đi như thế sao anh? Chẳng lẽ anh là người vô tình như thế sao?
Anh đã rũ bỏ tất cả để tìm con đường trải hoa hồng khác mà bước đi. Dù sao đi chăng nữa, em sẽ mãi lưu giữ những kỷ niệm giữa chúng ta, dù buồn hay vui. Chúng sẽ là những ký ức của quá khứ, của một thời yêu rất chân thành của em dành cho anh và của 2 chúng ta dành cho nhau. Em không biết đến bao giờ thì mình mới có được một giấc ngủ ngon và hoàn toàn quên được anh. Nhưng em sẽ cầu chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc thật sự của đời anh, và đừng gây thêm nỗi đau nào cho ai nữa anh nhé.
Thời gian là phương thuốc tốt nhưng chúng không nhiệm màu đến nỗi có thể làm cho con người quên đi tất cả đâu anh!
Theo VNE
Một tình yêu giản dị Hằng chợt chạnh lòng khi nghĩ đến người yêu của mình. Lập quá mộc mạc, chân chất và hình như hơn 3 năm yêu nhau mà anh chưa nói được một lời yêu thương nào với cô cho hoàn chỉnh. Nga và Hằng chơi thân với nhau từ năm đầu tiên học đại học. Nga được sinh ra và lớn lên ở thành...