5 năm sau tôi mới biết sự thật cái đêm tân hôn vợ bỏ đi
Tôi nghe Hùng nói mà tai như ù đi. Vậy là 5 năm sau tôi mới biết sự thật về cái đêm tân hôn vợ bỏ đi để lại nhiều tiếng oan cho em. Tôi thật quá vô tâm.
Ngay trong đêm tân hôn, khi mà tôi còn đang ở dưới nhà tiếp khách thì Mai đã dọn quần áo lẻn ra lối sau nhà và bỏ đi. (Ảnh minh hoạ)
Sắp đến ngày cưới tôi thấy Mai – vợ sắp cưới của mình có một số biểu hiện lạ. Em hay vẩn vơ nghĩ ngợi một mình, khuôn mặt nhiều khi tỏ rõ sự mệt mỏi nhưng khi tôi hỏi han Mai lại nói không có việc gì, chỉ là do lo lắng cho đám cưới thôi. Tôi động viên em hãy thoải mái, trong cuộc sống hôn nhân sau này, tôi sẽ luôn ở bên em trong mọi khó khăn. Em gật đầu và gục vào vai tôi.
Thế nhưng điều mà tôi và tất cả mọi người đều không ngờ là ngay trong đêm tân hôn, khi mà tôi còn đang ở dưới nhà tiếp khách thì Mai đã dọn quần áo lẻn ra lối sau nhà và bỏ đi.
Lúc lên phòng tôi chẳng thấy vợ đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy, gọi điện thì em không bắt máy. Hai gia đình lùng sục tìm kiếm khắp nơi trong đêm ấy cũng không được. Sau hai ngày mất hoàn toàn liên lạc, chiều ấy em nhắn cho tôi một tin: “Đừng tìm em nữa, em xin lỗi, em không thể sống bên anh như lời đã hứa”.
Em bỏ đi mang theo một số nữ trang. Lại có người nói đêm ấy nhìn thấy em đứng bắt xe cùng một người đàn ông. Mọi người kết luận, em đã bỏ đi với người tình. Tôi đau đớn đến cùng cực, đau đớn vì bị chính người tôi thương yêu nhất phản bội.
Những ngày sau đó tôi vẫn đi tìm em nhưng biệt vô âm tín. Bố mẹ em sang xin lỗi gia đình tôi, mong tôi tìm hạnh phúc mới và quên đi đứa con hư hỏng của họ. Vì tôi và em dự định đám cưới xong mới đăng ký kết hôn nên khi ấy về mặt pháp luật chúng tôi vẫn chưa phải là vợ chồng.
Video đang HOT
Tuy vẫn còn rất yêu em, nhưng tôi cũng rất hận. Em đã làm cả gia đình tôi lao đao mất nửa năm liền. Vì không muốn bố mẹ buồn phiền thêm nữa tôi đã đi tìm hiểu người con gái khác và 1 năm sau thì cưới. Tuy tình cảm không mặn nồng bằng người cũ nhưng những gì cô ấy hi sinh vì gia đình nhà chồng đã cảm hoá được chính tôi.
Tôi thương vợ và làm tròn trách nhiệm của một người chồng, vợ tôi cũng là một người vợ đảm, một nàng dâu hiếu thảo. Sau hai năm kết hôn, chúng tôi mới sinh con. Thằng bé bây giờ đã hơn 1 t.uổi, chính con là sợi dây gắn kết tình cảm gia đình tôi thêm bền vững.
Suốt thời gian sống bên tôi, chưa bao giờ vợ hỏi lại người cũ, cô ấy tôn trọng quá khứ của chồng. Về phần tôi, thỉnh thoảng vẫn nhớ thương tới em. Giờ tôi không còn hận em nữa, chỉ cầu mong cho em được sống hạnh phúc bên người em chọn, người ấy chắc chắn phải hơn tôi mọi thứ nên em mới quyết định ra đi như thế.
Một lần trong chuyến côn tác miền Nam, ông trời run rủi thế nào lại để tôi nhìn thấy bức hình em chụp cùng Hùng – đồng nghiệp của tôi ở trong ấy. Nhìn thấy hình của em trong nhà Hùng tôi đã sốc đến mức suýt đ.ánh rơi cả chai rượu trên tay. Vậy ra em phản bội tôi vào tận trong này, nhưng lần đó họ bảo em đi với một người đàn ông cơ mà. Không thể nào người ấy lại là Hùng được. Tôi mạnh dạn hỏi Hùng:
- Vợ ông đây à?
- Ừ, xinh không?
- Xinh.
- Tán 3 năm mới chịu về sống chung đấy nhưng mà chia tay rồi.
- Sao vậy ông?
- Cô ấy vô sinh, song tôi yêu và cũng không quan trọng chuyện này. Theo đuổi 3 năm cô ấy mới chịu về sống chung, nhưng bảo không đăng ký. Cô ấy muốn thế. Sống với nhau được nửa năm, bố mẹ tôi biết chuyện đến làm ầm lên. Rồi cô ấy không chịu được phải bỏ đi. Tôi tìm mãi nhưng không thấy, kể cũng tội. Cô ấy đẹp và rất tốt.
Tôi nghe Hùng nói mà tai như ù đi. Vậy là 5 năm sau tôi mới biết sự thật về cái đêm tân hôn vợ bỏ đi để lại nhiều tiếng oan cho em. Tôi thật quá vô tâm, lúc em buồn tôi đã không hỏi rõ lý do. Em biết mình vô sinh trong khi tôi là con một và em đã không muốn vì em mà nhà tôi bị tuyệt tôn nên đã bỏ đi trong đêm tân hôn như vậy sao. Em ơi, sao em ngốc vậy. Sao em chỉ biết âm thầm chịu khổ một mình mà không nói ra.
Cuộc đời em quá bất hạnh, tôi muốn tìm lại em đưa em về với gia đình, nhưng biết tìm em ở đâu bây giờ.
Theo blogtamsu
Tình yêu tan vỡ sau một tháng em về làm dâu nhà tôi
Em không ác cảm với ba mẹ tôi, nhưng không chịu được cảnh ngày nào mẹ cũng tới "dạy" em cách làm dâu.
ảnh minh họa
Tôi quen em hai năm trước do em kết bạn nhầm. Nói chuyện vài lần, tôi rất có cảm tình với em. Tôi muốn tìm hiểu thêm nhưng không dám, chỉ dừng lại ở bạn bè vì tại thời điểm đó em có bạn trai, một anh tóc vàng điển trai. Sau khi em chia tay bạn trai tôi mới dám nhắn tin chuyện trò nhiều hơn. Em không ghi nơi ở, hay hiện địa chỉ nơi sinh, mãi về sau tôi mới biết gia đình em sang Phần Lan định cư khi em mới 3 tháng t.uổi (ngạc nhiên vì tiếng Việt em quá giỏi). Em kể mình cũng có nhiều cha mẹ nuôi, cả Việt Nam cũng có, khi gia đình gửi em về Việt Nam học một năm.
Chúng tôi có chung nhiều sở thích, riêng về âm nhạc là không. Em thích nghe nhạc giao hưởng, đặc biệt là của Monzart, Beethoven, Chopin còn tôi thì mù tịt thể loại này. Em rất kín tiếng về gia đình và cuộc sống cá nhân. Tôi muốn hiểu thêm về con người em hơn, nhiều khi trò chuyện tôi hỏi về gia đình và công việc em đều không nói. Em mong tôi đừng tò mò về gia đình, công việc, lương tháng bao nhiêu, em không thoải mái.
Quen nhau được một thời gian dài tôi mời em về Việt Nam chơi vào dịp Noel. Em sòng phẳng trong chi tiêu. Đi nhà hàng, cà phê em không cho tôi trả giúp. Em cho rằng yêu không nhất thiết phải bỏ t.iền túi ra chi trả cho người yêu. Tôi cũng được em mời sang chơi một tuần. Sau khi sang thăm tôi mới thực sự hiểu thêm về cuộc sống, gia đình em. Em kể mình 18 t.uổi chuyển ra ở riêng vì học đại học, xin được việc nên em ở luôn đây. Ba mẹ em ở thành phố khác, khá xa nên em ít về nhưng họ chăm lên thăm. Chị em hầu như ngày nào em cũng gặp (chị ở cùng thành phố), ba mẹ em đi du lịch nên tôi không có cơ hội gặp trực tiếp.
Rồi tôi trao nhẫn, em đồng ý không nghĩ ngợi gì. Tôi có lần gặng hỏi "Em mới gặp ba mẹ anh một lần, chưa biết rõ hoàn cảnh gia đình anh, ba mẹ giàu nghèo ra sao mà em đã đồng ý, không sợ bị anh lừa à? Mà ba mẹ em nghĩ sao". Em chỉ cười nói "Nếu kết hôn thì em ở với anh, chứ có phải lấy ba mẹ đâu mà em cần lo lắng. Nếu giàu thì tài sản cũng là của ba mẹ anh. Em chỉ cần anh biết tự mình vươn lên, không nhờ vả ai là em hài lòng".
Gia đình em sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng tư của em, ba mẹ luôn nói tình yêu của em do em lựa chọn. Ba mẹ không có quyền can thiệp, chị gái em cũng dễ tính nên tôi khỏi lo. Nếu có kết hôn, tôi không lo chuyện phải nuôi em. Công ty em cũng có chi nhánh tại Việt Nam, em sẽ hỏi ý kiến giám đốc về đề nghị chuyển công tác, chắc sẽ được. Không được thì em tìm công ty khác, tôi không cần lo kinh tế cho em.
Chúng tôi có một lễ dính hôn không quá lớn mà cũng không quá nhỏ tại Việt Nam, có mặt cha mẹ hai bên, họ hàng và một số bạn bè thân thích. Lễ đính hôn được cử hành tốt lành, mãn nguyện. Em quyết định ở lại Việt Nam theo đề nghị của tôi. Sau đính hôn em về nhà tôi sống chung được vỏn vẹn một tháng thì đề nghị muốn về nước. Em nói không chịu được áp lực "đi làm dâu" mà họ vẫn nói. Em không ác cảm với ba mẹ tôi, nhưng không chịu được cảnh ngày nào mẹ cũng tới "dạy" em, làm dâu phải thế này thế kia, theo chồng này nọ, rồi làm hết việc này đến việc kia. Cơm ngày nào em cũng phải nấu, không chịu được. Tôi trưởng thành đi làm rồi mà vẫn không chịu thuê cho mình một phòng trọ riêng. Em bảo không chịu thêm được nữa, mới đính hôn mà đã thế này, lấy nhau về chắc em tắc thở.
Thật sự tôi không hiểu nổi em nữa. Hai năm quen nhau vậy coi như vô nghĩa. Thật sự do gia đình tôi quá khắt khe hay do em quá tây hóa?
Theo VNE
5 điều đơn giản giúp các ông chồng không bao giờ bị vợ bỏ Chỉ với vài việc quá dễ thực hiện như thi thoảng đi chợ, nhặt đồ bẩn vào giỏ quần áo... bạn sẽ đỡ hẳn nguy cơ phải ký vào đơn ly dị. ảnh minh họa Một nghiên cứu mới đây cho thấy phụ nữ hay khởi xướng ly hôn hơn đàn ông trong khi ở những đôi chung sống mà không kết hôn...