Đêm nào chồng cũng vất vả chọc thủng b.ao c.ao s.u để vợ mang bầu nhưng khi con đẻ ra thì gặp ngay trái đắng
Lâm ôm con trong tay mà nước mắt chỉ trực trào ra. Nhìn vợ anh mệt mỏi nằm thiêm thiếp ngủ, Lâm thấy biết ơn vợ vô cùng.
Chắc chẳng có gia đình nào ngược đời như nhà Lâm. Anh muốn có con nhưng Thủy – vợ anh lại không muốn điều đó. Ngay đêm tân hôn, cô đã tuyên bố 2 vợ chồng phải “kế hoạch” để lo cho sự nghiệp.
1 năm, 2 năm, dần dần Lâm không thể kiên nhẫn được nữa. Anh thèm tiếng cười trẻ con trong nhà mình. Anh ghen tị với bạn bè mình giờ đã có con bồng con bế. Thuyết phục vợ không được, Lâm đành dùng hạ sách chọc thủng b.ao c.ao s.u.
3 tháng sau thì Thủy có bầu. Trái với thái độ hoang mang của Thủy, Lâm lại vui mừng đến mức nhảy tưng tưng như trẻ con ở phòng khám. Thủy cứ liên tục nói với anh: “Đeo bao đầy đủ thì sao lại dính bầu được anh nhỉ?” nên Lâm đành an ủi vợ: “Thôi con cái là của trời cho mà em, chắc ông trời thấy nhà mình vắng tiếng trẻ con nên cho đấy!”.
Thời gian vợ mang thai, Lâm nhận làm hết việc nhà, t.iền lương tháng nào cũng đưa cả cho vợ để vợ ăn uống tẩm bổ. Mẹ Lâm cũng vui mừng từ quê ra chăm con dâu. Thủy như bà hoàng của căn nhà nhỏ, ăn uống cơm bưng nước rót, đi lại có người đưa đón tận nơi.
Công việc của Thủy thường xuyên hơn 8 giờ tối mới được về nhà. Không muốn làm phiền vợ nên Lâm thường đứng dưới cổng chờ vợ xuống để đưa về. Nhiều khi đứng muỗi đốt sưng cả chân anh vẫn không phàn nàn gì với Thủy cả. Anh chỉ nhắc vợ nên chú ý công việc, đừng làm quá sức kẻo ảnh hưởng đến con.
Thủy những ngày mang thai luôn tỏ ra lạnh nhạt với Lâm. Cô hay cáu gắt và không hài lòng với mọi thứ Lâm làm. Biết vợ mang thai mệt mỏi nên Lâm ra sức nhường nhịn. Mẹ Lâm thấy thế dù không vui nhưng cũng ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao Thủy cũng đang mang trong mình đứa cháu đầu tiên của bà.
Thủy như bà hoàng của căn nhà nhỏ, ăn uống cơm bưng nước rót, đi lại có người đưa đón tận nơi. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lâm luôn rất tin tưởng Thủy nên không bao giờ kiểm tra điện thoại cũng như những thứ riêng tư của cô. Mỗi lần có tin nhắn muộn giữa đêm, anh chỉ nhắc Thủy để mai hẵng trả lời còn không nghi ngờ gì cả. Mẹ Lâm lại rất để ý con dâu thường ra ngoài cầu thang nhắn tin với ai đó đến cả tiếng đồng hồ. Bà kể lại với con trai nhưng Lâm thì gạt đi ngay, nói rằng Thủy trước giờ luôn như thế, cô ấy làm công việc dịch vụ khách hàng, có những khách hàng chênh lệch múi giờ nên phải chiều theo họ.
Ngày Thủy sinh con cuối cùng cũng đến, Lâm sốt sắng tay xách nách mang đưa vợ vào viện đẻ. Niềm vui của anh vỡ òa khi nghe thấy tiếng khóc trẻ con. B.é t.rai con anh nặng gần 4 cân, vô cùng kháu khỉnh. Lâm ôm con trong tay mà nước mắt chỉ trực trào ra. Nhìn vợ anh mệt mỏi nằm thiêm thiếp ngủ, Lâm thấy biết ơn vợ vô cùng.
Thủy sinh xong hơi yếu nên phải ở lại viện thêm 3 ngày. Lâm nghỉ việc ở công ty để tiện chăm vợ. Ai trong phòng hậu sinh cũng quý mến anh chồng chu đáo, chăm sóc vợ cẩn thận từng ly từng tý ấy.
Trưa hôm đó, Thủy bảo Lâm ngồi trong phòng trông con ngủ còn cô thì ra hành lang tập đi. Được một lúc, Lâm sực nhớ hành lang bệnh viện không có điều hòa nên khá nóng nên cầm cái quạt giấy chạy ra đưa cho vợ.
Tìm mãi không thấy vợ đâu, Lâm bắt đầu cuống quít chạy ra chỗ cầu thang thoát hiểm. Tiếng cười của vợ vang lên khiến anh hơi giật mình. Thủy đang ngồi ở cầu thang nói chuyện điện thoại với ai đó.
- Con giống anh như đúc luôn anh à. Sinh nó ra mà em thở phào nhẹ nhõm chứ, may quá không phải con anh ta. Cũng may anh ta bày trò chọc thủng b.ao c.ao s.u để ép em mang bầu nên em lấp liếm được vụ có chửa ngoài ý muốn của chúng ta. 9 tháng nay e cứ lo nghĩ, nhỡ là con anh ta chứ không phải con anh thì em buồn lắm. Đúng là trời thương chúng ta. Bao giờ anh về? Sắp xong thủ tục ly hôn với cô ta chưa?
Lâm không thể tin vào tai mình, vội chạy xuống giằng chiếc điện thoại ra khỏi tay Thủy, quát lên:
Hóa ra bao lâu anh bị cô ta lừa dối trắng trợn (ảnh minh họa)
- Cô đang nói chuyện với ai?
- Anh làm cái gì đấy? Sao anh lại ra đây? – Thủy hoảng hốt không kém, định vùng chạy thì bị Lâm kéo lại đẩy mạnh vào tường
- Cô nói cho tôi biết, cô đang nói chuyện với ai?
- Với người yêu của tôi đấy! Anh không biết sao? Chúng tôi rất yêu nhau! Anh ấy còn bỏ cả vợ về để lấy tôi trong nay mai thôi. Con cũng là con anh ấy đấy, không phải con anh đâu!
Lâm tát Thủy 1 cái đau điếng. Hóa ra bao lâu anh bị cô ta lừa dối trắng trợn. Anh chăm sóc, cung phụng cô ta bao lâu nay rút cục cũng chỉ để cô ta sinh con cho người khác, thậm chí còn ung dung chờ người khác tới đón về.
- Cứ chờ xem. Tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì dám lừa dối tôi! – Lâm gằn từng tiếng, mắt hằn lên những tia đỏ khiến Thủy run sợ: Cô cứ đợi đấy, mẹ con cô không thể thoát khỏi tôi đâu!
Lâm chạy lên bế con về còn Thủy thì gào khóc đuổi theo. Bắt đầu từ hôm nay, đây không còn là gia đình nhỏ mà Lâm yêu thương bao ngày nay nữa…
Theo Một thế giới
Tôi phải nhịn vợ để được yên cửa yên nhà
Nhiều người nói tôi nhu nhược, "chó chui gầm chạn" nhưng tôi đã chọn cách giải quyết êm đẹp. Sau này có dịp tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ.
Chúng tôi quen nhau từ thời hai đứa học đại học, sau 4 năm yêu nhau chúng tôi tiến hành tổ chức đám cưới với sự chúc phúc của gia đình và bạn bè. Trước khi cưới vợ tôi có về quê thi vào công chức nhà nước và làm việc ở quê nhà vợ, còn tôi sau khi cưới nhau cũng về quê vợ làm việc tại nhà. Sau khi cưới tôi cũng lăn tăn rất nhiều vấn đề ra ngoài thuê nhà hay ở nhà ông bà ngoại, vì nhà ông bà ngoại rất rộng lại ít con cháu. Tôi suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này nhưng cuối cùng cũng tặc lưỡi về ở với ông bà vì cảm thấy ông bà là người rất tốt, rất tâm lý, nhất là bố vợ.
Lúc mới về sống ở đây vợ tôi cũng rất tâm lý bởi vì cô ấy hiểu hoàn cảnh của tôi, tuy ông bà ngoại rất tốt nhưng con rể như tôi nhiều lúc cũng cảm thấy không được tự nhiên. Sau một năm gia đình nhỏ của chúng tôi đón thêm một thành viên mới, con trai tôi chào đời. Khi có con cuộc sống gia đình cũng bị xáo trộn đáng kể, công việc bận bịu, việc chăm sóc con nhỏ quả là một thách thức với vợ chồng trẻ, may thay bà ngoại một tay chăm bẵm cháu. Vì tôi làm việc tại nhà nên có nhiều thời gian hơn, sáng trông con cho bà đi chợ, trưa nghỉ sớm để bế con cho bà nấu cơm, việc tắm giặt cho con lúc còn nhỏ do bà ngoại làm nhưng sau này con hơn một t.uổi tôi làm thay cho bà việc đó.
Tuy hai vợ chồng lương không cao nhưng cuộc sống khá thoải mái vì ở chung với ông bà, t.iền thuê nhà không mất, việc chăm sóc con cái cũng trở lên dễ dàng hơn bao giờ hết do bà ngoại có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ. Cuộc sống cứ trôi như vậy, tôi vẫn chịu khó đưa vợ con đi chơi mỗi cuối tuần, khi thì đi công viên, khi đi siêu thị mua sắm. Thời gian trôi qua tôi nhận thấy vợ không còn như trước, cô ấy hay so sánh tôi với những người đàn ông khác hoặc các đồng nghiệp ở cơ quan vợ, chê tôi không biết ra ngoài giao lưu, chỉ ngồi một xó ôm cái máy tính, không biết uống rượu bia, không giỏi giao tiếp.
Nhiều lúc không vừa ý là cô ấy sẵn sàng quắc mắt, cằn nhằn với tôi một cách vô lý, thôi thì đàn ông rộng lượng cũng không chấp nhặt vì có lẽ khi đi làm vợ cũng bị áp lực. Nhưng hỡi ôi càng ngày vợ càng quá đáng, sẵn sàng to tiếng với tôi trước mặt bố mẹ vợ, dĩ nhiên cái gì có thể nhịn được thì tôi sẽ nhịn nhưng quá đáng quá tôi cũng phải làm rõ trắng đen. Bố mẹ vợ luôn là nhà hòa giải của vợ chồng tôi. Có lẽ vì ở nhà vợ nên cô ấy không còn tôn trọng tôi như trước.
Lúc trước tôi có nói với cô ấy là người ngoài họ nghĩ gì tôi không quan tâm, nhưng người hiểu và thông cảm cho tôi phải là vợ. Sau một thời gian vợ tôi càng ỷ lại vào việc đây là nhà cô ấy nên cũng chẳng nể nang ai cả. Ngoài giờ làm việc thì phần lớn thời gian tôi dành cho con cái, gia đình, thỉnh thoảng có chơi một chút game nhưng chỉ khi rảnh. Đỉnh điểm là hôm vừa rồi vợ chồng tôi có chút không vừa lòng nhau, vợ nói: "Anh cút đi đâu thì đi, đi cho khuất mắt tôi". Nghe câu đó tôi rất sững sờ, không ngờ vợ, người tôi yêu thương nhất lại có thể đối xử như vậy.
Tôi cảm thấy lòng tự trọng tổn thương ghê gớm, nếu lúc đó không nghĩ thương ông bà ngoại, không nghĩ vì sĩ diện của gia đình nhà vợ thì có lẽ tôi đã làm ầm lên rồi. Dĩ nhiên việc cãi nhau ầm ĩ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả ngoài việc làm trò cười cho bàn dân thiên hạ mà thôi. Các cụ thường có câu "Cơm sôi bớt lửa" hay "Đóng cửa bảo nhau" là gì. Tôi từng chứng kiến nhiều gia đình c.hửi nhau, đ.ánh n.hau rồi cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Dĩ nhiên sau khi nghe câu đó tôi trả lời thẳng thắn: "Nhà này của ông bà, vợ chẳng có quyền gì đuổi chồng đi cả".
Tôi biết chỉ trong lúc tức giận, mất kiểm soát vợ mới nói ra câu đó nhưng dù sao cũng làm bản thân bị tổn thương rất nhiều. Có lẽ sẽ có nhiều người nói tôi nhu nhược, thậm chí là hèn nhát, "chó chui gầm chạn" nhưng tôi đã chọn cách giải quyết êm đẹp cho tất cả. Sau này có dịp tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ. Tôi viết bài này ra mong chia sẻ với mọi người, đặc biệt những ai có ý định về nhà vợ ở thì tôi khuyên chân thành là không nên. Cho dù ông bà ngoại rất tốt, tâm lý đi chăng nữa nhưng không sớm thì muộn người vợ sẽ thay đổi. Lúc vui vẻ hạnh phúc không sao, lúc "cơm chẳng lành canh chẳng ngọt" lại rơi vào hoàn cảnh như tôi. Còn phần tôi vẫn rất yêu vợ và thương con.
Theo VNE
C.hết lặng nhìn vợ dẫn bồ về nhà mặc con trai gào khóc Vừa bước chân đến đầu ngõ, nghe tiếng con trai lên 3 gào khóc, tôi vội vã đi về thì choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt... Chào độc giả mục tâm sự, lâu lắm rồi tôi mới trải lòng ra với mọi người. Mong rằng sẽ nhận được những lời chia sẻ chân thành nhất. Tôi lấy vợ cách đây...