Nuôi con cả năm tôi mới biết mình chỉ đi “đổ vỏ”
Đến giờ, khi vợ tôi đã rời khỏi nhà gần 1 tháng, ngồi viết những dòng này, tôi vẫn còn cảm thấy shock và đau đớn.
Trong đầu tôi vẫn còn nhớ như in từng chuyện xảy ra ngày hôm ấy. Khi mẹ tôi trở về nhà với sự tức giận. Bà ném vào mặt tôi tờ giấy báo kết quả xét nghiệm ADN: “Anh cứ bênh nó đi, tử tế với nó đi rồi mà đi đổ vỏ cho thằng khác. Trời ơi là trời, thật là tôi nuôi ong tay áo mà”. Tôi vồ lấy tờ giấy…tim tôi như ngừng đ.ập, cảm giác như không thở nổi trong vài giây.
Qua sự mai mối của bạn bè, tôi và vợ tôi quen nhau. Ngay lần gặp đầu tiên, tôi đã bị thu hút bởi sự khéo léo, dịu dàng của cô ấy. Ba tháng sau, cô ấy chính thức trở thành bạn gái của tôi. Chúng tôi đã tính chuyện làm đám cưới nhưng vì mẹ tôi phản đối nên cứ kéo dài mãi. Đến khi cái thai được 2 tháng, đám cưới mới gấp rút được tiến hành. Người không hài lòng nhất vẫn là mẹ tôi. Bà chê con dâu dân tỉnh lẻ, nói tôi phải cẩn thận kẻo bị lừa. Mặc những lời nói ra nói vào, đối với tôi, đó là 1 niềm vui to lớn. Bởi nhiều người bạn của tôi mất bao nhiêu t.iền chạy chữa mà vẫn không có con.
Rồi cũng tới ngày đ.ứa b.é chào đời trong niềm vui hân hoan của vợ chồng tôi. Mặc dù cũng có vẻ thích cháu, nhưng vì có thành kiến sẵn với vợ tôi nên mẹ tôi vẫn luôn săm soi, gặp ai cũng hỏi xem cháu giống ai. Tôi cũng không để ý nhiều chuyện đó vì nghĩ rằng mẹ tôi già nên khó tính, lại thêm việc không thích con dâu nên mới vậy, cho đến ngày mẹ tôi cầm tờ giấy báo kết quả xét nghiệm ADN đến trước mặt tôi.
Đối diện với kết quả xét nghiệm ADN, vợ tôi mới thú nhận, trước đó, khi chúng tôi mới yêu, trong 1 đợt công tác dài ngày, cô ấy gặp lại mối tình đầu. Hai người lúc trước chia tay vì sự phản đối của gia đình. Trong một phút yếu lòng, cô ấy đã ngã vào vòng tay người cũ và không ngờ rằng sẽ để lại “kết quả”. Chính vợ tôi cũng luôn đinh ninh rằng đó là con của tôi.
Những lời thú nhận đó càng khiến tôi đau khổ, nhục nhã, xấu hổ. Mặc dù cô ấy đã ôm con trở về nhà mẹ đẻ gần 1 tháng nhưng tôi vẫn không dám hé răng nói với ai về sự việc này. Ngày đi làm chẳng có thời gian để nghĩ nhiều nhưng khi về nhà, nghe những lời trách móc của mẹ tôi thì tôi lại suy sụp đến mất ngủ. Có những đêm tôi phải dùng t.huốc a.n t.hần để khỏi phải nghĩ ngợi.
Video đang HOT
Tôi biết chuyện này không thể giấu được mãi và cần phải đưa ra cách giải quyết. Tôi vẫn còn yêu vợ mặc dù biết rằng tình yêu của tôi là không đủ với cô ấy, còn đ.ứa b.é cũng đã gắn bó với tôi gần năm trời, dẫu gì cũng có chút tình cảm. Nhưng tôi lại bị chi phối bởi cảm giác “bị cắm sừng” kia. Nếu quay lại sống với nhau, tôi không dám chắc chúng tôi có thể sống vui vẻ, hòa thuận mà sống bên nhau như trước kia được không. Mẹ tôi thì vẫn luôn muốn làm rùm beng, “cho nó xấu hổ”.
Giờ tôi không biết nên làm thế nào? Liệu có nên bỏ mặc tất cả, đến một nơi chốn xa lạ, không ai quen biết để bắt đầu cuộc sống mới không?
Theo Vietnamnet
Đau đớn khi biết mình là kẻ “đổ vỏ” cho vợ và bạn thân
Tiếng Hiền vẫn rõ mồn một "Cũng chỉ tại anh vô sinh nên tôi mới phải ăn nằm với người khác..."
Khi Hiền đi rồi, Cường đau đớn ngồi thụp xuống. Anh khóc nấc nghẹn ngào, lần đầu tiên trong đời anh thấy đau đớn như thế. Cả tối hôm đó, anh đã không tài nào chợp mắt nổi. Anh vật vã khi nghĩ tới câu nói của Hiền "Vì anh vô sinh nên tôi mới phải ăn nằm với người khác". Tiếp đó là cái nhục suốt 7 năm ròng rã đi đổ vỏ cho thằng bạn thân.
Cường và Hiền quen nhau khi cả hai đang ngồi trên ghế giảng đường. Sau khi ra trường có công việc ổn định, cả hai đã quyết định làm đám cưới. Cứ nghĩ cưới được tri kỷ, cũng là mối tình đầu nên Cường hả hê lắm. Anh cũng không ngần ngại khi đôi lần lên mạng chia sẻ câu chuyện tình yêu của mình cho bạn bè. Đặc biệt là Tuấn, thằng bạn nối khố của anh. Phải nói rằng với Tuấn, Cường không giấu giếm điều gì cả.
Ngay cả chuyện vợ chồng anh cưới nhau lâu thế mà chưa sinh con, Cường cũng đem tâm sự hết với cậu bạn thân. Không những vậy, anh còn nhờ Tuấn tìm mua thuốc bổ dưỡng cho vợ anh uống để sớm có tin vui.
Rồi một ngày đẹp trời nọ, biết tin vợ mang bầu anh mừng lắm. Người đầu tiên anh gọi điện thông báo không phải là bố mẹ anh hay bố mẹ vợ mà anh gọi điện ngay cho Tuấn. Tuấn thấy vậy cũng không ngớt lời chúc mừng cậu bạn thân. Rồi từ hôm đó, cứ có thời gian Tuấn lại chạy xe qua thăm vợ chồng anh. Thậm chí, có hôm say, Tuấn ở lại nhà anh tới tận sáng hôm sau mới về.
Niềm vui được nhân đôi khi Cường biết vợ mình mang bầu. Từ hôm đó, tư tưởng thoải mái nên công việc của anh cũng lên như diều gặp gió. Anh đi đâu, làm gì cũng với mục đích là cố gắng vì con. Hễ cứ gặp khó khăn, anh lại trấn an bản thân "thôi cố cày cuốc vì con". Hạnh phúc vỡ òa khi ngày nọ, vợ anh hạ sinh thằng cu kháu khỉnh.
Thấm thoắt, "cu Tí" cũng biết lẫy rồi biết bò. Trong khoảng thời gian ấy, Tuấn vẫn thường xuyên lui lại nhà anh để tư vấn cho vợ chồng anh cách chăm con. Thậm chí khi cu Tí đi trẻ, nhiều hôm Cường và vợ về muộn đã thấy Tuấn đón con mình về rồi cho đi công viên chơi. Sợ làm phiền bạn Cường cũng nói "Cứ để cháu về muộn tí không sao đâu". Khi đó, Tuấn cười "Tôi tiện nên tôi qua thôi, đừng nghĩ ngợi làm gì".
Cường cứ nghĩ rằng, bạn bè quan tâm nhau như thế có gì lạ đâu. Chợt nhớ lại ngày xưa, hai đứa cứ dính nhau như sam, bố anh còn đùa "Cha chúng mày, cứ dính nhau thế này sau này nhỡ yêu chung một cô thì làm sao?". Đó là chuyện của ngày xưa, giờ đây 2 đứa đã có gia đình, Tuấn cũng đã có 2 cô con gái xinh xắn đáng yêu.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra cho tới năm cu Tí lên 7 t.uổi, Cường không ngờ một sự thật đau đớn được hé lộ. Anh gần như kiệt sức, c.hết lặng khi hay tin.
Khi cu Tí được 7 t.uổi, cũng là lúc Cường phải vào Vũng Tàu cùng sếp mở chi nhánh mới. Thời gian đó, gần như anh đi biền biệt phải 6-7 tháng mới về nhà một lần. Khi anh đi có dặn vợ chồng Tuấn thi thoảng ghé qua thăm hỏi động viên vợ anh. Chẳng ngờ, cậu bạn thân còn làm tốt hơn mức có thể. Không những hỏi thăm mà anh ta lui tới thường xuyên. Và rồi một đêm...
Hôm đó, Cường về sớm hơn dự định. Hơn 10h tối anh về đến nhà, vì muốn bất ngờ cho vợ nên anh không báo trước. Chẳng ngờ khi anh vào phòng khách thấy quần áo vứt khắp nhà, trong đó có váy của vợ và lạ thay có cả đôi giày thiếu ngay ngắn của ai đó. Và nữa, đó là áo sơ mi, quần dài... tất cả cứ nối dài cho tới phòng ngủ của vợ chồng anh.
Rồi cảnh tượng trước mắt anh là cậu bạn thân đang đắp chiếc chăn mỏng hờ hững, tay anh ta ôm lấy vợ và con trai anh. Họ còn âu yếm thì thầm với nhau "Mắt cu Tí giống hệt mắt anh", "Nhưng cái mũi nó lại giống mũi em", "Đâu có nó y chang anh mà",...Từng lời, từng lời vợ anh nói khiến anh như c.hết lặng. Khi đó, anh muốn hét thật to, nhưng cổ họng anh nghẹn đắng.
Cuộc đời sao nghiệt ngã tới như vậy, anh có tượng tưởng cũng không thể nghĩ đời anh lại rơi vào bi kịch thế này. Anh đã đứng đó, cho tới lúc chiếc cặp số trên tay anh rơi xuống sàn nhà. Vợ anh và Tuấn chạy ra hốt hoảng.
Khi mặt đối mặt nhau, anh không quên cho Tuấn mấy cái bạt tai như trời giáng. Không có sự chống cự, chỉ có nét mặt đau đớn, hối lỗi.
Chỉ còn hai vợ chồng anh, Hiền khóc nấc nghẹn ngào, cô quỳ xin chồng tha thứ và bắt đầu lại câu chuyện tình tội lỗi của mình.
Sáng hôm sau, Hiền dắt con rời khỏi căn nhà sang trọng đó. Còn Cường anh không tiễn chân mà ngồi một mình đau đớn trong căn phòng lạnh lẽo. Tiếng cu Tí khóc lóc xin mẹ đừng đi, nhưng Hiền vẫn cương quyết. Cường vẫn nghe tiếng Hiền kéo lê thằng con trai từ tầng 2 xuống tầng 1. Đúng là một bi kịch không báo trước trong cuộc đời anh.
Những ngày tiếp đó, anh sống trong giày vò. Suốt 7 năm qua Hiền đã lừa dối anh, cô ta nghiễm nhiên sống trong nhà anh, hưởng thụ thành quả lao động của anh và bắt anh đổ vỏ hộ nhân tình cô ta. Một phần, anh cảm thấy mình bất lực, đường đường một thằng đàn ông khỏe mạnh, tuấn tú như anh lại vô sinh. Tiếng Hiền vẫn rõ mồn một "Cũng chỉ tại anh vô sinh nên tôi mới phải ăn nằm với người khác".
Dù Hiền đã quỳ xin anh tha thứ, nhưng anh không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này thêm một ngày nào nữa. Anh yêu, anh thương đ.ứa t.rẻ, anh muốn làm cha của nó, nhưng anh sợ thiên hạ sẽ chê cười anh vì bị cắm sừng đau đớn. Hơn nữa, nếu cha mẹ anh biết họ làm sao mà sống nổi khi hay tin thằng cháu đích tôn lại không phải m.áu mủ của mình?
Theo nguoi dua tin
Không đành lòng để người tử tế như anh đổ vỏ Không chồng mà chửa, lẽ ra tôi phải thấy mình may mắn khi có một người tốt như anh sẵn sàng xin cưới. Nhưng tôi không dám làm cái điều thất đức đó... Khi anh đề nghị cưới, lòng tôi khấp khởi mừng thầm. Tuy nhiên, sau một thời gian, ngẫm đi ngẫm lại, tôi thấy thế tàn nhẫn quá. Giá mà anh...