Ngồi thương nhớ mẹ…
Mấy hôm nay trời hay đổ mưa bất chợt kèm theo những cơn bão ập đến không báo trước. Con dậy sớm, ngỡ ngàng nhìn phố xá mưu sinh lòng bỗng nhiên nhớ mẹ.
Thèm được thức dậy trong ngôi nhà mẹ để nghe những âm thanh quen thuộc. Mùi khói của rơm rạ mẹ nhen thơm căn bếp nhỏ. Mùi hoa cỏ vườn quê thoảng từ cơn gió sớm…
Ảnh minh hoạ
Con lại hình dung ra mẹ đang tất bật với bếp núc, vừa bế cháu thơ vừa chăm chút em chồng. Căn nhà nhỏ luôn hỗn độn âm thanh, tiếng của bộn bề réo gọi mẹ từ đầu ngày cho đến khi cạn buổi. Mỗi lần con định viết về mẹ là loay hoay không biết sắp xếp ngôn từ thế nào. Năm 16 tuổi con đã từng hỏi mẹ một câu, rằng tại sao nhà mình không bao giờ hết việc? Tại sao không thể dành cho nhau một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa? Việc nắng, việc mưa, việc của mùa màng cứ chồng chất tháng năm. Mẹ không trả lời mà cứ lặng lẽ, từng góc bếp, cuối vườn đều tất bật lo toan.
Video đang HOT
Con cứ nghĩ người như mẹ cả đời chắc không dám ngoảnh lại phía sau, vì làm sao tránh được cảm giác rùng mình bươn chải. Nuôi nấng những đứa con bé bỏng trưởng thành, cho đến bây giờ lại bồng cháu trên tay. Có nhiều khi thương mẹ đến tận cùng mà thâm tâm vẫn chua xót trách than. Trách mẹ đã sống tần tảo hy sinh cả đời. Vậy thì làm sao con dám ngông cuồng mà buông xuôi hay phá bỏ, ít ra là những lúc đuối lòng?
Mẹ bây giờ chăm sóc cho cả em chồng. Đứa em 30 năm ngông cuồng bỏ quê vẫy vùng, đến lúc cuối đời nằm ốm đau nơi đất khách quê người không một ai dòm ngó. Mẹ đón về dọn cho căn phòng nhỏ, ngày mấy lần nâng đỡ, đút từng thìa cháo sữa ân cần. Con mường tượng ra mẹ đang ngồi cắt tóc, cạo râu cho chú ngoài thềm. Dọn sạch dấu vết của một đời người phong trần chìm nổi. Hẳn là mắt mẹ sẽ rơm rớm nói “chú đau ở chỗ nào chỉ để chị xoa”. Mấy chiếc áo rộng thùng thình của chú chắc là mẹ đã khâu, đôi dép trơn trượt mẹ đã thay đôi khác. Ngày nào cũng thủ thỉ: “Chú thích ăn gì cứ bảo chị nấu. Cá ở dưới ao, gà vịt trong chuồng, vườn tược nhỏ nhưng thứ gì cũng có. Đâu phải mua bán gì nhiều mà lo chuyện tiền nong. Ngồi mãi trong buồng chắc cũng khó chịu phải không? Thôi để chị đỡ chú ra ngoài thềm sưởi nắng”. Rồi không gian tĩnh lặng ấy sẽ ngằn ngặt cất lên tiếng quấy khóc xé buốt tai. Vì giữa chừng cơn mơ đứa cháu bỗng giật mình thổn thức, nó gọi bà nựng nịu xoa lưng. Con giờ ở quá xa nhưng nghe thấy tiếng chân mẹ rất gần. Nhón nhẹ nhàng từ nhà trên xuống bếp, vội băm chặt món này, thêm nếm gia vị vào món khác. Mặn, nhạt chút thôi cũng khiến mẹ băn khoăn, lưỡng lự. Ngày của mẹ làm sao cho vừa đủ?
Hôm qua mẹ gọi điện khoe vừa mới được đứa cháu hàng xóm dạy cho cách sử dụng mạng xã hội. Mẹ tặc lưỡi bảo “Cả ngày ở nhà đâu có niềm vui gì để khuây khỏa đâu con. Vào mạng xem cái này, cái kia cũng thấy đỡ buồn”. Sao nghe như cả đời mới thấy mẹ cất lên một tiếng than? Than rất nhẹ như lòng cam chịu. Niềm vui chắp nhặt mỗi ngày của mẹ chỉ giản đơn như thế. Ấy là khi tiếng hỗn độn, bộn bề, của nồi niêu, xoong chảo vừa mới chịu nghỉ ngơi. Khi đứa cháu nhỏ bụng đã ấm cơm, ấm cháo. Khi em chồng nằm thiu thiu bên gió hè thoảng lại thì mẹ mới được ngồi một mình cùng với chiếc điện thoại. Và con biết mẹ sẽ ngủ quên khi trên điện thoại vẫn còn đang chiếu một bộ phim nào đó…
Giận chồng nên bỏ về nhà ngoại, tôi không ngờ bị bố đẻ từ chối
Cãi lời bố chồng, tôi bỏ về nhà ngoại chơi một thời gian cho thanh thản. Nào ngờ bị bố đẻ giáo huấn tối ngày.
Ảnh minh họa
Vì chồng tôi là con trai duy nhất nên phải sống chung với bố mẹ chồng. Lúc chưa sinh con, thỉnh thoảng tôi có mâu thuẫn với bố mẹ nhưng sau đó đều làm hòa được. Đến khi sinh con, tôi cảm thấy cuộc sống ở nhà chồng thật ngột ngạt khó chịu.
Bố mẹ chồng về hưu cả rồi, buổi sáng mọi người đều ra quán ăn, dậy sớm cũng chẳng có việc gì. Thế mà sáng nào bố chồng cũng hối thúc tôi dậy lúc 7h, nói là dậy đúng giờ cho thành nếp sống của gia đình. Nhà này không có thói quen ngủ nướng.
Nhưng ông có biết rằng cả đêm tôi phải thức bế con để bé không khóc cho mọi người được giấc ngủ ngon. Sáng ra vừa chợp mắt đã bị bố chồng dựng dậy, tôi nhịn được vài ngày. Về sau bố nói nhiều quá, tôi cãi lại, nào ngờ ông chỉ vào mặt tôi và đuổi ra khỏi nhà. Ông nói gia đình này không chấp nhận con dâu cãi bố mẹ.
Sinh con 4 tháng, nhiều lần tôi muốn về quê ngoại nhưng lần nào cũng bị ngăn cản. Ông bà nói cháu còn nhỏ, trời lạnh dễ bị cảm, đường xa bụi bặm hại sức khỏe. Nhân dịp bị bố chồng đuổi ra khỏi nhà, buổi tối lúc cả nhà ăn cơm, tôi từ tốn xin phép về quê ngoại ít ngày.
Bố chồng im lặng không nói gì, còn mẹ chồng không muốn xa cháu nên không đồng ý. Chồng tôi là con ngoan nên chỉ im lặng ngồi ăn cơm mà không dám mở miệng nói đỡ vợ một câu.
Dù cả nhà không ai đồng ý nhưng hôm sau tôi vẫn bế con ra xe về quê. Tôi về quê cả 1 tuần nhưng chồng không gọi điện cho bố mẹ vợ và mẹ con tôi. Thế nên bố tôi nghi ngờ giữa chúng tôi có xích mích gì đó nên gọi điện lại cho con rể hỏi.
Chồng tôi thật thà thuật lại mọi chuyện xảy ra giữa tôi với bố chồng. Nghe xong bố tôi tức lắm, trách con gái được nuông chiều quá nên hư, không biết phép tắc lễ nghĩa làm dâu. Ông bắt tôi phải về nhà nội ngay và xin lỗi bố mẹ chồng.
Tôi thấy bản thân chẳng làm sai gì nên không phải xin lỗi ai. Tôi vẫn ở lì nhà ngoại và phải nghe những lời giáo huấn của bố mỗi ngày. Ngày nào ông cũng nhắc mẹ con tôi thu dọn hành lý về nội và làm hòa với mọi người. Khi nào ông bà thông gia vui vẻ đồng ý cho về ngoại thì hãy về.
Muốn về nhà ngoại chơi một thời gian cho thoải mái, thế mà bị bố đẻ đuổi tối ngày. Tôi không biết nên về hay cố ở lại nữa?
Cắt đứt quan hệ với gia đình để kết hôn với người mình yêu, vài năm sau mẹ bất ngờ đến thăm mà tôi phát khóc Thời gian trôi đi, tôi sinh được hai cậu con trai kháu khỉnh. Tôi rất nhớ mẹ và nhớ quê mình nhưng vì sĩ diện nên tôi không gọi điện về. Tôi và chồng gặp nhau khi tham gia các hoạt động ở trường đại học. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu chạm mặt là khi tôi làm MC cho một chương trình...