Cả nhà ngỡ ngàng khi nghe bố thông báo làm từ thiện toàn bộ tài sản rồi vào viện dưỡng lão ở
2 năm nay, tôi quá bận rộn nên không thể về quê chăm sóc bố được. Ai ngờ, bố lại quyết định trớ trêu như vậy.
Anh em tôi đều lập nghiệp ở thành phố. Rồi chúng tôi lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái, cuộc sống ổn định nên càng không có suy nghĩ về quê. Bố mẹ gọi chúng tôi về mấy lần nhưng tôi và anh trai đều từ chối. Tôi bảo anh trai là con trai thì nên về quê sống, phụng dưỡng bố mẹ, thờ cúng ông bà. Đất đai ở quê rộng rãi, anh ấy có thể đầu tư kinh doanh homestay, khu nghỉ dưỡng đều được. Nhưng anh tôi lại không chịu, còn hỏi ngược lại tôi, bảo tại sao tôi không về mà ép anh về?
5 năm trước, mẹ tôi qua đời. Vợ chồng tôi về quê ở với bố tròn 1 tháng nhưng vì công việc nên đành phải về lại thành phố. Còn vợ chồng anh trai chỉ về những lúc cúng mẹ thôi, ngoài ra không chịu ở lại với bố. Anh ấy luôn nói tôi là con gái, thương bố thì phải ở chăm sóc ông, còn anh phải lo cho gia đình nhỏ của mình nữa. Hồi đó, anh em tôi từng cãi vã, mâu thuẫn nặng nề chỉ vì sự vô trách nhiệm và đùn đẩy của anh trai.
2 năm nay, tôi bận rộn quá nên không có thời gian để về quê chăm sóc bố được. Tuy nhiên, tôi vẫn hay gọi điện về hỏi thăm sức khỏe của ông và gửi t.iền về đều đặn. Năm ngoái, đất nhà tôi từ trong hẻm thành đất mặt t.iền do có con đường liên xã chạy qua. Giá đất vì thế tăng lên chóng mặt.
Video đang HOT
Bố tôi quyết định vào viện dưỡng lão ở. (Ảnh minh họa)
Lúc này, anh tôi lại về quê, hỏi xin bố bán bớt một ít đất để anh có t.iền đầu tư làm ăn. Dĩ nhiên là bố tôi từ chối thẳng thừng. Ông là người khó tính, thẳng thắn nên khi đã quyết là không xoay chuyển được nữa. Anh tôi hậm hực, bảo bố già rồi mà còn cố ôm đất làm gì cho mệt thân.
Tháng trước, bố gọi anh em tôi về nhà gấp để ký giấy tờ bán đất. Anh tôi lại hớn hở về vì nghĩ rằng bố đã nghĩ thông, sẽ chia tài sản cho các con. Nào ngờ, bố tôi thông báo tin đã bán bán hết nhà đất với giá 5,5 tỷ.
Chiều qua, bố lại gọi chúng tôi về lần nữa. Ông đưa cho anh tôi 200 triệu, cho tôi 500 triệu. Số t.iền còn lại, ông đã cho những người hàng xóm từng giúp đỡ, cưu mang ông trong thời gian vừa qua. Một phần thì ông quyên góp vào hội khuyến học của huyện và các đoàn từ thiện, trại trẻ mồ côi. Ông chỉ giữ lại 1 tỷ đồng và sẽ vào viện dưỡng lão ở chứ không ở với đứa con nào hết.
Anh tôi tức tối nói bố quá vô lí, lẽ ra ông phải chia t.iền đều cho các con, sao lại cho hàng xóm và làm từ thiện? Bố tôi cười buồn, hỏi lại: “Mấy năm nay, tôi đau bệnh anh có đến thăm không? Hay anh chỉ chăm chăm vào đất đai tài sản của bố anh?”. Anh tôi cứng họng, bực tức bỏ về.
Nhìn bố lặng lẽ vào phòng, tôi ngậm ngùi xen lẫn hối hận. Nếu giờ để bố cô đơn vào viện dưỡng lão, tôi sợ mình càng ân hận hơn và sẽ không thể ngủ ngon được nữa. Nhưng nếu tôi bảo bố đến ở với vợ chồng mình, tôi lại sợ ông hiểu lầm tôi, cho rằng tôi chỉ vì t.iền như anh trai. Rồi anh trai sẽ giận dữ, trách móc tôi. Tôi không biết phải làm sao nữa? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Bố chồng đột ngột bàn giao nhà đất cho vợ chồng tôi để vào viện dưỡng lão
Khi bố chồng nói lý do muốn vào viện dưỡng lão, vợ chồng tôi đều ngỡ ngàng.
Mẹ chồng tôi mất từ 5 năm trước. Lúc đó, bố chồng rất suy sụp, ông mất ngủ thường xuyên và phải dùng đến t.huốc a.n t.hần. Thương ông, vợ chồng tôi thường an ủi, động viên và đăng ký cho ông tham gia khóa học khiêu vũ với hi vọng ông sớm vượt qua nỗi đau mất vợ.
Ban đầu bố chồng tôi phản đối gay gắt chuyện học khiêu vũ. Ông nói t.uổi đã già mà còn đi nhảy nhót chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ. Tôi phải giải thích rất nhiều ông mới chịu đi tập thử. May mắn là ông nhanh chóng làm quen với không khí và sự vui vẻ ở câu lạc bộ. Tuần nào, đều đặn tối thứ 2, 4, 6, ông đều thay đồ đẹp rồi đi tập với vài người hàng xóm. Việc tham gia câu lạc bộ còn giúp ông cởi mở hơn, tham gia những hoạt động từ thiện ý nghĩa. Vợ chồng tôi mừng rỡ khi thấy bố đã lấy lại tinh thần, trẻ trung và thoải mái hơn trước đây.
Vậy mà đột ngột ông bàn giao nhà cửa cho chúng tôi, một mực đòi vào viện dưỡng lão ở. Chồng tôi ngỡ ngàng, hỏi lý do và khẳng định nếu như ông không vừa lòng ở con cái điều gì thì cứ nói để chúng tôi sửa đổi. Còn chuyện vào viện dưỡng lão thì ông nên suy nghĩ lại.
Lúc này, bố chồng mới kể ra, trong thời gian ông tham gia câu lạc bộ khiêu vũ, có tìm hiểu và thương một người phụ nữ góa chồng, nhỏ hơn ông 2 t.uổi. Nhưng bây giờ con cái bà ấy bắt bà vào viện dưỡng lão ở vì không muốn chăm sóc. Thương bà nên ông muốn đến ở cùng để tiện săn sóc và gần gũi bà hơn. Ở viện dưỡng lão cũng nhiều người già, ông cũng dễ trò chuyện hơn.
Ông còn nói nếu như chúng tôi muốn thì thường xuyên dẫn cháu vào thăm ông. Còn ý ông đã quyết rồi nên không thay đổi nữa.
Vợ chồng tôi không ngờ bố lại vì một người phụ nữ mà định vào viện dưỡng lão ở. Tôi hiểu ông muốn tìm người bầu bạn về già nhưng đây không phải là cách hay. Tôi có nên bàn với chồng, đón người phụ nữ kia về nhà, xem như vợ thứ 2 của bố không? Như vậy vừa được tiếng là người con hiếu thảo mà vừa giữ được bố ở nhà với chúng tôi.
Ngày giỗ mẹ, bố bỗng đưa ra 1 hộp vàng rồi đòi vào viện dưỡng lão ở Anh em tôi nhìn nhau 1 cách ngỡ ngàng, không hiểu tại sao bố lại quyết định đường đột như vậy. Ảnh minh họa, không phải nhân vật trong bài. Từ ngày mẹ mất, anh em tôi thống nhất mỗi người sẽ chăm sóc bố 3 tháng. Mảnh đất và căn nhà nhỏ ở quê thì cứ đóng cửa để đấy, khi nào...