Em sẽ ra đi
Lần đầu tiên em hiểu cảm giác đau đớn như thế nào khi anh đang trong vòng tay người khác. Em biết 2h chiều nay anh sẽ đón chị từ sân bay, khi chị hết thời gian học tập trở về.
Lúc này đây là 11h đêm, là giây phút hạnh phúc của anh chị. Chắc giờ này anh đang say men hạnh phúc bên người, anh làm sao biết được có người con gái đang đếm từng canh giờ thời gian trôi với một cõi lòng tan nát. Cái hạnh phúc này của anh là chính đáng mà, bởi vì anh và chị có ràng buộc pháp lý với nhau, còn em ràng buộc với anh chỉ bằng một trái tim yêu thương mong manh mà thôi.
Dù biết là em chẳng có quyền gì trong tất cả mọi chuyện. Mà sao lúc này đây em thấy nghẹn đắng trong lòng. Hãy xoá hết dấu viết của em đi anh nhé, đừng để chị ấy biết được điều gì, chị ấy sẽ đau lòng lắm như chính lòng em đau bây giờ. Chút dư âm em cũng chỉ mong gió cuốn hết đi, xoá hết những dại khờ bồng bột và cả chút ngộ nhận ngây thơ của con tim nữa. Anh đừng lo, em sẽ tự biết cách để ra đi, như cách mà anh muốn khi hai ngày trước anh thông báo vẻn vẹn chị ấy sắp về mà không hiểu cảm giác lúc đó của em thế nào.
Chắc anh muốn em phải tự rút lui, để tiện cho anh không phải nghĩ xem làm thế nào để chấm dứt. Hãy cảm ơn em khi em ra đi thế này, nhẹ nhàng cho anh lắm phải không! Em sẽ sống vui vẻ như anh luôn nhìn thấy em như thế, để anh sống hạnh phúc mà không phải suy nghĩ điều gì về em. Hãy trọn vẹn bên chị ấy anh nhé, đừng bên một người mà vẫn nghĩ về người khác. Tội cho người ta lắm. Em cũng không sung sướng gì. Mong anh hạnh phúc! Có phải hạnh phúc là được nhìn người mình yêu hạnh phúc không nhỉ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim tôi hai lần tan nát
Cách đây hai năm tôi quen anh qua một người em họ. Khi gặp anh, tôi không có ấn tượng gì nhiều lắm ngoài vẻ bề ngoài của người đàn ông điển trai nhưng có vẻ hiền lành.
Sau nhiều lần tiếp xúc, tôi cảm mến nhiều hơn. Hằng ngày, anh đều gọi điện hỏi thăm tôi nhiều lắm vì lúc đó ba của tôi vừa mất được 49 ngày. Chính vì vậy, tôi thương anh lúc nào mà không biết. Tôi quên mất ấn tượng đầu tiên của tôi khi gặp anh (người điển trai thường rất là đào hoa). Hằng tuần cứ vào ngày chủ nhật là anh từ Q7 đến thăm tôi, chặng đường từ đó đến nhà tôi rất xa, khoảng 45 phút nên tôi càng thương anh nhiều hơn. Rồi đến ngày giỗ 100 ngày của ba tôi, mẹ của anh lên chơi, tôi vui lắm. Hôm đó, anh phải nghĩ một ngày làm việc để phụ giúp tôi. Tôi nhớ rõ lắm, hôm đó trời mưa nhiều lắm mà anh phải đội nón lá mà quét dọn phụ giúp tôi. Hàng xóm chung quanh đều tấm tắc khen anh, tôi càng thương anh nhiều hơn.
Rồi đến một ngày, tôi nhận được tin anh lên DL công tác rồi từ đó anh không còn liên lạc với tôi nữa. Tôi buồn lắm, tôi vẫn thường hỏi thăm tin tức của anh qua người em họ của tôi. Hai năm trôi qua, tôi cũng dần dần quên anh đi. Nói là quên đi thì cũng không chính xác lắm vì tôi lúc nào cũng nghĩ đến anh hết, chỉ là dần dần quên mà thôi. Rồi tôi nhận được lời cầu hôn của người yêu cũ, tôi chưa chấp nhận liền lời cầu hôn đó vì tôi không yêu người đó nhiều bằng tôi yêu anh. Mọi chuyện cũng dần dần dần trôi qua, tôi thử tìm cảm giác tình yêu với ngươì yêu xưa nhưng không được. Chắc có lẽ tôi đã dành tình cảm cho anh quá nhiều rồi nên không thể chia xẻ với ai khác nữa. Rồi thêm một năm trôi qua, người đó lại ngỏ lời cầu hôn tôi một lần nữa. Lúc này tôi thật sự là bối rối vì tình yêu của tôi với người đó vẫn chưa nhiều. Tôi tìm cách trả lời cho qua chuyện để từ từ suy nghĩ thêm.
Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, tôi chuẩn bị trả lời người đó thì lại nhận được điện thoại của anh. Lúc đó, tôi mừng như muốn khóc vì tôi biết rằng mình phải trả lời như thế nào với lời cầu hôn đó. Tôi đã từ chối lời cầu hôn để chấp nhận về quê với anh. Tôi cứ tưởng về quê gặp gia đình là coi như là thật sự có được anh rồi. Tôi mừng vui không được bao lâu thì hôm nay tôi nhận được điện thoại của anh. Anh nói với tôi nhiều lắm nhưng tôi không nhớ rõ nữa chỉ có nghe được lời từ chối của anh là gia đình không chấp nhận. Lúc đó, tôi như c.hết lặng mà không nói được lời nào. Tôi như c.hết lặng, tim tôi như thắt lại, tôi khóc nhiều lắm, tôi chỉ biết rằng tôi đã thật sự mất anh thật rồi. Đây là nỗi đau lần thứ hai mà tôi phải gánh chịu, lần thứ hai này thật sự làm tôi đau xé tim, tôi khóc nhiều nhiều lắm. Lúc này, tôi mới biết rằng lần thứ hai này tôi đã thật sự yêu anh nhiều hơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không muốn làm một cái bóng Anh! Thật đau đớn khi con tim thổn thức yêu thương mà lý trí lại bắt phải dừng lại. Những ngày qua, em như con thiêu thân chạy trốn anh, chạy trốn chính mình, tìm quên vào những cuộc vui vô bổ. Để rồi khi tàn canh, chỉ còn lại một mình, em lại phải đối diện với cõi lòng rối tan nát....