Tôi trở thành trò hề trong mắt anh
Cả tháng nay, chồng tôi lấy cớ là nhiều việc và không về nhà. Tôi im lặng và chịu đựng. Có người phụ nữ nào vắng chồng mà không buồn, không tủi? Tôi cũng không ngoại lệ, buồn nhưng không nói ra.
Tôi im lặng để chồng tự hiểu và tự ý thức việc làm của mình, thế nhưng đàn ông là đ.ứa t.rẻ lêu lổng, được thả rông nên buông thả như người không vướng bận.
Tối nay, tôi giận dữ viết đơn ly dị vì anh đã bỏ tôi đi như vậy rất nhiều lần và rất nhiều ngày. Anh trở về nhà trong cơn giận dữ, mắng nhiếc tôi thậm tệ và dùng những ngôn từ mà lẽ ra người cao quý như anh không nên nói ra.
Ảnh minh họa.
Chỉ còn vài ngày nữa là tôi sinh con, đứa con đầu lòng được tôi mong đợi, nhưng anh trốn trách nhiệm của mình, bỏ tôi bơ vơ giữa chốn thị thành không người thân. Tôi chạy vạy lo cho ngày sinh nở, còn anh thì đi biền biệt không ở nhà. Cãi nhau rồi anh lại đi vì bận việc và vài phút sau, tôi biết được người phụ nữ kia đang mang thai. Cái thai bị động nên phải vào nằm viện và công việc của anh là chăm sóc người phụ nữ đó, điều mà tôi chưa bao giờ nhận được từ anh, chồng yêu quý của tôi.
Tôi không khóc nữa, giờ thì tôi cười, cười mà không ngủ được, cười đến phải ngồi dậy và trút tâm sự lên quý báo. Tôi cười cho sự ngu dại của mình, cười vì nghĩ rằng con người luôn tự ý thức về hành vi và trách nhiệm của mình.
Đúng là thế giới này không thể nào hoàn mỹ và người đàn ông không thể thiếu vắng người đàn bà. Cái ngu của tôi là đã tin rằng tôi không thể dùng chung chồng với người khác. Tôi ngu ngốc tin rằng chồng tôi yêu tôi…
Anh đe dọa tôi, đe dọa gia đình tôi, nhưng tôi không còn thấy sợ nữa. Tôi có lý do để tránh xa người đàn ông đó. Tôi gửi đơn ly dị vì đó là điều tôi nên làm cho con của tôi.
Theo Ngoisao
Nhà vợ có gen theo trai
Tôi như c.hết đứng khi phát hiện ra người tình của cô ấy chính là cậu bạn học cấp ba của mình (Ảnh minh họa)
Thấy vợ leo lên xe của người tình, tôi cũng vội vàng lao theo. Khi hai người tình tứ kéo nhau vào nhà nghỉ, tôi cũng khôn khéo thuê một căn phòng cạnh đó, và khi họ bước ra, cũng là lúc...
Video đang HOT
Khi đọc được bài viết "Vợ giữ chồng cho người tình chạy thoát", tôi thấy thương người đàn ông trong câu chuyện ấy... và cũng thương cho chính bản thân mình.
Ngày tôi mới yêu Nga, cả gia đình, họ hàng chúng tôi đều cấm bởi dòng họ cô ấy có gen "theo trai". Tôi không đồng tình với quan điểm của mọi người bởi tôi nhận thấy, Nga là cô gái hiền lành, nết na chứ không vồn vã như những cô gái tôi đã từng hẹn hò. Mặc dù mẹ Nga đã bỏ gia đình theo một gã đàn ông khác gần mười năm nay... nhưng điều đó không khiến tình cảm của tôi dành cho Nga thuyên giảm đi chút nào, trái lại tôi lại càng thấy thương và yêu quý Nga hơn, vì cô ấy không nhận được nhiều tình yêu thương từ người mẹ nhưng cô ấy vẫn sống tốt và vượt lên tất cả, cô ấy đã có được những bước tiến đáng nể trong con đường sự nghiệp của mình.
Chúng tôi yêu nhau được hai năm thì một đám cưới hạnh phúc được diễn ra trong niềm hứng khởi của bạn bè, người thân và gia đình. Hai đứa chúng tôi góp vốn tự xây nhà, tự sắm sửa nội thất trong gia đình và tự tay gây dựng cơ nghiệp. Hạnh phúc tưởng chừng như luôn mỉm cười với gia đình vợ chồng chúng tôi... nhưng nào ai ngờ được, cuộc sống lại nhiều nỗi tréo ngoe như vậy!
Cô ấy là trưởng phòng của một công ty truyền thông khá lớn. Công việc bắt buộc cô ấy phải gặp gỡ, giao lưu với nhiều người... và đấy cũng là cám dỗ khiến cô ấy ngoại tình nơi công sở.
Sau hơn ba năm cưới nhau, tôi bắt đầu nhận thấy những điều khác biệt ở vợ mình. Cô ấy ăn diện hơn, chỉn chu tóc tai, quần áo hơn trước, đi đâu cũng son phấn, nước hoa thơm nức... và điều đặc biệt là cô ấy thường có những chuyến công tác xa ba bốn ngày liền.
Yêu vợ, tin vợ... nên tôi nghĩ cũng vì công việc nên cô ấy mới thay đổi nhiều như thế! Nhưng rồi, anh bạn của tôi đang làm cùng cơ quan của vợ tôi nhỏ to rằng: "Vợ ông đang ngoại tình đó! Ông phải cẩn thận kẻo bị cắm sừng như chơi đấy! Tôi thấy vợ ông đi với một gã trai nào đó gần một năm nay rồi... mà sao vẫn chẳng thấy ông có biểu hiện gì khác thường nhỉ?". Tôi chột dạ nhưng vẫn tự trấn an mình: "Chắc cô ấy đi gặp đối tác thôi, chứ cô ấy vẫn yêu thương và quan tâm tới tôi rất chu đáo"... Bạn tôi nghiêm mặt lại nhìn tôi "Ông nghĩ sao tùy ông... nhưng những lời của tôi không thừa bao giờ đâu?".
Chỉ cưới nhau hơn một năm, vợ tôi đã nổi m.áu ngoại tình (Ảnh minh họa)
Tôi lên kế hoạch theo dõi vợ. Gần giờ tan sở ban trưa, tôi lấy xe phóng đến quán cà phê đối diện công ty vợ mình. Đột nhiên, tôi thấy cô ấy bước ra ngoài. Tôi cứ ngỡ cô ấy lấy xe để về nhà nấu cơm cho chồng... nhưng nào ngờ, cô ấy lại bước lên chiếc xe ô tô Lexus đang đứng đợi trước cổng cơ quan.
Chiếc xe ô tô lao vụt đi và đỗ lại trước cổng một nhà nghỉ nằm khá khuất ở con phố nhỏ. Tôi đỗ xe ở quán nước ven đường và bắt đầu theo dõi vợ mình và... Tôi như c.hết đứng khi phát hiện ra người tình của vợ lại là một cậu bạn học từ thuở cấp ba với mình! "Trời ơi! Tại sao lại như thế?"...tôi như muốn hét lên khi nhìn thấy họ tình tứ ôm nhau vào nhà nghỉ.
Tầm 5 phút sau, tôi nhận được tin nhắn từ vợ mình: " Hôm nay em phải đi gặp khách hàng về muộn. Anh chịu khó đi ăn ở ngoài một hôm nhé!". Giận vợ điên người nhưng tôi cũng vội vàng trả lời tin nhắn của cô ấy " Ok em!"...
Tôi vội vàng đến quầy lễ tân và thuê một phòng sát phòng họ. Tôi nín thở trong phòng tầm 30 phút, chừng ấy thời gian cũng đủ để cô ấy sung sướng bên người tình của mình. Lúc đó, tôi lấy điện thoại và gọi cho vợ với giọng gấp gáp: " Em à! Em đến nhanh đi! Anh bị một chiếc ô tô tông vào trước cổng cơ quan... Em đến đưa anh vào viện với... nhanh lên em ơi! Anh đau quá!".... "Vâng, vâng... em đến ngay đây anh ạ!". Tôi đóng kịch với một giọng điệu rất khẩn thiết và cầu cứu, rồi tôi bước ra ngoài hành lang, nơi tôi tin chắc rằng, chẳng mấy phút nữa thôi, vợ tôi sẽ vội vội vàng vàng chạy ra với một khuôn mặt hốt hoảng và một bộ dạng chẳng - mấy - ưa - nhìn cho lắm.
Đúng như tôi dự đoán, chỉ năm phút sau cả vợ và cậu bạn học cấp ba của tôi đã mở cửa chạy vội ra ngoài. Nhìn thấy tôi đứng trước cửa phòng nghỉ, hai người họ trợn mắt, há hốc mồm, vợ tôi run rẩy... " Anh, anh...". Tôi thản nhiên đáp: " Anh chỉ đến để xác thực chuyện vợ mình ngoại tình như thế nào thôi! Không ngờ lại gặp luôn cả Tuấn, cậu bạn học cấp ba của mình ở đây! Thế nào em, cậu ấy hơn anh chứ?"... Vợ tôi và Tuấn mặt tái mét, cả hai người họ không nói được một câu nào... tôi bỏ mặc họ với mắt tròn, mắt dẹt, chân cuống, tim run và quay lưng ra về.
Tối hôm đó, không khí gia đình im lặng đến đáng sợ. Vợ tôi vẫn không dám mở miệng nói với tôi một lời nào. Mặc dù rất tức giận... nhưng tôi vẫn không đ.ánh đ.ập hay mắng nhiếc cô ấy nửa lời. Tầm 9 giờ tối, tôi mời cô ấy xuống phòng khách nói chuyện.
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh lúc trưa. - Tôi thản nhiên đến đáng sợ.
- Em... em ... - Cô ấy ấp úng không nên lời.
- Chắc anh ta giầu có hơn anh, lịch lãm hơn anh... và l.àm t.ình cũng giỏi hơn anh, đúng không?
- Anh im đi! - Cô ấy hét lên
- Thế anh phải nói với em thế nào cho phải tình chồng vợ bây giờ? - Tôi vẫn cái giọng điệu nhẹ nhàng và thâm thúy ấy.
- Anh đừng nói nữa, được không? - Cô ấy tiếp tục gắt gỏng
- Nhưng xin lỗi... anh là chồng em, anh muốn biết được vợ mình đang suy nghĩ gì? Và anh đã làm gì sai khiến vợ mình không hài lòng và bỏ nhà đi theo trai?
- ...
- Thế Tuấn có muốn em li dị chồng để lấy em về làm vợ không?
- ...
- Sao em không nói! Bình thường em lý lẽ sắc sảo lắm cơ mà? Sao bây giờ em lại câm như hến vậy?
- Em ... nhưng ...
- Nhưng em thích hắn chứ gì? Hay em không kiềm chế được cảm xúc khi bị anh ta dụ dỗ?
- ... Anh... Anh đừng mỉa mai như thế nữa được không?
- Anh có mỉa mai đâu? Anh chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi!
- Chúng ta ly dị đi! Tôi không chịu nổi một người chồng như anh nữa?
- Sao em không nói sớm? Nếu em nói điều đó sớm thì có phải anh đã giải thoát cho em từ trước không?
- Nói thật, tôi không thể chấp nhận nổi một người đàn ông như anh nữa rồi. Anh là đàn ông, anh chỉ thích an phận, anh không có gì nổi bật cả. Cuộc sống vợ chồng với anh, tôi chán ốm lên từ lâu lắm rồi. - Cô ấy bắt đầu tru tréo.
- Ok! Chia tay thì chia tay! Cho em dành quyền viết đơn ly dị nhé! - Tôi nói xong rồi bỏ mặc vợ đi lên gác.
Chia tay cô ấy là cách giải thoát tốt nhất cho cả hai (Ảnh minh họa)
Đấy là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng hai vợ chồng tôi cãi nhau. Chưa bao giờ tôi đ.ánh đ.ập hay to tiếng quát tháo vợ mình. Tôi yêu cô ấy, chăm lo cho cô ấy rất chu đáo... và tôi cũng không phải là người đàn ông vô dụng và chỉ thích "an phận" như cô ấy nghĩ. Tôi có niềm đam mê công việc của tôi, tôi thích làm những việc mình muốn làm... dù đã bao lần sếp tổng đề bạt tôi lên làm trưởng phòng nhưng tôi vẫn từ chối với một lý do: " Vị trí đấy không phù hợp với khả năng và năng lực của tôi". Tôi chỉ là một nhân viên lập trình nhưng mỗi tháng, tôi cũng đem về cho vợ gần 20 triệu, số t.iền đấy đâu có ít gì so với số t.iền cô ấy kiếm được? Nếu cô ấy kiếm nhiều hơn tôi thì cũng nhờ "móc túi" từ những tay người tình giầu có như Tuấn mà thôi!
Chúng tôi chia tay nhau, mẹ tôi thở dài thườn thượt: " Mẹ đã bảo rồi mà! Nhà nó có gen theo trai, con không chịu nghe cơ! Thôi thì... cố mà kiếm cô vợ mới cho ra vợ nha con. Chứ vợ kiểu gì mà xổng tí đã ngoại tình thì thà không có vợ còn hơn con ạ!".
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Canh bạc, tình yêu và số phận Bao nhiêu t.iền lương kiếm được, tôi đều phải "hùn vốn" giúp anh trả nợ t.iền bài bạc của mình (Ảnh minh họa) Yêu anh bao năm, không biết bao nhiêu lần tôi đã phải đi giải quyết hậu quả, và một lần phải mổ vì có thai ngoài tử cung. Chúng tôi yêu nhau được năm năm, từ cái thuở cả hai...