Hôn nhân đổ vỡ vì suy nghĩ ‘kèo trên, kèo dưới’
Phiên tòa đã kết thúc, họ mỗi người một ngả. Xuất phát từ những người hoàn toàn xa lạ, hôn nhân biến họ thành những người thân thiết nhất và rồi phiên tòa ly hôn lại đẩy họ thành những kẻ xa lạ hơn bao giờ hết.
ảnh minh họa
Phiên tòa thứ nhất: Ly hôn là lựa chọn của chị và ủng hộ của người thân. Nhưng ai cũng hậm hực “Chả tiếc gì loại người ấy nhưng không thể tin nổi, một thằng nhà quê ăn nhờ ở đậu, vợ nuôi, mang ơn còn không hết mà vẫn phản bội được. Chả tiếc nhưng đau vì không ngờ con người bạc thế”.
Cơn đau của họ là có thật nhưng có khi nào họ nhận ra chính suy nghĩ muốn kẻ yếu thế hơn phải mang ơn cũng là một phần nguyên nhân của đổ vỡ.
Ở một phiên tòa khác: Người vợ phải mời luật sư và “lobby” bằng t.iền để nhanh chóng được giải quyết ly hôn. Chị không có thời gian nghe hòa giải. Những ngày xử lý ly hôn, chị say không biết bao lần. Chị muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân ấy vậy mà đớn đau. Người chồng là mối tình đầu, vô cùng say đắm.
Vậy mà không ngờ những chênh lệch về kinh tế đã khiến họ bất đồng và xa dần. Trong mắt chị, anh trở nên đáng khinh bỉ. Nhưng chị có kịp tỉnh táo để hiểu hết ý nghĩa của câu nói của anh ở cổng sân tòa rằng: “Sau này anh nhất định sẽ giàu hơn”.
Hai phiên tòa, hai cuộc hôn nhân tan vỡ. Có rất nhiều lý do cho một sự đổ vỡ nhưng cả hai tình huống đó đều giống nhau là đã có sự so sánh hơn thua trong hôn nhân của họ.
Trong câu chuyện thứ nhất, người chồng không nhà cửa, lên phố làm thuê rồi quen người vợ hiện tại khi cả hai đã lớn t.uổi. Người ta vẫn nghĩ một người ở nhà của vợ, t.iền tiêu của vợ thì “có gì cho gái mà có gái theo”, “làm sao dám theo gái”. Thế mà điều người ta không ngờ tới vẫn cứ tới.
Người vợ nhất quyết ly hôn để “đẩy ra đường xem còn đứa nào theo” và “không thể ở với người chồng vừa phản bội vừa vô ơn”. Người đàn ông dù thế nào, ngoại tình vẫn là sai, là phạm nghĩa vợ chồng, là phạm luật hôn nhân.
Nhưng hỏi người vợ có bao giờ nhận ra cảm giác “ kèo trên, kèo dưới” đã vô tình đẩy người kia vào uất ức và muốn bứt ra?
Câu chuyện thứ hai, người đàn ông và người vợ là mối tình đầu của nhau. Hai gia đình đều có nhà thành phố nhưng người chồng là viên chức thường. Còn người vợ buôn bán và nhờ vào ngoại tệ của người thân ở nước ngoài. Khác nhau về kinh tế dẫn tới những quyết định khác nhau trong cách chi tiêu và hành xử.
Video đang HOT
Người vợ thích đồ sang chảnh, người chồng sẵn sàng mua đồ đã qua sử dụng. Người chồng rụt rè trong các vấn đề kinh tế, người vợ vung tay mạnh. Câu chuyện sẽ không đi xa nếu họ có thể giải thích, chia sẻ về thói quen của nhau, nếu không có chuyện “t.iền em, t.iền anh”.
Tiếc rằng, họ đã kỳ thị suy nghĩ và thói quen tiêu dùng của nhau. Những r.ạn n.ứt nhỏ kết nối thành tan vỡ lớn. Lỗi không phải ở việc có t.iền hay không mà ở chỗ họ ứng xử với t.iền.
Tâm lý thường thấy của số đông là những “kẻ dưới” sao dám bứt ra ngoài gia đình. Qua niệm của số đông có thể đúng nhưng sự đúng đó đi theo hướng áp đặt, bắt người ta cam chịu chứ không thoải mái, tình nguyện. Đó không phải yêu thương, sẻ chia và tôn trọng của hôn nhân.
Trong ấm ức, mặc cảm kèo dưới, người ta có hai cách thể hiện mình. Người bản lĩnh và tử tế sẽ biểu hiện bằng việc tự mình mạnh mẽ lên, để nhà vợ/nhà chồng phải nể. Còn những người kém cỏi thì có phản ứng chống đối lại, thể hiện sức mạnh cá nhân bằng làm tổn thương người khác như la mắng, c.hửi bới, bê tha rượu chè, bài bạc, ngoại tình…
Bởi thế trong hôn nhân đừng duy trì kẻ mạnh, kẻ yếu. Khi xuất hiện điều đó thì cả kẻ mạnh và kẻ yếu đều thất bại.
Theo PNVN
Tôi hạnh phúc hơn rất nhiều sau cuộc hôn nhân đổ vỡ
26 t.uổi, tôi đủ trẻ để bước tiếp sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, đủ trẻ để yêu thêm một ai đó và đủ trẻ để có quyền được hạnh phúc sau những tổn thương.
Tôi hạnh phúc khi được anh ngỏ lời cầu hôn - Ảnh minh họa.
Cuộc hôn nhân đổ vỡ không báo trước ở cái t.uổi 25 khiến tôi trở nên mỏng manh và yếu ớt như "ngọn đèn" trước gió có thể "tắt" đi bất kỳ lúc nào. Đã từng là cô gái mạnh mẽ, nhiệt thành và rạo rực trong những năm tháng t.uổi trẻ yêu anh nhưng bỗng chốc một ngày mọi thứ xung quanh tôi như được phủ bởi một lớp màu đen u ám.
Tôi và anh quyết định về chung một nhà sau ba năm yêu nhau, cả hai đều đã suy nghĩ rất kỹ cho quyết định này. Năm đó, anh 26 t.uổi là chàng kỹ sư xây dựng vừa tốt nghiệp, anh về làm cho công ty của gia đình, còn tôi khi đó 23 t.uổi là cô tân cử nhân vừa ra trường với tấm bằng loại giỏi vẫn còn đang loay hoay tìm việc. Tôi quá hạnh phúc khi được anh đột ngột ngỏ lời cầu hôn. 3 năm yêu nhau đủ để tôi cảm nhận được tấm chân tình nơi anh, tôi đã nhận lời đồng ý về làm vợ anh.
Buổi lễ cưới của chúng tôi diễn ra tốt đẹp trong sự chúc mừng của gia đình hai bên. Sau ngày cưới khoảng 2 tuần, tôi trúng tuyển vào đúng vị trí mình yêu thích tại một công ty giải trí lớn nhất nhì thành phố, nhưng ước mơ vừa được ươm mầm lại ngay lập tức bị đóng sập lại cũng vì lý do gia đình chồng không muốn tôi theo nghề.
Vì yêu anh, tôi đã đồng ý từ bỏ đi ước mơ của mình, từ bỏ đi cái sự độc lập mà trước giờ tôi theo đuổi để trở thành một người phụ nữ của gia đình, quanh quẩn với căn bếp nhỏ và chăm sóc cho gia đình chồng.
Cuộc sống ngày qua ngày cứ thế bình yên trôi qua, một năm đầu khi về nhà chồng, tôi và mẹ chồng rất thân thiết với nhau, tôi và bà vẫn thường hay đi ăn uống cùng nhau, ra ngoài dạo phố hay đi trung tâm chọn mua những món đồ mình thích. Còn về phần chồng vốn là người kiệm lời nhưng lại sống rất tình cảm. Ngoài những giờ làm tại công ty, anh vẫn thường dành nhiều thời gian cho gia đình nhỏ của mình. Tôi chưa từng hối hận vì quyết định từ bỏ ước mơ để toàn tâm trở thành người phụ nữ của anh. Anh chăm sóc và yêu thương tôi nhiều hơn khi chúng tôi yêu nhau.
Vào cuối năm, hạnh phúc như vỡ òa khi tôi biết mình mang thai. Và tôi lại càng không ngờ, niềm vui này không được bao lâu thì tôi phải đối mặt với sự cay đắng và t.uổi nhục.
Tôi thật may mắn khi được mẹ chồng thương yêu, bà là người thường xuyên ở bên để chăm sóc tôi trong những tháng tôi mang bầu. Tôi không hiểu lý do vì sao kể từ ngày tôi mang thai chồng tôi lại thường xuyên về nhà muộn, thời gian dành cho tôi cũng càng ngày càng ít đi. Tôi chỉ nghĩ anh cố làm thêm để đỡ đần kinh tế vì sắp chào đón thêm thành viên nhỏ.
Nhưng lạ thay, mỗi đêm về đến nhà anh lại nồng mùi rượu và tính nết càng trở nên cộc hơn, những lời hỏi thăm tôi càng thưa dần, có ngày hai vợ chồng chẳng nói được với nhau câu nào. Tính tôi cũng trở nên khó chịu hơn khi mang bầu và càng bực tức mỗi khi thấy anh về khuya.
Có một hôm, anh đi làm không về, anh bảo với tôi anh ngủ lại công ty. Khi đó, tôi đang mang bầu ở tháng thứ 7, đêm đó tôi bị cấn thai và đau bụng dữ dội, không có anh, tôi mới thấy mình cô đơn và t.uổi thân đến mức giàn giụa hai dòng nước mắt nhưng không thể cất thành tiếng khóc.
Tôi cô đơn và t.uổi thân trong những ngày mang thai mà không được anh quan tâm, chăm sóc - Ảnh minh họa.
Mẹ gọi xe cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện ngay trong đêm, trong suốt đoạn đường mẹ gọi cho anh liên tục nhưng không bắt máy. Tôi chỉ biết im lặng và chờ đợi cuộc gọi từ anh. Tôi ngủ thiếp đi và không thể tiếp tục chờ anh nên đã gọi ngay cho anh vào sáng sớm khi tỉnh dậy. Tay tôi run để rơi chiếc điện thoại xuống sàn khi nghe giọng một người phụ nữ cất lên bên đầu dây bên kia.
Tôi trở về nhà, đối diện với bốn bức tường, tôi không khóc một giọt nước mắt. Cứ thể im lặng suốt hơn nủa tháng. Tôi nghĩ mình vừa trải qua cú sốc tâm lý đau đớn nhất cuộc đời, cảm giác cô đơn và bất lực cùng cực. Một mình chống chọi với mọi thứ trong suốt 2 tháng trời trước khi đ.ứa b.é chào đời.
Ngày đ.ứa b.é chào đời cùng là ngày tôi đưa anh tờ đơn ly hôn đã được soạn ngay trong cái đêm tôi biết mình bị phản bội. Tôi vẫn quyết định ra đi mặc dù mẹ chồng khuyên ngăn và anh hết lời thành thật xin lỗi. Bản tính tôi vốn mạnh mẽ và độc lập nên tôi biết mình chẳng thể tiếp tục ở bên người đàn ông đó. Tôi đã từng nghĩ đến cảnh con mình không có cha nhưng tôi chấp nhận gánh hết trách nhiệm thay cha nó.
Đ.ứa b.é chính là động lực để tôi vượt qua tất cả. Ngoài việc chăm sóc con, tôi chẳng tiếp xúc với bất kỳ, một mình chống chọi tôi lại càng thấy bất lực và tủi thân đến nhường nào. Cảm giác nuôi con một mình khiến tôi nhiều lần nghĩ quẩn, mẹ đã bên cạnh an ủi và động viên để tôi.
Khi đ.ứa b.é tròn 1 t.uổi, tôi cũng vừa bước qua t.uổi 26. Tôi bắt đầu một công việc ở môi trường mớI, tôi lao vào công việc bất kể ngày hay đêm. Tôi biết đó là cách duy nhất để giúp mình thanh thản bước tiếp những ngày đơn độc phía trước. 1 năm sau ly hôn, tôi trở nên gai góc và cứng rắn hơn, tôi luôn tạo cho mọi người xung quanh cái cảm giác khó gần gũi. Và tất nhiên tôi biết mình không thể mở lòng để đón nhận tình yêu ngay trong thời điểm này.
26 t.uổi, tôi đủ trẻ để bước tiếp sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, đủ trẻ để yêu thêm một ai đó và đủ trẻ để có quyền được hạnh phúc sau những tổn thương. Nhưng, tôi đã tự hứa với bản thân sẽ trở thành người phụ nữ độc lập, sẽ trở thành người mẹ tuyệt vời nhất. Tôi sẽ không cho phép ai bước vào cuộc đời mình, phá vỡ đi vỏ bọc cứng rắn mà tôi đã phải đ.ánh đổi bằng cuộc hôn nhân đổ vỡ để có được. Thật tàn nhẫn nếu một lần nữa điều đó lại vận hành vào cuộc đời của tôi.
Tôi biết, phụ nữ cho dù có mạnh mẽ đến mấy cũng chỉ là cái vỏ bọc mỏng manh, cho đến cuối cùng cũng sẽ bị phá vỡ khi có người đàn ông bước vào và chấp nhận hàn gắn những tổn thương cho mình.
Và rồi, người đàn ông đó đã đến bên tôi như sự sắp đặt của định mệnh. Anh là sếp của tôi, là bạn, là đồng nghiệp, là tri kỷ và giờ là cha của những đứa con tôi.
Anh đã đến để hàn gắn những tổn thương, cho tôi những năm tháng bình yên về sau - Ảnh minh họa.
Anh biết rõ về tôi, về cuộc hôn nhân đổ vỡ, về những tổn thương tôi đã trải qua. Anh bên cạnh tôi trong suốt hơn một năm, vẫn âm thầm quan sát tôi, sẵn sàng lắng nghe tôi, chia sẻ cũng tôi mọi chuyện. Tôi không biết từ khi nào anh đã là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi. Tôi bị cảm động trước tấm chân thành của anh, tôi quyết định mở lòng mình để cho anh một cơ hội và cũng như cho tôi một cơ hội để được yêu thêm một lần nữa.
Ông trời lấy đi của ai đó điều gì chắc chắn sẽ ban tặng lại một điều khác. Và anh chính là điều ngọt nào nhất mà tôi được ban tặng để bù đắp cho những tổn thương trước đây. Chúng tôi rất hiểu nhau, luôn biết đồng cảm và chia sẻ cho nhau mọi chuyên. Tôi cảm động nhất trước tình cảm mà anh dành cho đứa con riêng của tôi.
2 năm sau ngày chúng tôi kết hôn, anh được thăng chức trở thành Giám đốc của công ty và tôi hãnh diện về anh về sự lựa chọn năm đó của mình. Tôi biết mình sai lầm một lần nhưng lần này thì không. Anh luôn tự hào rằng đằng sau sự thành công của mình là sự chăm sóc và yêu thương của một người vợ như tôi.
Tình yêu của chúng tôi trở nên ngọt ngào và ý nghĩa hơn khi cả hai đã có đứa con cùng nhau. Cảm ơn anh đã để cho tôi những năm tháng bình yên về sau.
Theo PNSK
5 điều bạn không nên dằn vặt mình sau đổ vỡ Cuộc đời vốn là vô thường, quy luật của cuộc sống không có gì là chắc chắn. Mọi thứ rồi sẽ trở về với cát bụi, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi. Sau hôn nhân đổ vỡ, đừng bao giờ tự dằn vặt mình... ảnh minh họa Lấy anh ta là một sai lầm Kết hôn vốn là một sự lựa chọn...