Phút hối hận của cô con gái vì đã chê bai bố làm nghề công nhân hôi hám
“Bố tránh xa con ra, người bố hôi lắm!”. Câu nói đó như trăm ngàn lưỡi dao đ.âm vào tim người bố làm nghề công nhân lam lũ kia, và rồi, cô con gái đã phải hối hận…
“Bố tránh xa con ra, người bố hôi lắm!”
Công việc nào cũng là đáng quý cả, không phân biệt giàu sang nghèo hèn, chỉ cần là những công việc bỏ mồ hôi nước mắt ra để k.iếm t.iền. Thế nhưng, đối với cô bé mà nói, có một người bố làm công nhân khiến cô thấy xấu hổ với bạn bè, hàng xóm. Cô bé là con gái của một công nhân xây dựng, do sợ ánh mắt kỳ thị của người khác nên cô đã xa lánh bố, thậm chí từ chối cái ôm của bố mình. Cho đến khi lớn lên, cô mới thực sự hối hận về hành động của mình.
Hồi nhỏ, vì công việc của bố mẹ bận rộn nên cô thường ở cửa hàng với dì, tối đến mẹ mới đón cô về nhà. Một lần nọ, bố từ công trường tan làm trở về qua đón cô, thế nhưng, khi nhìn thấy người bố đều là bụi bặm, quần áo lem luốc, cô bắt đầu tỏ vẻ khó chịu. Vừa nhìn thấy con, người bố mỉm cười dang tay ra để ôm con. Cô bé xị mặt rồi nói: “Bố tránh xa con ra, người bố hôi lắm!”.
Khi đó, cô không biết được rằng, câu nói đó như hàng trăm ngàn m.ũi d.ao đ.âm vào tim bố. Sau một ngày làm việc vất vả, bố cô chỉ muốn được ôm con, nhìn thấy tiếng cười của cô con gái bé nhỏ để xóa tan đi mọi mệt nhọc nơi công trường nắng gió và những giọt mồ hôi mặn đắng. Ấy vậy mà, cô đã làm cho bố bị tổn thương.
Cô vẫn xa lánh bố như vậy cho đến khi tốt nghiệp Đại học, thỉnh thoảng cô phải đến công trường làm việc. Hôm đó, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đi quanh công trường để khảo sát, bất chợt cô nhìn thấy một cảnh tượng…
Một cậu bé chừng 4, 5 t.uổi một tay cầm khăn lau mồ hôi cho người đàn ông bên cạnh, một tay cầm cái bánh bao từ từ đút cho ông. Người đàn ông hình như cũng là công nhân của công trường đó, người ông cũng lem luốc, mặt mày bẩn thỉu nhưng khuôn mặt ông nở nụ cười rạng rỡ.
“Bố ơi! Bố có mệt không ạ?”
“Không, bố không mệt, chỉ cần được ôm con, được nhìn thấy nụ cười của con là bố hết mệt rồi!”.
Cậu bé cười tít mắt rồi nói:
Video đang HOT
“Vậy thì ngày nào con cũng cười thế này cho bố hết mệt nhé, khi nào bố mệt, con sẽ lau mồ hôi cho bố, ôm bố để bố có thêm sức lực để làm việc!”.
“Con ngoan của bố!”.
Nói rồi, người đàn ông nở nụ cười hạnh phúc ôm cậu bé vào lòng, khoảnh khắc ấy khiến cô bừng tỉnh.
“Phải rồi, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười, được ôm con vào lòng là mọi sự mệt mỏi của bố đều tan biến, tại sao , tại sao bao nhiêu năm qua, mình lại không thấu hiểu được nỗi vất vả của bố mà lại làm bố đau lòng chứ? Tại sao?…”
Dù bố mẹ có làm nghề gì đi nữa, hãy luôn tự hào về họ
Cô vội vàng chạy về nhà, cô thực sự hối hận vì hành động của mình bao nhiêu năm qua:
“Bố ơi! Con xin lỗi! Con xin lỗi vì đã không hiểu được sự nhọc nhằn, sự lặng lẽ cần mẫn của bố. Con xin lỗi, con xin lỗi vì đã nói những lời làm tổn thương đến bố như vậy! Con là đứa con vô dụng!…”
Bố nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, ông mỉm cười:
“Con có thể hiểu được như vậy là tốt rồi, hãy mạnh mẽ lên, hãy nhớ rằng, dù bố có làm nghề gì thì bố vẫn luôn yêu con, con gái ạ!”.
Từ đó trở đi, cô luôn ôm người bố toàn thân đầy mùi mồ hôi trước khi đi làm, cô hãnh diện vì có một người bố cao cả và tuyệt vời như thế.
Đừng bao giờ để ý đến những dị nghị của người khác đến công việc của bố mẹ mình mà hãy luôn tôn trọng, hãy luôn tự hào về công việc của họ. Ngành nghề nào, công việc nào cũng đáng quý cả. Chỉ cần được sự ủng hộ của con cái, được nhìn thấy nụ cười của con gái thì với họ, dù có vất vả, có mệt nhọc đến đâu, họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm!
Theo blogtamsu
Chồng khen vợ 'thơm' và bí mật bất ngờ
Tôi co rúm khi anh ôm lấy tôi, lòng thầm kêu khổ vì bao nhiêu hôi hám bay ra hết rồi.
Tôi có một điều ước, đó là cơ thể luôn luôn tỏa hương thơm quyến rũ như các loài hoa. Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ.
Tôi bắt đầu biết mình bị hôi nách, hôi chân và cả hơi thở cũng 'thơm' như mùi nước cống khi nghe những người xung quanh liên tục phàn nàn.
Nhưng mọi khuyết điểm đều có thể khắc phục được bằng cách này hay cách khác. Tôi không những bắt cơ thể mình không được tiết ra mùi hôi nữa mà còn tạo cho nó những hương thơm. Tôi phải cám ơn tổ sư của nghề làm nước hoa đã biến ước mơ tỏa hương thơm của tôi trở thành sự thật.
Nhan sắc tôi trung bình, gu thời trang bình dân nhưng tôi là fan cuồng của nước hoa cao cấp. Trong phòng tôi có hẳn một tủ nước hoa các loại để sử dụng trong mọi hoàn cảnh khác nhau. Bao nhiêu gã trai mê tôi cũng vì cái mũi tinh tế của họ.
Trong số đó có lẽ Minh là người tinh tế nhất. Ngày nào gặp tôi anh cũng không tiếc lời khen tặng. Ngày mưa thì anh khen 'Em thơm như hương nắng mai rực rỡ, xua tan bầu trời ảm đạm'. Ngày nắng anh lại khen 'Em thơm như đóa lan rừng làm dịu mát cả lòng anh'. Buổi tối đi chơi anh thì thầm 'Cứ tưởng thành phố này trồng toàn hoa hóa ra chả có cây hoa nào ngoài em'.
Ảnh minh họa
Khi lấy nhau rồi anh vẫn không quên khen tôi thơm mỗi ngày. Tất nhiên, tôi lúc nào cũng xịt nước hoa đầy người, không thơm sao được.
Một lần về quê thăm bố mẹ chồng ở Yên Bái, tôi quên không mang theo nước hoa cũng như nước khử mùi. Với tôi, đó thật sự là một sai lầm kinh khủng ngoài sức tưởng tượng bởi vì tôi không thể sống thiếu nước hoa.
Đó là niềm đam mê của tôi, sự tự tin của tôi, phong cách của tôi, con người tôi.
Nhưng ở vùng quê heo hút này, không thể bói đâu ra nước hoa nên tôi đành lực bất tòng tâm âm thầm chịu đựng.
Mặc dù đã cố gắng chôn chân một chỗ để 'giữ mình' nhưng nhà chồng đất rộng, nguyên việc đi đi lại lại từ nhà xuống bếp, từ đầu vườn đến cuối vườn cũng khiến tôi toát mồ hôi.
Mồ hôi thì chắc chắn phải hôi, nhất là mồ hôi của tôi. Tôi không thể không dí mũi vào nách mà ngửi xem nó đã hôi đến mức độ nào. Buổi tối, mặc dù đã tắm rửa sạch sẽ, tôi vẫn không dám cử động mạnh bên cạnh chồng sợ anh phát hiện ra sự thật phũ phàng về người vợ 'Hàm Hương' mà anh thần tượng.
Tôi co rúm khi anh ôm lấy tôi. Không hiểu sao anh lại nổi hứng cù nách vợ khiến tôi vừa cười sặc sụa vừa vùng vẫy bỏ chạy, lòng thầm kêu khổ vì bao nhiêu hôi hám bay ra hết rồi. Chính tôi cũng ngửi thấy mùi hôi của mình bay tán loạn trong không khí.
Ai ngờ anh lại bảo: 'Em thơm quá! Thơm như hoa bưởi, hoa chanh trong vườn ấy'.
Rõ ràng tôi đang bị hôi nách mà anh lại nói thế khác nào hắt nước vào mặt tôi, khen đểu tôi.
Tôi bỗng thấy bị xúc phạm, vừa nói vừa khóc: 'Em biết em hôi nách, hôi chân, hôi miệng. Hôm nay, em không dùng nước hoa nên em hôi. Sao anh phải mỉa mai em thế. Anh biết mỉa mai như thế từ bao giờ?'.
Tôi định chạy ra ngoài nhưng bị cánh tay anh giữ chặt. Đợi tôi thả lỏng cơ thể anh mới nói 'Thực ra, anh chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương của em. Bởi vì anh bị điếc mũi bẩm sinh, không có khả năng nhận biết mùi. Anh chỉ biết hương thơm là một thứ gì đó rất đẹp, rất tuyệt vời và với anh, em chính là hương thơm tuyệt vời nhất. Anh yêu mùi của em dù nó có thế nào chăng nữa. Chỉ đơn giản đó là mùi của em!'.
Tôi gục mặt vào ngực anh khóc nức nở vì cảm động. Cuối cùng thì tôi cũng biết mình muốn nói gì với anh 'Anh là người có chiếc mũi tinh tế nhất dù với anh, mọi thứ nước hoa trên đời đều là nước hoa không mùi'.
Theo Tinngan
Cuộc trả thù đầy tàn nhẫn của anh rể Anh in tờ rơi tên em tôi học lớp nào, khóa nào, đang cặp bồ với đại gia, rồi anh dán vào bản tin ở trường em học. Bố mẹ tôi sinh được 5 cô con gái, tôi là con thứ hai. Chúng tôi được nuôi nấng dạy dỗ và cho ăn học nay đều trưởng thành và có công ăn việc làm...