Bí mật của bạn trai khiến tôi phải suy nghĩ lại về đám cưới
Chân tay tôi run rẩy, trong lòng c.hết lặng với những nỗi chông chênh không thốt lên lời. Tôi quyết định chủ động nói chuyện nghiêm túc với Thái.
Sửng sốt với mức thưởng Tết mà chị giúp việc yêu cầu
Mới cưới 2 tháng, vợ đã đòi ly hôn, nguyên nhân cô ấy nói ra làm tôi vừa xấu hổ vừa bực bội
Tôi ở quê lên thủ đô học đại học, hiền lành, chăm chỉ. Toàn bộ thời gian chỉ biết học và đi dạy thêm để có thể tự trang trải cuộc sống mà không cần bố mẹ lo lắng quá nhiều. Tôi không có đặc đ.iểm gì nổi bật. Ưu điểm lớn của tôi, theo mọi người nhận xét, là cô gái có tính tình vui vẻ, lương thiện, rất nhạy cảm và có một đôi mắt biết cười.
Vì là cô gái bình thường nên việc tôi được một “bạch mã hoàng tử” để mắt tới khiến không ít người ngạc nhiên. Chuyện bắt đầu từ buổi lang thang trải nghiệm phố phường Hà Nội nhân dịp hiếm hoi tôi tự thưởng cho mình sau những ngày học hành vất vả.
Quán cà phê vắng người, tôi chọn một chiếc ghế nhỏ kê ngay vỉa hè để ngắm nhìn đường phố. Nhưng thay vì nhìn đường, tôi hơi ngả ra sau nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác thư thái, thành tựu của cô sinh viên vừa đạt bằng giỏi ra trường.
Lúc mở mắt, tôi hoảng hốt khi thấy trước mặt mình là một người đàn ông còn trẻ nhưng phong thái chững chạc đang ngắm nhìn tôi chăm chú. Sau phút giật mình, tôi đưa ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ, mỉm cười đáp lại. Tôi có thể nhận ra nhiều sự thay đổi trong đôi mắt của anh ấy nhưng tôi không biết rõ là gì.
Vì là cô gái bình thường nên việc tôi được một “bạch mã hoàng tử” để mắt tới khiến không ít người ngạc nhiên (Ảnh minh họa: Lovepik).
Video đang HOT
Chỉ có điều tôi thấy đây không phải là kiểu người đáng lo ngại. Hoặc do tâm trạng của tôi đang lâng lâng hạnh phúc nên nhìn gì cũng thấy vừa mắt chăng?
Sau khi thấy tôi nhìn, anh ta bước lại gần, lịch thiệp xin phép nói chuyện cùng tôi. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu từ đó, rồi rất nhanh chóng bước vào tình yêu. Thời điểm ấy, cuộc sống của tôi giống như một giấc mơ.
Anh tên Thái, đẹp trai, trầm tĩnh, kiệm lời, nhưng qua cách nói chuyện thì chắc chắn đây là người đàn ông trưởng thành, có hiểu biết và nhiều trải nghiệm sâu sắc. Anh không nói với tôi nhiều về sự nghiệp, nhưng cách chi tiêu, tính tình phóng khoáng và sự chăm chút của anh cho tôi khiến tôi có cảm giác mình là báu vật.
Vì được anh yêu thương, tôn trọng nên khi ở bên anh, tôi có cảm giác bé nhỏ, an toàn, lại rất tự tin. Quen nhau hơn một năm, bạn trai chính thức nói đến chuyện kết hôn và đưa tôi về ra mắt gia đình. Mẹ anh tỏ ra rất vui. Bác gái hào hứng ra tận cổng đón. Vừa nhìn thấy tôi, bác sững người, giống như ngạc nhiên, lại có chút bàng hoàng.
Sự kiện này làm tôi nhớ lại buổi đầu gặp anh ở quán cà phê. Giác quan và sự nhạy cảm cho tôi biết nhất định đằng sau phải có gì đó chứ không đơn giản chỉ là sự bất ngờ dành cho người lần đầu mới gặp. Sau buổi đó, tôi có nói cảm nhận của mình nhưng Thái yên lặng. Việc này càng khiến tôi tin vào cảm nhận của bản thân.
Mặc dù Thái vẫn đối xử yêu chiều tôi như trước, chắc chắn anh còn điều gì đó chưa nói hết với tôi. Khi đã đủ thân, tôi mới mạnh dạn hỏi mẹ anh, bác buồn bã kể: “Trước đây, Thái rất yêu một người. Trong lần chở người yêu đi chơi, xe gặp tai nạn. Thái được cứu nhưng cô gái không qua khỏi. Thái vì chuyện này mà đóng cửa trái tim suốt 4 năm qua.
Hôm gặp con, bác bị sốc vì con rất giống bạn gái cũ của Thái, dáng người mảnh mai, bé nhỏ, đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng như đang cười. Thái không muốn nói chuyện này với con chắc nó sợ con suy nghĩ. Tuy nhiên, bác nhìn nó bác biết là nó yêu con thật lòng”.
Chân tay tôi run rẩy, trong lòng c.hết lặng với những nỗi chông chênh không thốt lên lời. Tôi quyết định chủ động nói chuyện nghiêm túc với Thái để thêm một lần nữa xác nhận suy nghĩ của mình và quan sát thái độ của anh. Nhưng không giống tưởng tượng của tôi, Thái không tỏ ra bối rối.
Bạn trai giải thích với tôi bằng thái độ lạnh băng, ngắn gọn, đại ý đúng là tôi có nét giống bạn gái cũ của anh nhưng sau khi quen tôi, người anh yêu là tôi chứ không phải anh tìm kiếm hình ảnh người cũ thông qua tôi. Còn nữa, anh muốn sau này lấy nhau, tôi phải tôn trọng quá khứ của anh. Bởi cô ấy là một phần cuộc đời của anh, là kỷ niệm mà anh sẽ mang theo không bao giờ quên.
Đầu óc tôi quay cuồng, liệu có phải bạn trai chọn yêu tôi vì tôi giống người yêu cũ của anh?
Có phải anh muốn cưới tôi để vơi bớt nỗi đau và sự ân hận bấy lâu nay không? Tôi có nên cưới một người mà trong lòng luôn giữ những tổn thương không thể chữa lành?
Anh ấy hóa ra ngoài những tốt đẹp có thể nhìn thấy, bên trong lại là con người ích kỷ, chỉ quan tâm đến nỗi đau của bản thân mà sẵn sàng bỏ qua suy nghĩ và tổn thương của tôi.
Ánh mắt và gương mặt của anh lúc nói chuyện với tôi khi ấy giống như muốn dựng một hàng rào, cảnh báo cho tôi biết đừng có chạm vào đoạn quá khứ ấy của anh. Phản ứng và sự xúc động ấy đối với người đàn ông trầm tĩnh như Thái thì hẳn đây phải là điều có tác động vô cùng lớn.
Vậy tôi có nên đặt niềm tin vào tình cảm bạn trai dành cho tôi là thật hay không?
Hay tôi mãi chỉ đi bên lề cuộc sống, thế vai cho hình bóng của người cũ trong anh? Tôi yêu anh nhưng tôi có đủ bản lĩnh và sự tự tin để không đặt mình vào tình trạng cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Cuộc hôn nhân này tôi có nên suy nghĩ lại hay không?
Chông chênh của đàn ông t.uổi trung niên
Tôi tự tin rằng, với kinh nghiệm đã có, tôi sẽ bắt tay khởi nghiệp và sớm thành công. Do có quen biết với nhiều giáo viên và có chút hiểu biết về giáo dục, tôi quyết tâm mở một trung tâm ngoại ngữ.
Nghĩ là làm, với số t.iền đang có, tôi đã vay thêm để mở trung tâm.
Ảnh minh họa
Thanh Tâm thân mến!
Tôi vừa nhận được 1 bài học lớn cho bản thân, muốn chia sẻ nó cho những người đang rơi vào hoàn cảnh giống như tôi, để họ có thể suy nghĩ chín chắn hơn và hành động khác đi.
Hơn 40 t.uổi, thất nghiệp rồi khởi nghiệp thất bại... tôi nhận ra, nếu tài khoản tích lũy của mình không đủ nhiều, từ vài tỉ đồng trở lên, thì đừng bao giờ từ bỏ công việc ở tầm t.uổi này mà chưa có định hướng rõ ràng. Vài năm trước, tôi làm trưởng phòng marketing trong một công ty. Về cống hiến và năng lực, tôi tự tin mình là người hội tụ đầy đủ những phẩm chất cần có của 1 người lãnh đạo. Tôi tin rằng, mình sẽ còn vươn xa hơn nữa trong công việc. Tuy nhiên, chẳng ai đoán trước được điều gì. Tôi cứ nghĩ mình sẽ được bổ nhiệm lên chức Giám đốc bộ phận thì một thanh niên mới đi du học về, là người thân của Chủ tịch, được giới thiệu và bổ nhiệm ngay vào vị trí đó.
Tôi đã cống hiến gần 20 năm trong công ty này, luôn cố gắng trong công việc, vậy mà giờ đây lại bại trong tay một thanh niên vừa mới tốt nghiệp đại học. Làm việc cùng cậu ta một vài tháng, do không chịu được uất ức, tôi đã xin nghỉ việc. Khi đó tôi tự tin, với những kiến thức, kỹ năng mà mình đang có, tôi sẽ thành công dù mình lựa chọn đi theo con đường nào. Khi tôi viết đơn từ chức, bố mẹ và vợ tôi đã ra sức ngăn cản nhưng khi đó, vì lòng sĩ diện, tôi đã không nghe theo họ.
Khi nghỉ việc, vợ tôi đang làm giáo viên cho một trường tư thục, con gái lớn học lớp 6, con gái nhỏ học lớp 2. Tài khoản tiết kiệm lúc ấy của tôi là khoảng 500 triệu đồng. Tôi tự tin rằng, với kinh nghiệm đã có, tôi sẽ bắt tay khởi nghiệp và sớm thành công. Do có quen biết với nhiều giáo viên và có chút hiểu biết về giáo dục, tôi quyết tâm mở một trung tâm ngoại ngữ. Nghĩ là làm, với số t.iền đang có, tôi đã vay thêm để mở trung tâm. Nào là thuê địa điểm, thiết kế nội thất, thuê giáo viên và quản lý... tưởng đơn giản mà khi bắt tay vào tôi mới thấy quá nhiều thứ cần phải lo.
Sau khi chuẩn bị hòm hòm mọi thứ, khâu đi tuyển sinh thực sự mới "khó nhằn". Khi khảo sát các trung tâm khác, tôi thấy lượng học sinh đến tham gia khá tốt. Nhưng không hiểu vì sao, dù tôi đã sử dụng các "chiêu" quảng bá và marketing khá bài bản về các khóa học ngoại ngữ cho trẻ nhỏ, tiếng Anh giao tiếp, luyện thi chứng chỉ các cấp độ... mà lượng học viên tới tham gia mới chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt, khóa học online mà tôi nghĩ sẽ đắt khách lại chỉ lác đác một vài học viên đăng ký. Tháng đầu tiên, tôi chỉ tuyển được 10 học viên. Các tháng sau cũng chẳng nhiều hơn là mấy. Tôi rơi vào trạng thái bất lực và chán nản. Với tình trạng này, chỉ cần kéo dài thêm vài ba tháng là tôi không thể chống đỡ được với các chi phí về t.iền thuê địa điểm và trả lương cho nhân viên... Kết quả, chẳng bao lâu sau, tôi đành phải đóng cửa trung tâm vì không thể gánh nổi lỗ.
Khởi nghiệp thất bại khiến tài khoản tiết kiệm của tôi chuyển sang "âm" nặng. Vì vợ tôi vẫn đi làm nên tạm thời vợ đang "gánh" cả nhà trên vai. Tôi biết điều này đang là quá sức với cô ấy. Tuy nhiên, tôi lại không hiểu bây giờ mình có thể làm được gì.
Thanh Tùng (Hà Nội)
Chào anh!
Thanh Tâm đọc thư anh như một lời tự sự hơn là cần tư vấn. Giờ, anh hãy ngừng trách móc bản thân và xin đi làm lại. Trước khi có ý tưởng khởi nghiệp mới, anh nên đi làm phụ vợ chi trả các chi phí sinh hoạt cũng như đóng học phí cho các con. Sau mỗi lần thất bại, ta lại có thêm 1 bài học. Anh đã nhận ra mình phải bình tĩnh, kiên trì và không hành động bồng bột. Với quyết tâm của mình, anh sẽ tìm ra hướng đi mới cho mình.
Người máy phiên bản đời thực: Người đàn ông này đã đeo giao diện não-máy tính hơn 7 năm Suốt thời gian qua, thiết bị cấy ghép này đã cho phép anh điều khiển máy tính và chân tay giả chỉ bằng trí óc. Nathan Copeland đôi khi nghĩ mình là một người máy. Người đàn ông 36 t.uổi này đã sống với một giao diện não-máy tính trong hơn bảy năm ba tháng, tính đến ngày 17/8/2022. Và đó cũng là...