10 năm bán rau nuôi anh ăn học thành tài ngày báo bị ung thư anh đưa cho 5 triệu bảo…
Nhìn cảnh chị mang cái áo mưa rách đạp xe hàng chục cây số lên chợ huyện từ sáng sớm, ai cũng chậc lưỡi bảo: “Đúng là vợ đảm”. Họ không biết rằng đã đều đặn 10 năm nay, ngày nào chị cũng làm như vậy. Bởi chị còn mục đích cao cả hơn là nuôi chồng học tiến sỹ.
ảnh minh họa
Anh và chị cưới nhau từ thời chả có gì, nhưng anh học rất giỏi và theo nghiệp nghiên cứu. Học hết thạc sỹ, anh còn học lên tiến sỹ. Suốt khoảng thời gian đó, chị là người chu cấp t.iền bạc cho chồng. Chị vốn không được học hành nhiều, từ nhỏ đã theo mẹ đi chợ nên sau khi lấy chồng, chị cũng đi buôn rau để kiếm sống. Chị chịu thương chịu khó lắm, 3h sáng đã dậy ra các chợ đầu mối lấy rau rồi đạp xe lên chợ huyện bỏ cho các nhà hàng, khi nào còn thì bán cho các con buôn, nói chung công việc rất vất vả, chị cũng chẳng được nghỉ ngơi nhưng cứ nghĩ đến việc chồng chị học hành thành đạt thuộc dạng nhất xã này là chị đã cảm thấy mãn nguyện.
Mỗi tháng, chị kiếm được khoảng 5 triệu từ việc buôn bán rau. Chị gửi cho chồng 3 triệu còn 2 triệu thì nuôi con. Chị ăn uống kham khổ, cả năm trời chẳng dám mua bộ đồ mới. Chồng chị học ở thành phố, cả năm mới về được mấy lần nhưng khi nào anh về cũng chỉ ở lại được 1 đêm rồi đi. Con trai chị đã 5 t.uổi nhưng nó bảo rằng nó không thể nhớ nổi mặt bố.
Chị cứ nghĩ, thôi cố gắng một thời gian nữa rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn. Ngày anh lấy bằng tiến sỹ, chị quyết định nghỉ bán rau một hôm để lên chúc mừng chồng nhưng anh bảo:
- Thôi, đường sá xa xôi, em lên làm gì, có bạn bè anh là được rồi.
- Em muốn ở bên anh trong giờ phút quan trọng nhất.
- Thôi, phiên phiến là được rồi, ở nhà mà đi chợ kẻo uổng.
Chị biết chồng từ chối mình vì chị không có lấy một bộ quần áo đẹp để đi ra ngoài, móng tay thì cáu bẩn vì bị nhựa rau dính vào. Chị biết thân biết phận nên sau khi nghe chồng nói vậy thì chị thui thủi đi ra lấy xe đạp đạp ra chợ, còn anh thì mặc vest chỉnh tề ra bến xe lên thành phố.
Rồi anh được bổ nhiệm làm trưởng phòng của một công ty lớn, chị nghe thế thì trào cả nước mắt, đúng là 10 năm qua, công lao chị bỏ ra đã không vô ích. Chị mừng lắm, chị nghĩ đến ngày con chị được sống tốt hơn, chị cũng đỡ vất vả hơn vì anh kiếm được t.iền, nào ngờ…
Thay vì đưa vợ con lên sống ở thành phố với mình, anh bảo vợ:
Video đang HOT
- Giờ nhà cửa chưa ổn định, em và con cứ sống ở quê đã nhé, đợi khi nào anh mua nhà đã rồi tính.
Chị “dạ vâng” rồi cùng con sống ở quê, vẫn ngày ngày đi bán rau nuôi con. Thế rồi một ngày nọ, chị ngất xỉu giữa chợ rồi được đưa vào bệnh viện. Bác sỹ thông báo lạnh tanh: “Ung thư dạ dày, không còn nhiều thời gian đâu”. Chị rụng rời tay chân hỏi lại: “Có thật không hả bác sỹ?”, vị bác sỹ trả lời: “Ừ, để muộn quá rồi”.
Chị đau đớn về thông báo với chồng, ai ngờ khi thông báo xong, anh nhìn chị một lát rồi tỉnh bơ:
- Đây, cầm lấy 5 triệu này.
- Bác sỹ bảo phải điều trị nhiều anh ạ, 5 triệu chắc không đủ. Mà em…
- Ai bảo em t.iền này là t.iền điều trị. Coi như công em nuôi anh ăn học mấy năm nay, giờ cầm lấy để dành đó mà đóng quan tài.
- Anh… anh nói gì thế?
- Anh cũng muốn nói cho em biết, anh đã có vợ trên thành phố rồi, giờ mình ly hôn là vừa. Anh còn công việc, vợ con ở thành phố nữa!
- Anh… Anh quá đáng thế? Tôi đi bán rau nuôi anh ăn học hơn 10 năm trời đấy – Chị hét lên, mặt đỏ ngầu nhìn anh. Chị không tin nổi chính chồng mình lại có thể thốt ra những câu cứa lòng như thế.
- Ai bảo cô hy sinh vì tôi làm gì? Tôi đâu khiến? Tôi vừa đi học vừa đi làm, t.iền cô gửi lên chỉ đủ cho tôi bao bồ đi nhà hàng thôi, nhưng cô cho thì tôi nhận, ngu gì…
- Anh… anh nỡ nói thế sao? Cả con và tôi đều nhịn ăn nhịn mặc để lo cho anh ăn học.
- Thì tôi đã bảo rồi, cô có xin xỏ gì cô đâu. Đã cho thì tôi tiện tay nhận lấy thôi.
Anh vừa dứt lời thì cái bộp tay của chị cũng vừa tới. Anh choáng váng sau cú tát trời giáng đó, chị trừng mắt nhìn anh, nhìn gã chồng mình đã từng hết lòng yêu thương giờ chẳng khác nào loài cầm thú m.áu l.ạnh. Cái tát kia chưa đủ trả cho những tháng ngày mẹ con chị lam lũ, nhịn ăn nhịn mặc, một nắng hai sương ngoài kia đâu, nhưng chị vẫn tát, cái tát trả cho hết nghĩa cạn tình phu thê. Anh nhìn chị, rồi vơ áo vội bỏ đi, chị ngồi gục xuống nhà, đứa con thấy bố mẹ cãi nhau thì sợ quá nãy giờ nép góc nhà, nhưng nhìn thấy mẹ khóc, nó chạy nhanh đến vỗ vỗ mẹ:
- Mẹ… mẹ đừng khóc, mẹ đau lắm à?
Chị ôm lấy con trai khóc nức nở. Chị thương con, thương cả thân mình ngu ngốc khi 10 năm ròng rã hy sinh cho chồng, đứa con chị rứt ruột đẻ ra giờ bơ vơ, chị chẳng để được chút t.iền tiết kiệm nào lại để nuôi nó. Nếu chị mất đi, nó sẽ không có ai nương tựa, nuôi nấng, chị chỉ ước mình tỉnh táo hơn, đừng hy sinh mù quáng vì chồng để giờ không phải nhận lấy cái kết đau lòng này. Chị khóc trong vòng tay bé nhỏ của đứa con rồi chỉ biết thốt lên: “Con ơi, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi”.
Phụ nữ hy sinh cuối cùng vẫn là phụ nữ dại. Ai cũng có cuộc đời của mình, sinh ra là phận đàn bà cớ sao phải chịu chữ ”nhẫn” cho chồng, cho con rồi mới dám nghĩ cho mình. Sự hy sinh, chịu đựng ấy phải chi còn nhận được kết quả tốt đẹp thì cũng xứng đáng, mà cuộc đời có mấy ai biết chữ ngờ… Ai cũng chỉ sống một lần, một cuộc đời vậy sao không sống trọn vẹn cho mình, vì mình đi. Tự yêu mình trước thì đâu phải buồn!
Theo Webtretho
Chồng đi ô tô nhưng vợ vẫn phải địu con lăn lộn ngoài chợ bán rau khiến ai cũng căm phẫn
"Chồng nó sướng chứ nó có sướng đâu. Nghe nói chồng nó chỉ cho sống nhờ trong nhà đó thôi còn phải tự mình k.iếm t.iền nuôi con đấy.
Giờ thì Dịu mới hiểu vì sao chồng để mẹ con cô đói khổ lâu nay... (Ảnh minh họa)
Thấy Dịu địu đứa con mới 8 tháng lăn lộn bán từng mớ rau nát ngoài chợ k.iếm t.iền trong khi chồng thì đ.ánh xe ô tô rong chơi ngoài đường thì ai cũng mỉa mai: "Nhà nó giàu thế cứ giả nghèo giả khổ cho thiên hạ người ta thương ấy mà. Đừng có mắc lừa".
Nhưng cũng có người tỏ ra cảm thông. "Chồng nó sướng chứ nó có sướng đâu. Nghe nói chồng nó chỉ cho sống nhờ trong nhà đó thôi còn phải tự mình k.iếm t.iền nuôi con đấy. Chồng nó làm được bao nhiêu nuôi bồ hết có cho vợ con xu nào đâu. Thấy bảo nó còn sắp đuổi ra khỏi nhà nữa cơ".
Nghe vậy thì nhiều người cũng thương hại mua giúp mẹ con Dịu mới rau cho cô nhanh hết hàng. Nhưng tội nhất là thằng bé, mới có 8 tháng mà đã phải theo mẹ ra chợ, mưa phùn gió rét mà đầy ải thằng bé như thế bao giờ. Ai cũng c.hửi rủa chồng Dịu là kẻ vô nhân tính, sung sướng hưởng lạc để vợ con phải khổ. Dịu thì chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, ngày cô lấy chồng cứ ngỡ đời mình đã gặp được người đàn ông tử tế.
Cứ thế ngày ngày nào Dịu cũng dậy sớm mặc thật ấm cho con rồi địu con trước ngực rồi đạp cái xe rau ra chợ bán buôn lấy rau rồi về bán. (Ảnh minh họa)
Vì làm gì có ai dám dang tay cưu mang và cưới một gái bao như cô. Nhưng thật không ngờ, thoát khỏi nhà chứa cô lại gặp một người đàn ông bạc bẽo. Nhưng thôi số cô như vậy là còn may chán, khổ cực nhưng cô vẫn còn có con, cô sẽ cố gắng nuôi nó khôn lớn trưởng thành.
Cứ thế ngày ngày nào Dịu cũng dậy sớm mặc thật ấm cho con rồi địu con trước ngực rồi đạp cái xe rau ra chợ bán buôn lấy rau rồi về bán. Từ khi con được 4 tháng cho tới tận lúc con tròn năm thì bất ngờ chồng cô xảy ra chuyện. Một hôm cô đang bán rau ngoài chợ thì đồng nghiệp của chồng cô gọi điện:
"Chị là chị Dịu à, Anh Long chồng chị vừa được đưa vào viện cấp cứu, chị vào ngay đi không sợ không kịp". Nghe tin chồng như vậy, chưa hiểu chuyện gì nhưng Dịu cũng vội vàng gửi rau cho người ta để địu con vào viện. Ai cũng bảo mặc kệ nó nhưng chị không kệ được, dù sao với chị anh cũng ơn trọng như núi.
Chỉ đến khi vào viện nhìn anh hốc hác hơi thở yếu ớt, quanh người dây dợ chằng chịt Dịu mới ngớ người. Sao anh lại tiều tụy nhanh tới mức này. 1 tháng qua anh không có nhà, căn phòng của anh thì anh khóa chặt, cô cứ nghĩ anh qua nhà bồ ở như mọi khi hay là đi du lịch cơ, ai ngờ...
Người đồng nghiệp của anh và cũng là người gọi điện cho chị đã cho chị biết một bí mật động trời: "Anh ấy bị ung thư 1 năm nay rồi, ngày chị sinh con cũng là ngày anh ấy phát hiện ra bệnh trọng. Tuy nhiên anh ấy không chữa trị mà sống chung với nó. Anh ấy bảo để dành t.iền đó cho chị và cháu sau này. Tuy nhiên anh ấy lại để mặc chị phải lăn lộn bán rau là có lý do của nó.
Vì chị từng là gái, anh sợ có nhiều t.iền chị lại sa vào con đường tội lỗi bỏ mặc con, nên muốn chị phải nếm khổ cực để rèn luyện ý chí cho chị. Để chị biết vì con mà sống dù sau này không còn chỗ dựa là anh ấy nữa. Những ngày anh ấy vắng nhà không phải bồ bịch đâu mà là đau quá, anh ấy tới chỗ em nằm đấy. Anh không muốn chị nhìn thấy anh đau, em bảo đi bác sĩ nhưng anh từ chối.
Đây là di chúc của anh. Anh để lại toàn bộ tài sản cho chị và cháu, từ giờ chị và cháu không phải khổ nữa đâu".
Dịu lao tới ôm chầm lấy chồng khóc nức nở. Tay anh nắm tay chị nhưng chỉ được chừng 30 giây thì anh buông thõng, anh ra đi thanh thản nhẹ nhàng. Dịu cùng với đồng nghiệp của anh lo đám tang cho chồng chu toàn. Sau ngày anh mất Dịu mới dám mở căn phòng của chồng, toàn thuốc là thuốc. Nhiều đêm anh đau đớn trong này mà Dịu đâu hay. Nhìn thấy cuốn album ảnh cưới cùng những bức ảnh của con trai được anh lồng khung kính mà Dịu không cầm được nước mắt.
Hóa ra những chiếc áo ấm mới, những bịch sữa được chị hàng xóm cho con là do chồng Dịu mua nhờ chị ấy đưa giúp và dặn đừng nói cho cô biết. Giờ thì Dịu mới hiểu vì sao chồng để mẹ con cô đói khổ lâu nay...
Theo blogtamsu
Đón bà cụ bán rau về nhà phụng dưỡng như mẹ, người đàn ông nhận cái kết đắng sau 1 đêm... Hải ý thức được việc kiếm đồng t.iền vất vả nên không bao giờ có ý định sẽ tiêu phung phí t.iền của mình vào những việc vô nghĩa. Việc gì đáng, Hải sẵn sàng chi ra cả trăm triệu. Còn việc gì không đáng, 1000 đồng Hải cũng không bao giờ bỏ ra. Với Hải, tờ t.iền nào cũng có giá trị,...