Muốn xin con người đàn ông khác
Chồng tôi ít có khả năng sinh con nên có lúc tôi nghĩ hay là xin anh, người tôi đang thầm yêu một đứa con.
Chắc hẳn khi các bạn đọc bài viết này sẽ nghĩ ngay rằng: “Nhỏ này hư quá!”. Cũng phải thôi. Bản thân tôi còn thấy mình hư nữa. Nhưng giờ thật sự tôi không biết phải nói cùng ai, để trong lòng hoài thì thấy như bị stress, mệt mỏi, mất tập trung và… Vô số những suy nghĩ ngổn ngang.
Tôi kết hôn được gần một năm, tình cảm với chồng rất tốt. Tôi và ông xã quen nhau hơn 5 năm mới kết hôn. Mỗi ngày đi làm về, tôi thấy rất vui khi được ở bên chồng. Anh ấy cũng vậy, yêu thương và quan tâm, chăm sóc cho tôi.
Nhưng thật trớ trêu, gần đây, tôi có dịp gặp người anh họ làm trong ngành CSGT. Nói anh họ nhưng thật ra anh ấy là cháu của mợ tôi. Trước đây, tôi và anh ấy biết nhau nhưng chưa bao giờ nói chuyện cũng như liên lạc. Vì một số việc, tôi cần nhờ đến anh ấy nên cũng thường gặp nhau. Dần dần, tôi phát hiện anh là người đàn ông tốt, đối xử với tôi rất ân cần.
Video đang HOT
Tôi thấy rung động trước anh ấy, nhớ anh mọi lúc mọi nơi. Hình như anh cũng vậy vì anh rất hay gọi điện cho tôi, có khi nói chuyện gần cả giờ đồng hồ. Mỗi ngày anh ấy đều gọi cho tôi.
Gần đây, vì bận công việc hay đi công tác gì đó mà anh ít gọi cho tôi hơn. Tôi cứ nhớ mong anh hoài và luôn tìm cớ nhắn tin cho anh. Mỗi lần như vậy, anh đều gọi lại cho tôi. Tôi và anh trước giờ chưa từng hẹn hò hay gặp gỡ riêng tư gì, chỉ liên lạc qua điện thoại. Nhưng tôi thấy rất yêu anh. Hình bóng của anh luôn xuất hiện trong tâm trí tôi.
Chồng tôi ít có khả năng sinh con nên dù đã kết hôn đã gần một năm rồi mà vẫn chưa thể có thai. Đôi lúc, tôi suy nghĩ nông cạn rằng xin anh kia một đứa con. Nhưng rồi tôi cảm thấy nếu làm vậy thì sẽ rất có lỗi với chồng nên đã gạt suy nghĩ ấy đi. Vì thế, tôi đã cố gắng quên anh. Nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ.
Mặc dù vậy, nhưng khi ở gần ông xã thì tình cảm vẫn bình thường, vẫn có cảm giác và yêu với ông xã rất nhiều. Trái tim tôi bây giờ chia làm hai ngăn cho hai người đàn ông. Tôi không biết phải làm sao nữa? Không thể bỏ chồng mà cũng khó quên anh. Có phải tôi rất tham lam hay không. Suy nghĩ ngổn ngang, rối rắm như tơ vò. Giờ tôi không biết phải làm sao nữa.
Theo VNE
Anh cần thành công nên đã chia tay tôi
Gia đình và họ hàng nhà anh đều muốn chúng tôi đến với nhau nhưng anh vẫn nói chia tay vào đúng sinh nhật tôi.
Gia đình tôi và anh có họ hàng xa. Anh hơn tôi hai t.uổi, cái t.uổi khá gần nhau, học đại học cùng trang lứa nên suy nghĩ của tôi và anh cũng khá tương đồng. Anh xuất thân từ gia đình làm nông, còn bố mẹ tôi đều là công nhân viên chức nhà nước. Nhưng chúng tôi được học hành tử tế và đã đi làm. Tính anh ham vui, trong lúc đi học thì vừa học vừa làm. Sau khi học xong, bố mẹ anh muốn anh ở gần và lấy vợ gần nhà nên anh đã về tỉnh tìm một công việc yêu thích.
Còn tôi, một cô gái 25 t.uổi, cái t.uổi được gọi là đẹp nhất, tôi có phần may mắn hơn anh là con đường sự nghiệp khá suôn sẻ, chưa vấp ngã trường đời như anh nên va chạm xã hội không sành sỏi. Tôi có cuộc sống gần như kiểu tiểu thư, cậu ấm. Nhưng do cuộc sống có quá nhiều rắc rối, tôi đã sống ích kỷ. Người nào không vừa ý là tôi không nói chuyện, tôi sống khá nội tâm.
Từ khi quen anh, tôi bắt đầu chia sẻ nhiều hơn. Hồi đầu chỉ là xã giao bình thường thôi (mặc dù cả hai đều biết ý định đến với nhau nhưng không dám bỏ qua giai đoạn). Chúng tôi tìm hiểu nhau một thời gian thì anh tỏ tình và có ý định tiến xa hơn. Lúc đó tôi cũng khá bất ngờ. Tôi đặt ra câu hỏi ngay là anh tỏ tình với tôi do bố mẹ ép hay tự nguyện (vì bố mẹ anh muốn anh lấy vợ)? Và anh bảo là anh tự nguyện. Lúc đó và cả sau này tôi vẫn tin anh tự nguyện.
Sau đó một tuần, anh bắt đầu có thái độ lẩn tránh, ít điện thoại hơn. Một buổi đêm, anh tự dưng gọi điện cho tôi (trước đó chúng tôi thách nhau là xem ai gọi điện trước, lần nào tôi cũng là người gọi trước nhưng hôm đó thì không) nhưng tôi lại không nghe. Sáng hôm sau, tôi gọi lại, anh bảo không có việc gì cả, không ngủ được thì gọi điện. Cả ngày hôm đó, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa.
Tôi bắt đầu thấy có điều gì lạ nên hẹn anh đi chơi. Buổi sáng tôi nhắn mà tận chiều anh mới trả lời. Chúng tôi ngồi nói chuyện nhưng khi tôi bắt đầu tỏ thái độ và anh đã nói một câu là: "bỏ thì thương mà vương thì tội". Lúc đó, tôi đã nghĩ ra lý do có thể là vì cuộc sống của tôi và anh khác xa nhau. Anh còn bảo là anh quá tham lam, anh sống vì bạn bè, anh cần thành công (hiện tại công việc của anh không thuận lợi) nên sợ tôi không chịu được và nhiều nhiều nữa...
Tôi không hiểu là do đâu mà anh nói như thế, đến giờ tôi cũng không hiểu. Sau đó vài hôm, tôi được biết bố mẹ anh ấy giục là nếu tôi đồng ý rồi thì xuống nhà tôi nói chuyện đi lại. Tôi nghĩ hay do nguyên nhân đó mà anh đã nói phũ phàng với tôi như thế? Tôi và anh không liên lạc vì anh bảo cần thời gian suy nghĩ và để tôi có thời gian học cho xong bằng hai. Thực ra, tôi biết kết quả ra sao rồi nhưng tôi thực sự không hiểu anh nghĩ gì, cần gì, anh tự nguyện hay do ép buộc?
Khi tôi tốt nghiệp xong, cái ngày đáng lẽ là tôi phải vui vì mình thêm một t.uổi lại là ngày tôi nghe lời chia tay. Tôi đồng ý một cách vô thức vì tôi đã xác định trước đó rồi. Giờ đây, gia đình anh ấy vẫn muốn chúng tôi đến với nhau và cả họ hàng nhà anh ấy nữa, tôi và mẹ tôi rất khó xử. Tôi không biết anh ấy có muốn thế không hay lại vì gia đình nữa? Mong các bạn chia sẻ.
Theo VNE
Gái ế 'bẫy' trai để thỏa mãn nỗi khát con Ở cái t.uổi 35, bản năng làm mẹ trỗi dậy, chị Hạnh đã sắp xếp một chuyến công tác riêng với cậu đồng nghiệp kém gần 10 t.uổi, cốt chỉ để có con. Bị tình đầu bỏ rơi, chị Thu (32 t.uổi, Định Công, Hà Nội) không thể mở lòng được với bất cứ ai. Mặc dù chị đã thử hẹn hò vài...