Em không thể mở lời
Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn. Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười. Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay.
Lúc bé ta cứ tưởng cuộc đời này toàn màu hồng nhưng lớn rồi mới biết màu hồng chỉ là những vết chấm nhỏ trong cuộc đời. Cuộc đời vốn dĩ là một con đường rộng lớn gồm hàng trăm con đường nhỏ. Trong một con đường nhỏ lại có hàng vạn con đường hẻm và hàng tỉ ngõ ngách. Mỗi người đi trên con đường của mình, họ phải đối mặt với những nguy hiểm, những rủi ro, những thử thách và tai nạn… Họ té ngã rồi đứng dậy đi tiếp nhưng có những người té ngã rồi, họ gục ngã và mãi mãi nằm xuống một nơi mà không thể bước đi được nữa.
Anh à, có lúc em từng ước mình được nằm xuống, nằm xuống bên cạnh ba em. Nhưng không thể, em không có quyền đó, em phải sống, sống vì mẹ em… Tình yêu của chúng ta có lẽ không thể nào nói lên được bằng lời, bởi nó không có lí do, không có thời gian, không có những lời yêu thương ngọt ngào của phút ban đầu…. Nhưng nó lại mãnh liệt, lại cuồng nhiệt và có lúc nó như muốn nổ tung. Và bây giờ nó đã nổ tung trong đau đớn, nổ tung vì quá khứ của em…. “Qúa khứ”-2 từ nghe sao nghẹn ngào quá! Con đường em qua có hàng ngàn cục đá to, hàng vạn viên đá nhỏ, nào là những cái hố sâu, rồi có vài vực thẳm. Đôi chân em gần như không thể bước được nữa, đôi mắt em gần như không còn nhìn thấy đâu là niềm tin. Nhưng trong lòng em luôn được sưởi ấm, hơi ấm của gia đình và ánh sáng từ mẹ đã cho em thêm sức mạnh, thêm nghị lực để em tiếp tục bước đi… và em đã gặp anh. Em gặp anh như một định mệnh, khi trong lòng lại mang thêm một vết thương – vết thương lừa dối.
Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác của em lúc này và cũng chẳng bao giờ em hiểu được cảm giác của anh. Em biết mình sẽ không thể nào dối anh nhưng thời gian qua em không thể nói, em không thể mở lời… Không phải em dối anh để có anh, không phải em sợ anh rời xa em khi biết sự thật. Chỉ vì một lí do: em không thể mở miệng ra để khơi dậy những điều đau đớn đó, những điều ngu ngốc và những sai lầm trong cuộc đời của em. Bây giờ tình yêu em dành cho anh quá lớn, quá khứ cũng bắt đầu dày vò em. Nó từng khiến em có suy nghĩ rời xa anh, rời xa mãi mãi, anh không biết lí do. Anh ơi, bây giờ đã có lí do, một lí do mình rời xa nhau mà anh sẽ không bao giờ hối tiếc, không bao giờ đau lòng vì em phải không anh?. Nếu được như thế là tốt rồi.
Người em yêu à, anh là một người đàn ông rất tốt. Hạnh phúc sẽ mỉn cười với anh. Hạnh phúc của anh cũng sẽ là hạnh phúc của em. Thời gian bên anh là những giây phút hạnh phúc nhất mà em sẽ mang theo trong suốt cuộc đời này. “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để một mai vươn hình hài lớn dậy. Ôi cát bụi tuyệt vời. Mặt trời soi một kiếp rong chơi…”. Em cũng chỉ là một hạt bụi rồi cũng trở về với cát bụi.
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Thoáng như một giấc mơ
Kể từ khi chia tay với mối tình đầu, mọi thứ quanh tôi dường như trống rỗng vì tôi đã nhận lấy sự thật quá phũ phàng. Người tôi hết mực yêu thương, tin tưởng, không chút nghi ngờ đã nhẫn tâm lừa dối tôi.
Vì tôi không muốn đem đến cho mình nỗi buồn phiền nên tôi gạt qua một bên tất cả những lời yêu thương, trêu ghẹo của bất cứ người đàn ông nào rồi mọi chuyện buồn của tôi lặng lẽ trôi qua, vết thương lòng đã tạm lắng xuống sau hai năm cô đơn. Tôi dự định cho mình một tương lai mới không có tình yêu nhưng mọi việc không như tôi nghĩ, tôi không làm trái với con tim mình được. Cho đến một ngày, tôi đã gặp hai người đàn ông, họ là chú cháu với nhau, cả hai đều mến tôi. Một người là bảo trì điện, một người là chiến sĩ công an. Sự gặp gỡ tình cờ đó đã khiến trái tim tôi rung động. Đúng là người ta nói "yêu thì khổ, không yêu thì lỗ" và ai cũng chấp nhận chịu khổ chứ không chịu lỗ. Tôi lại yêu lần nữa.
Tôi yêu một anh chiến sĩ công an. Anh là người vui vẻ, hoạt bát. Tuy không đẹp trai nhưng bất kỳ người con gái nào gặp anh cũng khó tránh được "tiếng sét ái tình" và trong đó có tôi. Khi gặp anh, trái tim băng giá của tôi thổn thức đến nỗi tôi không thể kiểm soát được. Lần đầu tiên gặp anh mà trong tôi cứ ngỡ như anh là người mình đang tìm kiếm vậy. Tôi đã yêu anh mãnh liệt mà không cần lý do. Tôi cũng không hiểu gì về cuộc sống của anh và tôi rất sợ để tuột mất anh. Tôi và anh sống cách nhau gần 30km, chỉ trò chuyện qua tin nhắn. Mỗi ngày tôi đều đợi tin nhắn của anh, thế là tình yêu trong tôi ngày một dâng lên. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ tôi chỉ là một trong số những cô gái xung quanh anh mặc dù sự thật là như thế đó. Tôi gặp anh đúng ba lần, đúng là "quá tam ba bận".
Lần thứ ba cũng là lần cuối cùng tôi được gặp anh, được ngồi bên cạnh anh. Sau ngày hôm đó, tôi không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của anh, tim tôi dường như c.hết lặng. Tôi lo lắng không biết là anh bận công việc, không tiện liên lạc với tôi hay có chuyện gì xảy ra với anh... Tôi đứng ngồi không yên. Hai ngày, ba ngày... trôi qua, tôi không ngồi yên được nữa, tôi đã gọi cho anh. Gọi mấy lần mà anh không nghe máy và tôi lấy số khác gọi cho anh. Anh "alo... alo...", tôi không biết nói gì ngoài im lặng và nỗi đau giằng xé. Tôi hụt hẫng, đau khổ, tôi không ngờ điều sợ hãi nhất đã đến. Tôi c.hết lặng, khóc không ra nước mắt, đành tự an ủi mình "thôi biết sao giờ vì anh đâu là gì của tôi. Anh quan tâm đến tôi, giới thiệu tôi với bạn bè anh nhưng anh chưa bao giờ nói yêu tôi, anh quên tôi cũng phải thôi". Nói thì nói vậy đó nhưng trong lòng tôi cứ vẫn chờ đợi một ngày anh quay lại tìm tôi. Nhưng sự thật lúc nào cũng phũ phàng, anh không bao giờ liên lạc với tôi một lần nào nữa, thậm chí tôi chủ động nhắn tin hỏi thăm, anh cũng không nhớ tôi là ai nữa.
Ôi! Sự đời ngang trái biết bao nhiêu, "tình thương ta tình theo ta mãi, ta thương tình tình bỏ rơi ta". Giống như tôi, bao người đeo đuổi nhưng tôi gạt bỏ tất cả để chờ đợi anh nhưng tình yêu tôi đặt nhầm người mất rồi. Tôi nghĩ giá như ai đó cho tôi một điều ước "ước gì tôi quên đi tất cả, ước gì tôi đừng gặp anh". Mọi chuyện đối với tôi như một giấc mơ vậy nhưng giấc mơ đó là nỗi ám ảnh theo tôi. Và anh đến với tôi thoáng như một giấc mơ...
Theo Ngôi Sao
Cho em một con đường Em đã không bao giờ tin nổi, có một ngày em ngồi đây xoa vết thương đang r.ạn n.ứt, trống rỗng, vì anh. Đơn giản vì em đã quá tin anh, em tin anh vô điều kiện, ai cũng được, chỉ cần không phải là anh, chắc chắn không phải là anh. Ngày hôm qua em vẫn còn háo hức cùng anh đi...