Em chấp nhận buông tay
Em chấp nhận buông tay để anh tìm một hạnh phúc mới.
Anh à! Cho em một lần được gọi người em yêu thương một tiếng anh, một lần thôi cũng được nha anh. Đáng lẽ là em đã phải buông tay anh ra từ rất lâu rồi phải không anh? Tại em thôi, tất cả là do em không đủ bản lĩnh, không đủ can đảm để từ bỏ mà người mà em đã yêu bằng cả trái tim. Quen nhau gần 2 năm nhưng em chỉ mới bắt đầu yêu anh chỉ vài tháng, đáng lẽ em và anh đã có một tình bạn thật tốt phải không anh và đáng lẽ ra em đã không yêu anh, người sinh ra không phải dành cho em.
Bất đầu đã là một sai lầm thì càng tiếp tục lao theo thì sai lầm đó không thể nào cứu vãn được nữa rồi. Khi em nhận ra mình đã yêu anh thì em không còn đủ sức để ngăn cản vì trái tim em không còn là của riêng em nữa. Không biết em đã khóc bao nhiêu lần vì anh và em cũng không hiểu vì sao mình lại có đủ sức chịu đựng được những gì đã xảy ra nữa, em chấp nhận âm thầm đi bên cạnh anh như một cái bóng, trong khi người yêu cũ của anh, người mà anh nói với em không còn tình cảm gì hết lại đường hoàng bên cạnh anh làm bạn gái của anh. Anh! Có bao giờ anh nghĩ tới cảm giác của em không anh? Cảm giác khi nhìn thấy anh đi bên người ta, em không thể nào diễn tả được, mọi chuyện đến với em bất ngờ quá em không suy nghĩ được mình phải làm gì, đầu óc em trống rỗng và em chỉ biết khóc mà thôi… Em cắn răng chịu đựng mọi chuyện chỉ vì em quá yêu anh, em sợ mất anh, sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ rơi em, sợ cảm giác một mình, sợ không còn nhìn thấy anh nữa… Em thấy sợ lắm. Em mù quáng, em ngu ngốc, em cứng đầu, em cố chấp, em yếu đuối, em nhu nhược… Em chấp nhận.
Anh biết không, em có hàng ngàn, hàng vạn điều muốn nói cùng anh, muốn anh hiểu rằng em cần anh đến như thế nào nhưng giờ đây tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi phải không anh? Em biết những tâm sự của em lúc này anh sẽ không bao giờ đọc được nhưng em vẫn muốn viết cho vơi nhẹ lòng mình… Vì sợ mất anh nên chưa bao giờ em có đủ can đảm hỏi anh “ Em là ai? Là gì trong trái tim anh?”. Nhưng giờ thì em biết rồi, em biết rất rõ em chỉ là một phút yếu lòng, là một sự thương hại của anh.
Em chấp nhận buông tay, lần này là thật sự chúng ta đã nói với nhau rất rõ ràng rồi phải không anh, dù rất khó nhưng em sẽ cố gắng không phiền tới anh, không buồn, và không khóc trước mặt anh nữa. Anh biết không khi yêu ai đó chân thành thì dù cho có đau khổ thì tình yêu đó vẫn không bao giờ mất đi,… và em cũng vậy, em yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh, dù anh là người mang lại cho em những giọt nước mắt, những nỗi đau, người làm cho trái tim em tan nát. Em cũng là con gái, em cũng yếu đuối lắm anh biết không, em cũng cần lắm bàn tay của anh che chở nhưng anh đã không làm điều đó với em.
Em đã bước vào cuộc đời anh một cách âm thầm thì bây giờ em cũng sẽ bước ra khỏi đó một cách âm thầm, âm thầm lặng lẽ giống như em đã yêu anh vậy. Em muốn dùng nỗi đau nào đó để quên nỗi đau ở trái tim, em tự h.ành h.ạ bản thân mình nhưng tất cả làm em đau đớn, em vẫn không quên được anh…
Video đang HOT
Hãy nhớ rằng ở đâu đó trên thế giới này có một người luôn dõi mắt theo anh, luôn mong anh hanh phúc (Ảnh minh họa)
Em nghe đâu đó câu nói “Yêu là chấp nhận buông tay khi người đó không còn muốn nắm lấy tay bạn nữa, yêu là chấp nhận buông tay khi người đó muốn nắm lấy một bàn tay khác”, và em chấp nhận thất bại. Em cứ ngỡ rằng khi em thật lòng thật dạ yêu anh thì sẽ có một ngày anh nhận ra tình yêu của em mà yêu em như em đã yêu anh, nhưng không, em đã sai rồi, tình yêu của em dù có lớn đến đâu cũng không giữ được trái tim của anh, vì vốn dĩ trái tim anh không thuộc về em, em không còn đủ sức nữa, nói đúng hơn là tình yêu của em không còn đủ sức để tiếp tục khóc tiếp tục hy vọng vào anh. Tình yêu phải từ hai phía một mình em không đủ để giữ lấy nữa rồi, là em từ bỏ hay là anh từ bỏ giờ không còn quan trọng nữa, vì đối với em tất cả đã thật sự kết thúc.
Em không oán trách, không buồn, không giận anh… em chỉ trách không đủ bản lĩnh để yêu và giữ anh bên cạnh mà thôi. Anh biết không, em đã khóc, khóc rất nhiều vào cái đêm em và anh đồng ý kết thúc mọi chuyện để làm bạn như ngày xưa, thật sự đối với em rất khó, làm sao có thể coi người mình yêu là bạn, nhưng em phải cố gắng vì chỉ có thế em mới có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể quan tâm anh, dù đối với anh em chỉ là bạn, một người bạn không hơn không kém, bây giờ và mãi mãi về sau. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi em thấy mắt mình cay cay, em lại muốn khóc, khóc cho em khóc cho tình yêu của em, khóc cho những gì đã qua. Em muốn được một lần nữa được gối đầu lên tay anh, được anh ôm vào lòng, để em có thể có một giấc ngủ thật yên bình không mộng mị, không phải giật mình thức giấc mà nước mắt vẫn chưa khô. Nhưng có lẽ anh sẽ không chấp nhận, anh sẽ nói rằng làm như vậy em sẽ không quên được anh, đúng nếu em cứ mãi dựa vào anh thì biết đến bao giờ em mới có thể đứng dậy phải không anh?
Anh biết tại sao mỗi lúc gần anh em muốn được ôm anh, muốn được đan tay mình vào tay anh không? Vì lúc đó em mới biết rằng anh đang ở gần em, và giây phút này anh là của em dù đó chỉ là cảm giác của em thôi cũng được, khoảng cách của em và anh xa quá, dù em đã cố gắng níu kéo, nắm chặt lấy tay anh nhưng cuối cùng anh cùng rời bỏ em. Câu nói của anh “ Anh sợ ngày anh ra trường, hai đứa không có kết quả lúc đó em sẽ khổ”, câu nói đó đã nói lên tất cả, lúc đó trái tim em đau lắm, rất đau vì em biết rằng anh đã chọn lựa rồi, em không phải là người mang lại cho anh một gia đinh như em đã từng mơ… Bao hy vọng, bao niềm tin của em đã thật sự không còn nữa, dù cay đắng, dù phũ phàng như đó là sự thật, em phải chấp nhận sự thật là anh không hề yêu em..
Anh ơi! Thật lòng em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Em yêu anh hơn cả bản thân mình nữa, nhưng anh không cần tình yêu của em, dù có đau khổ, dù có chua chát đến đâu em cũng phải chấp nhận. Em phải chấp nhận dù trái tim em đau lắm, em không biết làm gì cho mình khỏi té ngã, em muốn tiếp tục đi về phía trước dù con đường đó chỉ có mình em, em cần lắm một bàn tay nắm lấy tay em và người đó không phải là anh…
Em sợ lắm. Em sợ mình té ngã rồi không thể đứng lên được nữa, em sợ một lần nữa anh thương hại mà nắm lấy tay em. Anh biết không, lần đầu tiên em nghĩ tới gia đình là lúc em nhận ra tình yêu em dành cho anh, em muốn mình có thể cùng anh đi đến hết cuộc đời, em muốn có với anh một gia đình hạnh phúc, nhưng đó chỉ là ước mơ của em thôi phải không anh?
Em mong anh hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc, mong anh sẽ tìm được một nửa của đời anh… và người ấy cũng yêu anh như em đã từng yêu anh vậy,.Nếu thật sự có kiếp sau em mong kiếp sau em có thể làm một nửa của đời anh và em cũng sẽ yêu anh bằng cả trái tim. Anh! Sẽ có ngày em không còn được nhìn thấy anh nữa, anh hãy nhớ rằng ở đâu đó trên thế giới này có một người luôn dõi mắt theo anh, luôn mong anh hanh phúc. Em sẽ không bao giờ quên những ngày tháng hạnh phúc bên anh dù là ngắn ngủi, anh mang cho em cảm giác bình yên và ấm áp. Em chấp nhận buông tay để anh tìm một hạnh phúc mới.
Em sẽ không bao giờ quên anh. Tạm biệt anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có tình yêu nào là dại dột?
Tối qua anh lại nhận được tin nhắn của em, mở ra đọc trong thảng thốt và chợt thấy lo lắng cho em đến lạ. Thực tình anh không biết gọi tên mối quan hệ của chúng ta là gì! Là bạn bè, chắc là không, có chăng đó chỉ là cách nghĩ từ phía em. Là người yêu , đâu có phải, hoặc đơn giản chỉ đi ra từ ảo mộng của anh. Nhưng sự quan tâm anh dành cho em, sự tin tưởng em dành cho anh, là có thật...
Nên anh đau lắm, đau khi thấy em quay cuồng trong những hồi ức về tình cũ, đau trong nỗi nuối tiếc của em về những dại khờ đã qua.
Em đã từng thắc mắc hỏi anh rằng, có phải em đã yêu quá vụng dại? Câu trả lời của anh chắc chắn sẽ là không. Vì người ta yêu nhau có thể ngông cuồng và thiếu suy nghĩ, nhưng tình yêu luôn có lí lẽ riêng của nó, thành ra mãi mãi không hề vụng dại.
... nên anh đau lắm, đau khi thấy em quay cuồng trong những hồi ức về tình cũ
Khi ta yêu thương một ai đó, yêu bằng cả trái tim mình, mọi can ngăn bên ngoài đôi khi thành vô lý. Ta cứ bước đi, nắm lấy hạnh phúc đó và tin rằng đó là điều tuyệt vời nhất. Khi ta trao niềm tin vào ai đó, dẫu có bị dối gạt, ta vẫn nhắm mắt tin rằng đó là một trong nhiều nấc thang ta phải bước qua để chạm tới hạnh phúc.
Khi ta dành cho ai đó một tình yêu bền bỉ, dẫu không hề được đáp trả, ta vẫn nhiệt thành cố gắng thương yêu. Tình yêu đó trong sáng và thuần khiết lắm. Yêu đâu phải là một nghĩa vụ, nên đâu được quyền đòi hỏi điều chi.
Khi một tình yêu êm đềm trở nên căng thẳng, rồi vỡ tung, ta ngỡ ngàng nhận ra nó chẳng đẹp như ta vẫn nghĩ.
Những ngọt ngào tan biến, những ấm nồng bay xa, nhưng những kỉ niệm, những tình cảm chân thật ta dành cho nhau, liệu có dễ phải thế không em.
Hoặc, giản dị hơn, khi ta thương thầm ai đó và người ấy chỉ coi ta như bạn, chia sẻ với ta biết bao rắc rối của tình yêu và nhờ ta giải đáp, ta thấy tim vụn vỡ nhưng vẫn phải lắng nghe.
Bởi tình yêu là như thế, có thể lắng nghe nhau ngay cả khi không thuộc về nhau. Người ngoài nói ta dại dột, nhưng họ có đang sống trong cảm xúc đó đâu mà có thể phán đoán bất cứ điều gì...
Em hãy cảm ơn trời đất, vì ít nhất đã một lần cho em biết yêu
Bởi thế, tình yêu, không khi nào là vụng dại. Có chăng người ta đã yêu và nghĩ suy quá nhiều, yêu và đòi hỏi nhiều quá, yêu và chờ đợi rồi ngốc nghếch làm những điều dại dột. Chứ bản thân tình yêu, luôn là thứ cần được trông đợi và tôn trọng, thậm chí nhung nhớ và cất giữ trong tim khi chia xa.
Thực tình anh nghĩ, người nào đã bước qua một hoặc một vài mối tình, dẫu có đớn đau, nhưng người đó quả thực đã rất may mắn. Lắm người cố công tìm kiếm, kì vọng biết bao nhưng tình yêu vẫn ở rất xa xôi. Vậy mới nói, tình yêu công bằng mà cũng bất công lắm.
Em hãy cảm ơn trời đất, vì ít nhất đã một lần cho em biết yêu. Dại dột nào rồi cũng sẽ qua, chỉ còn cảm xúc thành thật là ở lại. Anh mong em còn giữ trong tìm thật nhiều nống ấm, không phải của mối tình cũ, mà đơn giản, của tình yêu, để có thể bước tiếp đoạn đường tình yêu sắp tới.
Và, anh yêu em, thế thôi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vẫn mãi yêu anh Em có ích kỷ có nhỏ mọn không anh khi mãi ấp ủ hình bóng anh trong tim, khi anh không phải là của em? Gửi anh! Em biết rằng sẽ chẳng bao giờ anh đọc được những dòng tâm sự này của em nhưng em sẽ trải lòng mình để em cảm thấy tự tin hơn anh ạ. Anh có biết rằng...