Đáng sợ nhất không phải độc thân, mà là “chọn sống 1 mình, còn hơn chịu thêm nhiều tổn thương”
Sống độc thân vẫn tốt vẫn ổn, cả tâm trí được giải thoát hình bóng của người ấy, được hưởng trọn cảm giác tự do tự tại.
Nói chung ở 1 mình thôi mà, có cần phải chờ đợi ai, bản thân mình thấy vui là được. Độc thân lâu ngày, có khi lại thích hơn là sống 2 người.
Đã từng trải qua tổn thương, con người chỉ muốn đóng chặt bản thân mình hơn. Ảnh: Internet.
Có những người, dường như đã quen với cuộc sống 1 mình, họ trượt dài trên những cảm xúc của sự cô đơn, tự lấp liếm với trái tim của chính bản thân mình, họ tự bào chữa cho cuộc sống mà mình đang chọn, họ chạy trốn vì trong thâm tâm họ biết rằng, không phải vì duyên chưa tới mà vì họ quá tổn thương, không muốn mở lòng mà họ chủ động chọn cuộc sống cô đơn.
Họ không mở lòng là vì họ sợ phải tổn thương thêm lần nữa. Ảnh minh hoạ.
Đã từng trải qua va vấp trong tình cảm, từ 1 người vô tư vô lo họ dần trở thành người sâu sắc hơn bao giờ hết, lý trí và con tim giờ đây là 2 vật thể cách biệt, dù con tim có rung động với 1 ai nhưng vì đã từng tổn thương, họ dành cho lý trí quyết định.
Video đang HOT
Điều họ muốn nhất bây giờ là né tránh những tổn thất về tâm hồn, không đi vào vết xe đổ vì họ biết đã từng vượt qua đau khổ, khó khăn lắm mới chữa lành vết thương lòng.
Đặc biệt, càng yêu ai sâu đậm họ càng khó để vượt qua.
Bởi mới nói, cuộc sống vốn thật phức tạp, người chưa từng yêu thì lại muốn yêu, kẻ đã yêu thì chỉ muốn ở 1 mình và bây giờ lại có người đã từng yêu thì chỉ muốn chọn cuộc đời độc thân. Ừ, thì sống 1 mình cũng được, tốt hơn nhiều nếu ở trong 1 mối quan hệ đau khổ, nhưng đừng quá lâu.
Cái gì quá quen sẽ rất khó thay đổi, con người ta cứ chìm đắm trong quá khứ mà không cho phép mình có lối thoát cho tương lai, đóng chặt cửa sổ lòng mình chính là điều đáng sợ nhất.
Cho người khác cơ hội là cho chính mình cơ hội. Ảnh minh hoạ.
Thất bại 1 lần không có nghĩa là mãi mãi. Đau đấy, nhưng nếu không có thất bại, chắc bạn cũng không thể trưởng thành như ngày hôm nay. Yêu bằng hết con tim nhưng quên đi sự mù quáng mới là tình yêu vững bền nhất.
Yêu không phải cứ trọn lòng trọn kiếp hay quên đi bản thân mới là đúng, yêu phải có lý trí và biết đúng biết sai, như thế mới gọi là mối quan hệ trưởng thành. Thời gian có thể xoá nhoà tất cả, cho người khác cơ hội cũng là cho chính bản thân mình cơ hội, tình yêu cũng có điều thú vị của riêng nó.
Theo yan.vn
Một ngày của mẹ
Anh đâu biết rằng, bài tập làm văn của cô giáo cho con trai đã khiến tôi phải nhìn lại chính mình. Người lớn trưởng thành cũng vẫn phải học. Học cách làm mẹ, học cả cách làm con...
Tôi dọn phòng cho con trai nhỏ, vô tình trên bàn rơi ra một bài tập làm văn. Có lẽ đó không phải là bài kiểm tra lấy điểm mà là một bài tập nhỏ cô giáo yêu cầu. Bài tập kể về một ngày của mẹ. Rất đỗi tò mò, tôi cầm lên xem. Và càng đọc tôi càng ngỡ ngàng khi nhận ra con không phải là một cậu bé vô tâm như mình vẫn từng nghĩ.
Bằng lời văn còn vụng về, non nớt, con kể tường tận về những việc tôi vẫn làm hàng ngày. Cảm nghĩ được đan cài trong từng chi tiết con đưa ra. Chuyện tôi dậy rất sớm, đi ngủ rất muộn. Chuyện mẹ tất bật luôn tay, luôn chân. Chuyện cáu giận của mẹ con cũng nhìn theo chiều hướng: "những lúc đó, con thấy sợ, nhưng con biết rằng đó là lúc con chưa ngoan, còn mẹ thì đó là lúc thấy mệt nhất nên đã không kiềm chế được...". Tôi lặng người. Con không chỉ quan sát mà còn hiểu những việc mẹ làm, nhưng có điều con chưa có dịp để bộc bạch mà thôi. Con kết bài bằng cảm nghĩ chân thật: "Con thương mẹ và con nghĩ rằng nếu là con, con sẽ không hoàn thành được nhiều việc trong một ngày đến thế. Con chỉ mong mẹ con luôn khỏe và vui mà thôi...". Những dòng chữ cuối khiến lòng tôi nghẹn lại. Không phải là những hứa hẹn sáo rỗng, mà là lời nói rất thật: con chỉ mong mẹ khỏe và vui...
Ảnh minh họa
Ôi, một cậu bé mười t.uổi vẫn thường bị mẹ mắng vô tâm khi mẹ vừa dọn nhà xong con lại bày bừa bộn, vẫn bị mẹ la mẹ vất vả nhường này mà con không thương mẹ sao?... Sao tôi lại buồn cười đến vậy? Chính tôi còn bao nhiêu lúc không hài lòng với chính mình, vậy thì một đ.ứa t.rẻ, cốt lõi biết yêu và thương mẹ thành thực thì tôi còn đòi hỏi gì? Chồng tôi biết bao lần đã góp ý rằng em đừng la con nhiều quá... Còn tôi thì cho rằng anh chiều con vậy, con sẽ hư... Vợ chồng tôi đôi khi bất đồng chỉ vì điều đó. Tôi kiệm những lời khen cho con, thậm chí còn hay so đo với con nhà người với mong muốn đó là tấm gương để con noi theo. Nhưng hình như tôi quên mất rằng điều ấy khiến con trở nên tự ti.
Con biết gọi điện cho ba khi thấy mẹ nằm mệt. Con biết nhờ hàng xóm đi mua thuốc giùm khi thấy trán mẹ nóng. Đứa mười t.uổi khi ấy bỗng như một người đàn ông thực thụ trong nhà. Biết lăng xăng chạy tới chạy lui, biết lo nghĩ cho mẹ khi ba đi làm xa. Đ.ứa t.rẻ ấy sao tôi vẫn chưa hài lòng mà vẫn so sánh với con nhà người?
Cái cuối cùng trong đích đến của những đứa con là sự thành công và yêu thương ba mẹ, gia đình. Cha mẹ nào cũng hi vọng như vậy, tôi có ngoại lệ đâu. Những dòng con viết trong bài tập kia, đâu phải chỉ là viết cho có. Rõ ràng con biết quan sát, con có yêu thương. Lòng tôi chùng lại. Tôi, đúng là một bà mẹ yêu và dạy con theo cách chưa hoàn hảo.
Ảnh minh họa
Tôi nghĩ đến má chồng ở quê. Một mình lặng lẽ trong căn nhà nhỏ sau khi ba mất. Hàng ngày hai vợ chồng chú út đều đi làm từ sáng tới tối mịt mới về. Sáng chiều má làm gì với sự cô đơn? Nhà dọn mãi cũng xong, chuyện trò với hàng xóm rồi người ta cũng đi việc người ta. Chúng tôi đòi đón má ra ở cùng thì má nói má còn bàn thờ của ba, má không đi đâu hết... Vậy một ngày của má là những gì? Tự nhiên tôi thương quá chừng.
Tôi thua con trai khi nó biết một ngày của mẹ là vậy, còn tôi và chồng một ngày của người già cô đơn là gì chúng tôi không biết. Và có lẽ cũng đã đến hơn một tháng bận việc nọ việc kia chúng tôi không ghé về... Sao tôi cũng thấy tôi vô tâm quá chừng. Nhìn lên tờ lịch treo tường, tôi gọi cho chồng: "Anh à, mai mới mùng Năm, còn đến hai ngày nữa mới đi làm lại, anh thu xếp đi để cả nhà mình lại về thăm nội". Tôi thấy anh im lặng. Rõ ràng anh ngạc nhiên, tám năm sống bên nhau hình như đây là lần đầu tôi chủ động giục anh về thăm má. Hình như có cả sự cảm động bất ngờ...
Anh đâu biết rằng, bài tập làm văn của cô giáo cho con trai đã khiến tôi phải nhìn lại chính mình. Người lớn trưởng thành cũng vẫn phải học. Học cách làm mẹ, học cả cách làm con...
Đinh Hương
Theo phunuonline.com.vn
Vợ uất nghẹn khi chồng không chịu kiêng "yêu" ngày đầu năm Con sóng ngầm luôn trực trào trong lòng Luyến ngày một nhiều. Và có lẽ, chỉ đợi hết đợt Tết này, nó sẽ bị bung ra như ngọn núi lửa phun trào nham thạch... Sau bữa cơm tất niên cuối năm, Luyến thỏ thẻ với chồng: " Anh ơi, từ mai là phải kiêng (kiêng quan hệ) đấy. Em thấy người ta bảo,...