C.hết lặng trước sự lạnh lùng, tàn nhẫn của vợ
Trước đây, tôi không bao giờ nghĩ rằng vợ mình có thể trở thành một con người hoàn toàn khác: vô tâm, lạnh lùng đến mức tàn nhẫn.
Tôi là con trai cả, dưới tôi còn có 3 đứa em. Nhà nghèo, bố tôi suốt ngày cờ bạc, rượu chè. Khi tôi vào cấp 3 thì bố bỏ đi không về. Một mình mẹ tôi vất vả làm lụng k.iếm t.iền nuôi 4 chị em tôi lên người. Tôi chọn thi vào Đại học Sư phạm để đỡ một khoản học phí, phần khác trở thành thầy giáo là ước mơ còn bỏ dở của mẹ tôi, tôi muốn giúp mẹ biến ước mơ đó thành hiện thực.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi may mắn được trường giữ lại làm giảng viên. Tôi quen em khi được mời thỉnh giảng ở trường bạn. Em là một cô sinh viên năm cuối xinh đẹp, năng động, thu hút người đối diện. Giờ dạy kết thúc, em chủ động lên bắt chuyện với tôi và hỏi về một số vấn đề xung quanh nội dung bài giảng. Sau đó chúng tôi giữ liên lạc thường xuyên với nhau. Dần dần tôi yêu em từ lúc nào không biết. Em cũng có tình cảm với tôi. Ba năm sau tôi và em chính thức trở thành vợ chồng, dọn ra riêng để xây dựng cuộc sống mới.
Hơn chục năm qua, chúng tôi sống hạnh phúc, êm đềm, có với nhau 3 mặt con. Nhưng tai họa đột nhiên giáng xuống. Mẹ tôi đổ bệnh, bác sĩ chuẩn đoán ung thư phổi thời kì giữa. Từ đó cuộc sống của gia đình tôi gần như bị đảo lộn. Tôi và các em cố gắng k.iếm t.iền đưa mẹ đi chữa bệnh. T.iền xạ trị rồi hóa trị, rồi thuốc thang… đã làm mấy anh em tôi gần như điêu đứng.
Người vợ thông minh, hiểu biết của tôi sao lại biến thành một người nhẫn tâm, lạnh lùng đến như vậy? (Ảnh minh họa)
Khoảng thời gian biết mẹ mắc bệnh nan y cũng là lúc vợ tôi mang thai đứa thứ 3 những tháng cuối. Nhà có người bị bệnh hiểm nghèo không khí đã căng thẳng, nhà tôi lại cộng thêm khó khăn về t.iền bạc nên càng nặng nề. Kiếm được đều dồn hết chữa bệnh cho mẹ. Tôi thì mải đi làm, rồi chăm sóc mẹ nên không để ý đến vợ được nhiều. Vợ tôi lúc đầu còn thông cảm, nhưng càng về sau càng tỏ ra khó chịu.
Sau khi sinh con, kinh tế gia đình tôi càng gặp khó khăn. Bệnh của mẹ thì ngày càng nặng. Vì mải k.iếm t.iền ở ngoài mà tôi lơ là việc giảng dạy ở trường dẫn đến mắc một sai lầm nghiêm trọng. Kết quả là tôi bị đình chỉ công tác.
Video đang HOT
Giữa lúc túng quẫn, tôi được cô bạn thời sinh viên mời về dạy ở trung tâm do cô ấy mở. Biết hoàn cảnh khó khăn của tôi, cô ấy ra sức giúp đỡ, chia sẻ. Biết ơn cô bạn, thỉnh thoảng tôi có mời cô ấy đi ăn. Số cô ấy cũng vất vả, lận đận đường tình duyên, đến giờ vẫn giường không gối chiếc. Có lẽ vì thế mà chúng tôi thường động viên, an ủi nhau, nhưng chỉ dừng lại ở mức tình bạn, tuyệt nhiên không có gì vượt quá giới hạn.
Vậy mà không hiểu sao vợ tôi biết chuyện, lại nghi cho tôi ngoại tình. Suốt ngày cô ấy chì chiết, dò la, nói kháy tôi. Quả thật đi làm ở ngoài vất vả, mẹ lại ốm sắp c.hết, áp lực về t.iền bạc và sự nghi ngờ, dày vò của vợ làm tôi bị stress vô cùng. Lúc nào tôi cũng trong trạng thái căng thẳng, mệt mỏi. Tôi có giải thích thế nào, vợ tôi cũng không tin, thậm chí cô ấy còn tìm gặp cô bạn kia để “dằn mặt”.
Một tuần trước, mẹ tôi được bệnh viện trả về. Bác sĩ nói đã hết hi vọng, giờ chỉ còn tính từng ngày, mẹ tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào. Thương mẹ, lại đang “chiến tranh” với vợ, tôi quyết định về nhà để tiện chăm sóc mẹ những ngày cuối cùng cho tròn đạo hiếu. Tôi nghĩ vợ tôi sẽ hiểu và cảm thông, cùng gách vác trách nhiệm với tôi. Nào ngờ…
Hôm nay lúc đi làm về, tôi thấy vợ – người mà tôi đã chung sống suốt hơn chục năm qua đang mắng xối xả vào mặt người mẹ đáng thương của tôi. Cô ấy đổ lỗi cho mẹ, vì mẹ bị bệnh mà cuộc sống của chúng tôi bị xáo trộn, khó khăn, sắp có nguy cơ tan vỡ. Rồi cô ấy còn mắng mẹ là tại sao lại cho tôi về đây sống, đáng lẽ mẹ phải bảo tôi về với vợ con, rằng chẳng nhẽ mẹ muốn chúng tôi phải chia tay mới vừa lòng…
Mẹ tôi ốm yếu không nói được gì, chỉ ngồi đó khóc. Nghe thấy những lời tàn nhẫn vợ nói với mẹ mà tôi không kìm được sự tức giận, lôi vợ ra ngoài và nói sẽ ly hôn.
Quả thật tôi không thể tưởng tượng được lại có ngày hôm nay. Người vợ thông minh, hiểu biết của tôi sao lại biến thành một người nhẫn tâm, lạnh lùng đến như vậy?
Theo 24h
"Nói thật, tôi "bó tay" với vợ mình!"
Vợ chồng tôi đang ở trong giai đoạn khó khăn vì tình cảm không suôn sẻ. Bây giờ cô ấy lại mang chuyện mới bị tai nạn trong lúc mang thai con để đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Chỉ là xây xước nhẹ, cần gì phải làm to chuyện? Mà sự tình như ngày hôm nay đâu chỉ bởi mình tôi, cô ấy là người đứng đằng sau tất cả những chuyện xui rủi.
Từ lúc yêu nhau tôi đã thấy cô ấy quản mình như mẹ quản con. Khi yêu gặp nhau vài tiếng mỗi ngày nên còn dễ thở. Bây giờ sát sạt 24/24, lúc nào cũng kè kè như cai ngục, thằng đàn ông nào chịu được. Ngay từ sáng sớm tôi vừa mở mắt ra đã nghe một liên khúc phải làm cái này phải làm cái kia.
Vợ tôi luôn lo lắng thái quá nên vô hình chung biến tôi thành một người chồng thiểu năng trí tuệ. Không có vợ thì tôi cũng biết ăn sáng trước khi đi làm, biết lái xe cẩn thận khi đi trên đường, biết mặc áo mưa lúc trời mưa, biết ngủ lúc mệt. Vậy mà đi một bước cô ấy nhắc một bước, đi hai bước nhắc hai bước.
Tôi đã nhiều lần nói với vợ là cô ấy làm như thế chỉ tổ tốn thời gian và làm cả hai mệt mỏi. Thứ nhất, tôi biết tự lo cho thân tôi. Thứ hai, cô ấy nên cắt thời gian làm cái phát thanh ra rả bên tai tôi để chăm lo cho bản thân mình. Cô ấy phải biết yêu thương mình thì người khác nhìn vào mới tôn trọng và thương lại được. Nhưng mà lời tôi nói chỉ như gió thổi vào tảng đá, vợ tôi vâng dạ rồi đâu lại vào đấy.
Vợ tôi luôn lo lắng thái quá nên vô hình chung biến tôi thành một người chồng thiểu năng trí tuệ (Ảnh minh họa)
Từ khi lấy vợ, tôi chẳng cần xem đồng hồ cũng biết giờ giấc chính xác. 5 giờ tan sở là cô ấy gọi hỏi về chưa. Tôi xin ra ngoài cà phê 1 tiếng là tiếng sau y như rằng chuông điện thoại đã đổ. Thậm chí cô ấy còn can thời gian tôi di chuyển từ nơi này đến nơi kia để gọi kiểm tra. Nội dung tới lui cũng chỉ để hỏi "Anh tới nơi chưa?".
Cô ấy nói sợ tôi đi đường có chuyện gì nên ngày nào cũng sợ. Vợ tôi làm như cứ mò mặt ra đường là xe đụng. Tôi thì nghĩ, sống c.hết có số, làm gì mà dễ thế. Đôi khi vì vợ tôi ngày nào cũng lải nhải bên tai chuyện tai nạn sinh ra tự kỷ ám thị nên bây giờ mới bị tai nạn cũng nên.
Vợ tôi có một căn bệnh rất đáng ghét là lẵng nhẵng bám đuôi đi theo chồng. Tôi bảo ngồi vỉa hè nhậu với bạn, cô ấy đồng ý rồi lát sau đang ngồi với chiến hữu đã thấy cô ấy đứng ở bên kia đường.
Cô ấy bảo kiểm tra xem tôi say chưa để đưa về và phòng trừ bạn bè rủ rê đi karaoke ôm. Vì thế mà vợ tôi có biệt danh "tuần tra viên". Cốc bia tôi cầm trên tay đang ngọt, vợ xuất hiện bỗng dưng đắng. Không một hoạt động nào trong ngày của tôi mà cô ấy không quan sát hoặc tham dự vào.
Vì cái tính đáng ghét đó của vợ nên về sau đi ra khỏi nhà là tôi tắt luôn điện thoại. Khi về nhà, vợ muốn nói hay hét thì tùy, lúc đó tôi say rồi nên hét cũng như hát. Tôi đã cố tạo điều kiện cho vợ có không gian riêng tư nhưng cô ấy nhất quyết không đầu tư khoản thời gian đó cho riêng mình, vẫn tiếp tục tìm cách bám lấy chồng.
Tôi tắt điện thoại, cô ấy không biết tìm chồng ở đâu nên tự chạy xe lang thang khắp các quán nhậu và cà phê tôi hay lui tới, bảo sao không gặp tai nạn. Tôi đã nói đến vỡ cái đầu vẫn cứ lì lợm một cách cố chấp. Cô ấy gọi đó là lo lắng, tôi gọi đó là sự kìm cặp quản thúc. Lúc bé thì có mẹ, khi lớn thì có vợ, ai mà không phát điên.
Nhân lúc đang đau yếu, cô ấy còn làm mình làm mẩy muốn tôi phải viết bản kiểm điểm. Bản kiểm điểm đó dành cho vợ tôi mới đúng (Ảnh minh họa)
Buổi chiều cơm nước nhà cửa không lo, thân mình đang mang thai cũng không ở nhà dưỡng sức, tôi ra ngoài là cô ấy đi tìm. Tôi trốn càng kĩ, cô ấy càng cất công tìm. Đi lơ ngơ như người mất hồn để bị tụi thanh niên đ.âm vào rồi bây giờ lại nằm đấy mà bắt tôi phải thương, phải bắt đền. Tôi đâu có kéo cô ấy ra ngoài đường để cô ấy ngã xe, từ đầu đến cuối là tự tay cô ấy tự gây tự gánh.
Bây giờ cô ấy lại còn tuyệt thực để phản đối tôi. Càng ngày càng thấy vợ tôi thật tệ hại, là phụ nữ không biết lo cho bản thân mà bản năng làm mẹ còn quá kém. Nói thật, tôi "bó tay" với vợ mình, muốn thương lắm mà không thương được.
Nhân lúc đang đau yếu, cô ấy còn làm mình làm mẩy muốn tôi phải viết bản kiểm điểm. Bản kiểm điểm đó dành cho vợ tôi mới đúng. Người đâu chỉ giỏi h.ành h.ạ bản thân và người khác, không thương mình thì sao mong được chồng thương.
Theo MASK
Yêu 10 năm thấy nhạt vì chưa... "quá giới hạn"? Đôi khi tôi thấy chẳng cần có Kiên bên mình nữa. Tôi và Kiên vẫn chưa đi quá giới hạn. Kiên chưa bao giờ đòi hỏi tôi điều này. Phải chăng vì thế mà giữa chúng tôi ngày càng mất dần sự hấp dẫn? Tôi vô cùng bối rối và cảm thấy không thể thoát ra khỏi tình trạng hiện tại. Tôi và...