29 năm rồi tôi mới biết mẹ tôi có thể cười hạnh phúc như thế!
Mẹ cười nhưng mắt ươn ướt. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ cười hạnh phúc như thế. Và cũng chưa bao giờ tôi day dứt vì đã không dành thời gian nhiều cho mẹ như lúc này.
Tôi là một đứa con bận rộn. Một ngày của tôi bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc lúc 11 giờ đêm. Vừa làm, vừa học văn bằng 2, vừa bạn bè khiến tôi không còn thời gian dành cho mình nữa. Hơn nữa tôi sống ở thành phố Hồ Chí Minh, cách nhà tôi tận 420km. Cuộc sống quay cuồng, khoảng cách địa lí xa vời khiến tôi chẳng còn nhớ đến mẹ mình nữa.
Chỉ thỉnh thoảng cuộn mình trong chăn vào những đêm mưa, tôi mới rưng rức khóc khi nghĩ về mẹ. Hình ảnh mẹ vẫy tay theo xe mỗi khi tôi rời nhà lại khiến mắt tôi cay xè. Có không ít lần tôi phải lén chùi nước mắt trên xe. Nhưng khi vào lại với cuộc sống thành thị, tới một cuộc điện thoại cho mẹ tôi cũng không có thời gian.
Chẳng biết bao lâu rồi tôi không gọi cho mẹ. Nhưng mẹ thì gọi cho tôi nhiều. Cứ cách một ngày mẹ lại gọi cho tôi. Chẳng để làm gì, mẹ chỉ hỏi tôi vài điều nhỏ nhặt như “Ăn cơm chưa, ngủ có ngon giấc không, có thèm sầu riêng ở quê không để mẹ mua gửi vào?”… Còn tôi, tự mình thấy vô tâm khi lâu lắm rồi chẳng hỏi thăm mẹ được một câu tử tế. Con người ta càng lớn càng khó hiểu. Dù tôi muốn nói trăm ngàn lần trước khi xe chạy hay trước khi cúp máy rằng tôi yêu mẹ nhiều. Nhưng cứ có thứ gì đó chèn ngang cổ họng khiến tôi không sao thốt ra được.
Cuộc sống quá bộn bề khiến tôi lãng quên mất chính người đã sinh ra, nuôi dưỡng tôi. (Ảnh minh họa)
Một năm tôi về nhà được hai lần. Một là dịp Tết, hai là dịp giỗ của bố tôi. Bố tôi mất khi mẹ mới sinh tôi được 2 tháng. Ngoại tôi kể là khi nghe tin bố bị tai nạn t.ử v.ong ngay tại chỗ, mẹ tôi đã ngất đi. Trong đám tang bố, mẹ cứ như phát điên khi đòi c.hết theo ông. Một người phụ nữ trong xóm đã tát mạnh vào mặt mẹ tôi rồi chìa tôi – khi đó còn đang bọc tã nằm huơ tay huơ chân trong khăn.
Video đang HOT
Từ đó về sau, mẹ chẳng khóc nữa cũng không đòi c.hết đòi sống nữa mà dồn hết tình cảm vào tôi. Mẹ nuôi tôi 29 năm nay mà không hề cần đến bàn tay của một người đàn ông khác. Thế mà, tôi lại vô tâm với mẹ.
20/10 năm nay, lẽ ra tôi cũng chẳng về. Một phần vì công việc quá bừa bộn. Một phần vì với tôi ngày này cũng không quan trọng gì. Tôi cũng đã nhờ cô bạn thân mua quà 20/10 là một bó bồng rồi mang đến cho mẹ tôi như mọi năm.
Nhưng cuộc hẹn kí kết hợp đồng đã bị hủy ngay phút cuối. Người yêu thì bận bịu với công việc. Tôi lang thang một mình trên đường. Vô tình nhìn thấy một người mẹ dắt con gái đi chơi, trên tay cô bé cầm một con gấu bông mới mua. Tôi bỗng nhớ mẹ da diết.
Và tôi – một đứa bao giờ cũng ưu tiên công việc lên hàng đầu – đã gọi điện xin nghỉ phép một tuần trong sự ngỡ ngàng của sếp. Gác mọi việc, tôi đặt vé máy bay và bay về nhà ngay trong đêm.
Chưa bao giờ tôi thấy mẹ cười hạnh phúc như thế. (Ảnh minh họa)
Khi tôi đặt chân tới Nha Trang đã hơn 10 giờ đêm. Tôi đi taxi về và không quên ghé một shop quần áo mua tặng mẹ bộ bộ váy, một cái đồng hồ mạ vàng và một ít thức ăn ngon. Khi tôi về tới nhà là đúng 12 giờ đêm.
Đứng ngoài bấm chuông cửa, tâm trạng tôi cứ hỗn loạn cả lên. Mãi nửa tiếng sau mẹ tôi mới bước ra. Nhìn thấy tôi, mẹ ngẩn người ra mất một lúc. Tôi phải chạy vào ôm lấy mẹ, mẹ mới giật mình. Rồi như không tin, mẹ cứ nắm tay tôi hỏi: “Phải con Như không? Sao về đêm hôm thế này?”. Tôi phải lấy tay mẹ lau nước mắt của mình, mẹ mới cười và tin là tôi thật.
Mẹ cười nhưng mắt ươn ướt. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ cười hạnh phúc như thế. Và cũng chưa bao giờ tôi day dứt vì đã không dành thời gian nhiều cho mẹ như lúc này.
Đêm đó, mẹ thử váy rồi cùng tôi ăn khuya. Lần đầu tiên tôi ăn khuya với mẹ lúc 1 giờ đêm. Mọi thứ tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ có tiếng trò chuyện của mẹ con tôi. Giờ tôi mới nhận ra, tóc mẹ đã bạc nhiều rồi. Giọng nói cũng không còn trong trẻo nữa. Giờ tôi mới nhận ra mình vô tâm với mẹ nhiều quá. 29 năm nhưng lần đầu tiên tôi tự tay tặng mẹ món quà 20/10, lần đầu tiên tôi tự mình khéo khóa váy cho mẹ, chỉnh tóc cho mẹ. Tôi nợ mẹ quá nhiều. Nợ mẹ cả lời cảm ơn, tiếng xin lỗi và cả câu: “Con yêu mẹ nhiều”.
Hân Như / Theo Thời đại
Chưa bao giờ tôi cảm nhận được tình yêu thương của mẹ
Tôi có mẹ cũng như không. Mẹ tôi là người vô tư đến mức vô tâm, bà chỉ biết đến bản thân mình và con trai út mà thôi, còn chị em tôi bà không bao giờ quan tâm.
Ảnh minh họa
Thật lòng tôi không biết chuyện của mình có thể tâm sự cùng ai nên viết lên đây cho lòng được nhẹ nhàng hơn. Người ta thường nói mẹ là tất cả, mẹ có thể hy sinh vì con, thậm chí là cả mạng sống của mình. Tôi cũng làm mẹ, thậm chí là mẹ của 4 đứa con nhưng với bản thân mình thì từ nhỏ đến lớn tôi thật sự chưa bao giờ cảm nhận được tình mẹ, nói đúng hơn là tôi có mẹ cũng như không. Mẹ tôi là người vô tư đến mức vô tâm, bà chỉ biết đến bản thân mình và con trai út mà thôi, còn chị em tôi bà không bao giờ quan tâm ngay cả khi chúng tôi sinh đẻ. Bà chưa một lần chăm sóc cho tôi và chị gái khi sinh con, chưa bao giờ bà đút cháu ăn và cũng chưa bao giờ tắm cháu. Bình thường thì không sao nhưng lúc sinh đẻ tôi cảm thấy tủi thân nhất, đi đến đâu thăm các bạn sinh con đều thấy mẹ người ta chăm sóc con từng tí một mà lòng đau, buồn lắm. Ngay cả với mẹ chồng tôi cũng vậy, đôi lúc tôi nói với chồng rằng mình thật sự ganh tị với mấy chị em anh vì cách bà chăm sóc các con rất chu đáo, thậm chí với chị chồng tôi đã gần 40 t.uổi rồi mà vẫn được bà chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ.
Nói về kinh tế, t.iền bạc, lúc còn trẻ làm ăn được mẹ tôi chỉ biết lo cho con trai, đến lúc con trai phá hết của, về già bà lại bắt chị gái và tôi chu cấp. Bà không thích làm việc, chỉ thích ngồi không, thích đi nói chuyện với hàng xóm. Mẹ chỉ có công sinh chúng tôi ra, còn ngoại và ba mới là người nuôi chúng tôi khôn lớn. Mẹ chẳng biết làm gì cả: không biết nấu cơm, không biết ủi đồ, từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ được mẹ tự tay mua cho áo mới, tất cả đều do ba lo cho chúng tôi hết. Tôi cũng chẳng bao giờ thấy mẹ chăm sóc cho ba đúng nghĩa một người vợ. Lớn lên nhiều khi chị em tôi đi làm về thấy cái gì ngon mua cho ba ăn thì mẹ và em trai giành phần ăn hết, ba tôi phải nhịn, nhiều lúc tôi ức lắm.
Tôi thấy ba có thể sống được với mẹ ngần ấy năm là cả một quá trình phải chịu đựng, hay ba vì chúng tôi mà chấp nhận như thế? Ba là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy, giờ về già chân yếu vì bệnh khớp mà ba phải đi làm thuê để k.iếm t.iền nuôi mẹ và em trai, tôi thấy rất xót xa và thương ba vô cùng. Em tôi đã 28 t.uổi rồi, vì quen được cưng chiều nên giờ cũng chẳng biết làm gì để sống, chỉ quen ăn bám, trong khi tôi và chị gái phải bươn chải. Giờ tôi vẫn còn nhớ như in hồi bé, thấy khi mẹ đang ăn một cái bánh, vì thèm quá tôi và chị gái lại xin thì bị bà ném cái bánh vào mặt và nói: "Lũ mày ăn hết đi tao nhịn", thật sự lúc đó chị em tôi rất buồn và sợ. Tóc thì không bao giờ bà cho để dài vì sợ phải cột tóc cho chị em tôi, tóc vừa dài một tí là bà mang đi cắt. Chính vì không được sự chăm sóc của mẹ nên chị em tôi tự chăm sóc cho nhau, đến giờ tình cảm hai chị em rất tốt, luôn lo lắng cho nhau, cùng giúp nhau làm ăn để sống.
Tôi 31 t.uổi, đang làm nhân viên văn phòng ở một trường học, nói về cuộc sống gia đình hiện tại của tôi thì vẫn ổn không có vấn đề gì phải suy nghĩ. Chồng tôi là người hiền lành, biết yêu thương vợ con, anh cũng là nhân viên bình thường như tôi đang công tác tại một công ty du lịch. Chồng tôi làm theo ca, chủ yếu là ca đêm nên vợ chồng tôi mở thêm tiệm tạp hóa kiếm thêm thu nhập để nuôi các con. Lương của hai vợ chồng cộng thêm cái tiệm tạp hóa cũng tạm ổn. Vì anh là người chồng tốt nên dù vỡ kế hoạch tôi cũng để sinh cho anh đến 3 người con. Anh là con trai một trong gia đình, tôi thật sự buồn khi chẳng sinh được con trai cho anh nhưng chính anh cũng chẳng quan tâm mấy về điều đó, anh nói con nào cũng là con miễn sao mình nuôi dạy chúng nên người là được.
Ngoài công việc ở công ty anh chẳng bao giờ la cà với bạn bè, anh không biết uống rượu cũng chẳng biết hút thuốc, không thích cà phê quán xá. Anh chỉ có sở thích câu cá, b.ắn chim và nuôi gà. Với con trai riêng của tôi anh cũng đối xử như con ruột (Xin nói thêm cũng chính mẹ tôi là người khiến chị em tôi khổ sở trong cuộc hôn nhân đầu. Cả hai chị em tôi đều trải qua hai lần đò nhưng giờ thì chúng tôi đã tìm được hạnh phúc thật sự). Các con tôi rất ngoan, các cháu biết tự lập, biết yêu thương bố mẹ, chẳng bao giờ các cháu nhõng nhẽo hay đòi hỏi bố mẹ thứ gì. Có lẽ ông trời bù đắp lại cho tôi, chính chồng và các con là nguồn động viên lớn lao nhất để tôi có thể tiếp tục sống.
Mọi chuyện chỉ có thể dừng lại ở đó nếu như mẹ là người biết nghĩ. Đỉnh điểm của sự uất ức đó là khi mẹ hay tin bà nội bán nhà, mẹ xúi ba về nhanh để chia t.iền. Trong khi nội tôi đang bệnh, mẹ cũng chẳng quan tâm. Hồi trước khi làm ăn có t.iền, mẹ khinh bên nội ra mặt, mẹ chưa làm dâu bà nội ngày nào, cũng chẳng bao giờ quan tâm đến, chỉ có ngày tết mẹ đưa cho vài trăm ngàn để bà nội làm giỗ ông nội mà thôi. Đến giờ thì sao? Khi không còn t.iền nữa thì mẹ lại nhăm nhe vào số t.iền bà nội bán nhà, mấy ngày nay mẹ cứ hối thúc ba về chia t.iền, tôi nghe thấy mà bực tức. Tại sao mẹ là người như vậy được chứ? Liêm sỉ, lòng tự trọng đâu rồi, còn tình người, trách nhiệm của một người con dâu mẹ để đâu?
Mấy ngày nay tôi không ngủ được vì chuyện này, tôi đã nói chuyện với ba rằng chúng tôi không cần số t.iền ấy dù có nghèo. Nếu thật sự đó là phần tài sản ông bà nội dành cho ba thì ba cứ để đấy lo cho nội lúc bệnh cho đến khi nội nằm xuống. Cả đời của nội chưa một ngày nào được sung sướng cả, lúc nào cũng vất vả, nghèo khổ một mình nuôi 4 đứa con. Nếu như ba không nghe lời khuyên của tôi mà nhận số t.iền đó về đưa mẹ thì tôi biết chẳng bao lâu mẹ và em trai sẽ tiêu hết. Giờ tôi lo lắng quá, mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Nghi ngờ bạn gái mất trinh, mẹ tôi bày kế kiểm tra Nhưng thật không thể ngờ được rằng anh lại không làm điều ý được chỉ vì một hôm anh đi chơi về mẹ anh kéo vào phòng... Chuyện tình yêu chỉ là chuyện riêng của hai người. Thật ra điều đó đúng. Mỗi người đều có một cách yêu khác nhau, cách quan tâm khác nhau. Nhưng đến khi muốn kết hôn với...