Kẹo cu đơ và nước chè xanh – ân tình người Hà Tĩnh
Bất kỳ một vùng miền nào cũng có những đặc sản quê hương. Bạn sẽ được mời bánh Cáy khi đến Thái Bình, bánh đậu xanh Hải Dương, với miền đất gió lào cát trắng mà bao người con xa quê “đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh” thì kẹo Cu đơ chính là “đặc sản” để nhớ để thương.
Về thăm quê hương Hà Tĩnh, thứ mà khách được người dân đôn hậu nơi đây mời đầu tiên bao giờ cũng là bát nước chè xanh và đôi ba cái kẹo cu đơ. Đó cũng chính là thói quen bao đời, là nét văn hóa ăn sâu vào máu thịt không bao giờ thay đổi của người dân quanh năm gió Lào. Cắn một miếng cu đơ, uống hớp chè xanh mà vị ngọt và chát hòa tan rất thú vị.
Kẹo cu đơ giòn thơm mật mía.
Kẹo cu đơ có hình tròn như mặt trăng đêm rằm, nhìn bề ngoài thô ráp và sần sùi nhưng lại rất thơm, có vị đậm đà của mật mía, thơm cay cay của gừng tươi, cài giòn tan của lạc và bánh tráng vừng. Miếng bánh vừa dai, vừa ngọt, vừa thơm lại vừa cay…ăn rất “lạ miệng”.
Video đang HOT
Nguồn gốc cái tên “cu đơ” cũng xuất phát lâu lắm rồi, người ta kể rằng Cu đơ xuất phát đầu tiên ở vùng Hương Sơn- Hà Tĩnh từ thời Pháp thuộc. Kẹo do ông Cu Hai (cu là cách gọi người con trai đầu lòng- một cách gọi tên của người Hà Tĩnh) sáng chế ra để bán cho bà con trong làng. Nhưng khí lính Pháp đến quán ông ăn được thưởng thức quà lạ này nên đã đặt tên cho dễ nhớ, bởi thế kẹo Cu Hai thành Cu Đơ (trong tiếng Pháp Duex- Đơ là hai). Ban đầu ông Cu Hai nấu kẹo bằng mật mía, lạc và gừng nhưng nấu xong đổ ra lá chuối, mỗi lần ăn phải dùng tay bóc ra, mãi về sau mới sáng chế ra thay lá chuối bằng bánh tráng vừng khô.
Kẹo cu đơ và nước chè xanh là “đặc sản” dân dã của người Hà Tĩnh
Kẹo cu đơ ngày nay, cầu kỳ và bắt mắt hơn nhiều. Lạc được chọn làm nhân phải là lạc đồi, giòn, đều hạt, vỏ ngoài mỏng và bóng. Mật mía phải là thứ mật sánh, thơm và đặc như mật ong. Bánh tráng không quá dày cũng không quá mỏng, phải có vừng và gừng ở đều vỏ bánh.
Cầm miếng bánh cu đơ trên tay vừa nặng, vừa chắc, cắn miếng bánh phải dẻo quẹo, nồng nồng cay cay của gừng và thơm bùi của lạc, đấy mới là chiếc bánh chuẩn và ngon. Ăn cu đơ và ngâm nga bát nước chè xanh cùng đôi câu chuyện thấy cuộc sống và con người xứ Nghệ thật đôn hậu, một nét văn hóa độc đáo.
Đây cũng là “đặc sản” đặc trưng nhất của người Hà Tĩnh bởi nó chất chứa hương vị thiên nhiên và hơi thở cuộc sống. Có lẽ vì thế, khắp một dải miền Trung, mà du khách đi qua vẫn nhớ về kẹo Cu đơ, nước chè xanh của người Hà Tĩnh.
Theo Lao Động
Chuyện chúng mình
Em đã chia tay anh bao năm nay rồi, không nhắc đến, không nói đến, cười nói vui vẻ với cuộc sống hàng ngày, nhưng chẳng thể quên được anh. Cái xóm núi nghèo nàn quê mình vẫn thế anh ạ, cái góc của những luống chè xanh, của những rặng cây cứ âm thầm, im ắng.
Qua nơi đó, em đã chẳng dám nhìn lâu, vì em sợ hình ảnh của một đôi trai gái nắm chặt tay nhau vừa đi vừa cười nói sau giờ học... 18 tuổi đầu, em đã biết thế nào là đau khổ cùng cực khi biết tin anh bị bắt vì tội buôn ma túy, em nén lòng không dám trách móc khi gặp anh qua tấm kính ở phòng gặp trại tạm giam, em nhủ lòng: " Anh ấy đang khổ, mình đừng trách móc, hay giận hờn gì...". Khi anh bị bắt em vẫn đang mải giận hờn anh, vào phòng thi đại học mà mắt vẫn sưng mọng, rồi không biết bao lần, cứ thành phố lên đèn, em lại đạp xe, đeo khẩu trang kín mít, vừa đi vừa khóc, không đếm được mình đã đi qua bao con đường. Em giống như con điên và em nghĩ lúc đó mình cũng sắp phát điên. Rồi thời gian dần trôi, em lại có những lúc tỉnh táo đến độ lá thư cuối cùng em viết cho anh có câu " Những gì đã qua hãy buông tay cho trôi vào quá khứ...".Và từ đó anh cũng không viết cho em bất cứ chữ nào nữa, em thầm nghĩ " vậy cũng tốt..."
Mọi việc rồi cũng qua đi, nhưng em biết trong lòng mình bão tố cứ cồn lên. Em đã tự bọc mình trong một cái chăn rất an toàn, rất êm ấm rồi anh ạ. Rồi em đi lấy chồng, ngày xuống thăm mẹ anh lần cuối cùng, bác bảo: " Ừ thì thôi số phận an bài thế rồi, bác cũng chẳng biết nói sao, mong con hạnh phúc. Lúc nào rỗi rãi, xuống chơi với bác con nhé". Bác càng tốt với em, em càng ngại ngùng, em chối bỏ anh, chối bỏ làm người thân của bác.
Anh nói với em, anh đã từng sống rất bất cần, vì anh không có nơi yêu thương để mong về, có chút tình yêu thì người ta cũng phủi vội phủi vàng và người ta đấy là em.
Em mong mỏi nhiều điều, và một trong những điều đó là mong anh sống khỏe mạnh, vững vàng... Anh bảo em: "Chuyện bọn mình chưa xong đâu". Đúng, chuyện bọn mình có đến hết cuộc đời này cũng không xong được, nhưng hai ngả đường đã xa nhau quá lâu rồi. Hai ngả đường đã được em cố tình tách ra, tại em nhiều, phải không?
Theo ĐSPL
Bánh cay Sài Gòn giữa trời đông Hà Nội Xuất xứ từ Sài Gòn và "di cư" ra Bắc, món bánh cay nhanh chóng chiếm được sự yêu thích của mọi người bởi nó dễ làm và cũng không kén người thưởng thức. Chỉ cần vài ba củ sắn trắng tươi rồi rửa sạch, khía dao lên vỏ theo đường vòng như rồng cuốn rồi cứ thế nhẹ nhàng bóc tách, lộ...