Gặp lại bạn trai cũ, tôi thấy hối hận vô cùng!
Ngày còn trẻ, tôi có suy nghĩ nông cạn, chỉ thích trai đẹp ăn nói có duyên. Để rồi bây giờ chín chắn hiểu chuyện, tôi rất hối hận vì đã đ.ánh mất một người đàn ông tốt.
Ngày tôi 24 t.uổi, có nhiều chàng trai ngỏ lời yêu nhưng tôi chưa muốn lấy chồng. Tôi cho bản thân còn trẻ, phải chơi và hưởng thụ cuộc sống, không thể để chuyện chồng con làm vướng bận được.
Trong số những thanh niên tán tỉnh tôi có một anh chàng tên là T. Bố mẹ anh ấy làm kinh doanh, gia đình khá giả và anh rất si mê tôi. Anh ấy là bạn của anh họ tôi, vì muốn tán đổ tôi nên T đi đường vòng. Đó là nhờ anh chị họ tôi nói vun vào.
Anh họ tôi ca ngợi T rất nhiều như tính tình hiền lành, chăm chỉ làm việc, ngoan ngoãn không chơi bời và yêu tôi thật lòng. Chị họ cũng nói vào, bảo gia đình tôi bố mẹ ly hôn, kinh tế khó khăn, được người như T để mắt đến là phúc lớn. Thời cơ đến không chớp lấy, sau này hối hận thì quá muộn.
Vì nhiều lời vun vào quá nên tôi đồng ý quen T, cũng đưa nhau đi chơi, đi cà phê, trò chuyện vài lần nhưng có lẽ do T ít nói và ngoại hình không được đẹp lắm nên tôi lạnh nhạt. T nhận ra nên không cố gắng nhắn tin mời gọi tôi đi chơi cùng nữa. Dần dần chúng tôi âm thầm chia tay.
Hiện tại tôi 29 t.uổi chưa lập gia đình. Hôm vừa rồi, nhà anh họ làm lễ tân gia và tôi về chơi. Thật không ngờ, tôi gặp T cũng ở đấy. Nhìn anh phong độ hơn thời còn trẻ. Ăn xong anh ấy mời tôi đi uống cà phê.
Chúng tôi nói chuyện với nhau cả buổi chiều. Anh ấy nói ngày tôi ra đi lặng lẽ, anh đau khổ mất hơn 1 năm. Nhiều lần muốn đi tìm tôi nhưng bị mọi người ngăn cản nên lại thôi. Hiện anh đang quản lý cơ sở sản xuất của bố mẹ, nghe nói công việc kinh doanh rất tốt. Cuộc sống gia đình của anh ấy rất hạnh phúc.
Video đang HOT
Từ hôm gặp T, tôi nghĩ về anh ấy rất nhiều, có cảm giác như vừa đ.ánh mất một người đàn ông tốt. Giá ngày trước, tôi mở rộng trái tim đón nhận anh ấy thì bây giờ đã có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Để rồi giờ đây trải qua 3 mối tình rồi nhưng tôi không thể tìm được ai yêu mình thật lòng và có kinh tế chắc chắn như T.
Tôi thật sự hối hận!
Khổ sở vì nợ t.iền, chồng thủ thỉ một chuyện khiến nhà ngoại "nóng mặt"
Nhà ngoại cho rằng, lời đề nghị của chồng là quá khôn khéo, khuyên tôi không dại dột nghe theo rồi hối hận.
Sau khi thoát cảnh ở trọ, dịp hè năm nay, gia đình tôi không còn phải sống ngột ngạt trong không gian chật chội. Tuy vậy, vì gánh nặng nợ nần, vợ chồng chẳng dám ăn tiêu, đi chơi như trước.
Vợ chồng tôi từ quê lên thành phố lập nghiệp, thu nhập trung bình, không làm gì thêm ngoài công việc văn phòng. Sau khi suy nghĩ, cân nhắc mãi, tôi và chồng mới liều mua nhà.
Hai vợ chồng có hơn 400 triệu đồng, chủ yếu là khoản mừng cưới và vàng. Bố mẹ hai bên cho vay hơn 400 triệu đồng, còn lại vay ngân hàng. Biết số t.iền nợ lớn nhưng để có nơi ở cho con vào lớp một, tôi đành bấm bụng.
Chồng tôi cho rằng vợ ích kỷ, còn tôi quyết không bán mảnh đất được bố mẹ cho (Ảnh minh họa: iStock).
Lúc mua nhà, tôi nghĩ mọi chuyện đơn giản, chỉ cần cố "bóp mồm bóp miệng", nhưng thực tế không phải vậy. Giá cả đắt đỏ, cuộc sống với đủ thứ phải lo toan, con cái ốm đau nhiều... nên số t.iền dư dả mỗi tháng chẳng được bao nhiêu.
Nhìn thiên hạ k.iếm t.iền tỷ, tôi phát thèm nhưng vợ chồng chưa nghĩ ra cách gì để nâng cao thu nhập.
Trước khi cưới, bố mẹ đẻ có chia mảnh đất ở quê cho 4 chị em. Tôi được hơn 100m2. Nhờ "cơn sốt" cách đây vài năm, giá đã "nhảy" lên hơn 2 tỷ đồng.
Bố mẹ dặn đó là vốn liếng để lại, sau này còn có cái trông vào, đừng nghĩ đến chuyện bán ngay.
Bí mật này được tôi giữ kín, kể cả khi lấy chồng cũng không tiết lộ với anh ấy. Tôi muốn đó là tài sản riêng của mình, đề phòng hôn nhân trục trặc.
Họ hàng từ quê lên chơi, vốn dĩ tính bộc trực nên không giữ mồm giữ miệng, dẫn đến chồng biết vợ có mảnh đất t.iền tỷ ở quê. Anh không giận dỗi nhưng có ý trách móc không nói sự thật khi vay nợ mua nhà.
Chồng tôi bảo, anh tôn trọng tài sản của gia đình vợ cho. Anh không mong muốn đứng tên hay biến thành của chung. Nhưng những chuyện như vậy giấu giếm là không nên, vợ chồng cần chia sẻ với nhau.
Tôi nghĩ đơn giản, ai cũng cần có không gian riêng, ngay cả khi sống chung. Cho nên, không phải chuyện gì cũng tiết lộ được.
Vài tháng trở lại đây, công ty của chồng làm ăn khó khăn, thu nhập bấp bênh. Chuyện trả nợ vay và lãi ngân hàng thật sự không dễ dàng.
Tôi nhiều lần kêu chán nản, chồng thủ thỉ nên bán mảnh đất bố mẹ cho rồi lấy t.iền trả nợ. Số t.iền con lại gửi ngân hàng, cả nhà có một khoản lãi để chi tiêu hàng tháng. Nếu không gửi ngân hàng thì có thể mua mảnh đất nhỏ hơn, xa trung tâm một chút để đầu tư.
Tôi không đồng ý với quan điểm của anh. Tài sản bố mẹ cho là của để dành. Giữ mảnh đất đó sau này còn có nhiều t.iền hơn, giúp hỗ trợ con cái mua nhà khi chúng lớn lên.
Việc trả nợ mua nhà là trách nhiệm của hai vợ chồng. Vì sao tôi phải hy sinh tài sản riêng, trong khi chồng không nghĩ cách để giúp đỡ gia đình vượt qua thời điểm khó khăn này?
Đem chuyện kể với bố mẹ, nhà ngoại bảo tôi không nên dại dột nghe theo chồng. Đó không chỉ là vốn riêng mà còn là tài sản đề phòng lúc chồng thay lòng đổi dạ.
Bố mẹ tôi còn bảo, con rể thật khéo biết lợi dụng. Nếu vì vợ con, chắc chắn sẽ nghĩ cách làm ăn để k.iếm t.iền chính đáng, không ai cố thuyết phục vợ bán đất như vậy.
Chồng cho rằng, vợ ích kỷ khi chỉ nghĩ cho mình, còn cả nhà phải khổ sở khi đối mặt với khoản nợ lớn. Tôi bảo vệ suy nghĩ của mình, kệ những đ.ánh giá của anh.
Hành động của tôi liệu có đúng? Hay tôi quá ích kỷ, khiến chồng con phải khổ, dù có tài sản t.iền tỷ trong tay?
Nhờ câu nói này của chồng, tôi hối hận bật khóc và không ly hôn nữa Hôn nhân là một chặng đường dài với những va đ.ập khốc liệt của hai cái tôi to lớn. Vì vậy, hôn nhân cần lắm 3 phần dũng cảm, 7 phần bao dung. Tôi chìa "Đơn xin ly hôn" trước mặt chồng: - Mình ly hôn đi. - Sao thế? Em giận anh cái gì, nói đi. Tôi lắc đầu, không phải vì...