Đưa con dâu đi đẻ, tâm sự của mẹ chồng với người lạ khiến tôi rơi nước mắt
Không hiểu sao khi nghe người lạ nói, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Bất giác, tôi cảm thấy bản thân mình mới là người có lỗi với mẹ chồng…
Tôi lấy chồng hơn 5 năm, đã từng mang thai ngay sau đám cưới 2 tháng. Thời điểm ấy, vợ chồng tôi sống trên thành phố, còn bố mẹ chồng ở quê, thỉnh thoảng chúng tôi cũng sắp xếp thời gian về quê thăm ông bà.
Nhà chồng tôi kinh tế bình thường nếu không muốn nói là nghèo. Thu nhập của ông bà chủ yếu dựa vào vài sào ruộng, chăn nuôi và làm thuê thời vụ khi có người cần. Tuy nhiên, tôi vẫn khá nể bố mẹ chồng vì dù nghèo nhưng ông bà rất đầu tư cho con cái học hành. Minh chứng là cả chồng tôi và em chồng đều được học hành tử tế, ra trường có công ăn việc làm ổn định, không hề thua kém ai.
Con dâu rơi nước mắt khi nghe kể về mẹ chồng. Ảnh minh họa.
Mẹ chồng tôi không khó tính nhưng bà là người tham công tiếc việc. Vì thế, mỗi lần tôi về quê chơi, mẹ chồng hay bắt tôi phải ra đồng làm cùng bà. Kể cả lúc tôi bầu bì, mẹ chồng vẫn cho rằng, tôi nên vận động cho cơ thể nhanh nhẹn, sau này dễ đẻ, chứ không nên suốt ngày ngồi một chỗ sẽ ì người ra.
Tôi từ bé đã sống trên thành phố, được bố mẹ cưng chiều nên dĩ nhiên không hề biết cầm cuốc, cầm liềm hay cấy lúa là như thế nào. Hậu quả, không ít lần tôi trở lại thành phố đi làm với bàn tay trầy xước do quá trình lao động cùng mẹ chồng ở quê gây nên.
Nhưng nếu chỉ dừng ở những vết xước đó thôi thì đã không nên chuyện. Trong một lần về quê đúng vụ cấy, mẹ chồng bảo tôi đi cùng để bà dạy cách cấy lúa. Dù tôi đã từ chối khéo vì bụng bầu gần 5 tháng, nhưng mẹ chồng vẫn thuyết phục nói ngày trước bà bầu to vượt mặt vẫn đi cấy bình thường, không sao cả.
Vì không muốn làm phật ý mẹ chồng, tôi đành miễn cưỡng đi cùng. Tuy nhiên, tai nạn kinh hoàng ấy đã xảy ra.
Trong lúc ra ruộng, tôi bị trượt chân ngã xuống con mương mới xây của thôn. Cú va đập mạnh không chỉ khiến tôi mất đi đứa con đầu lòng mà còn để lại di chứng khiến tôi khó có cơ hội làm mẹ.
Sau lần ấy, tôi rơi vào khủng hoảng tâm lý và mỗi lần nghĩ đến đứa con xấu số, nỗi oán hận mẹ chồng lại dâng trào trong tôi. Bố mẹ tôi vì thương con gái nên cũng liên tục gọi điện trách móc thông gia. Thành ra mối quan hệ giữa hai nhà càng ngày càng căng thẳng.
Video đang HOT
Dù chồng và nhiều người động viên tôi, đó là tai nạn không ai mong muốn nhưng tôi vẫn không thể nào tha thứ cho mẹ chồng vì nghĩ, nếu bà không cố chấp bắt tôi phải ra đồng, tai nạn đã không xảy ra. Cứ như vậy, tôi khó chịu với mẹ chồng ra mặt. Tôi ít về quê hơn hoặc có về cũng cố né tránh phải nói chuyện với mẹ chồng.
3 năm liền sau đó, vợ chồng tôi tốn khá nhiều tiền chạy chữa nhưng tôi vẫn chưa thể mang thai trở lại. Mãi đến năm ngoái, chúng tôi mới thành công khi làm thụ tinh trong ống nghiệm. Thế nhưng hơn 9 tháng thai kỳ thực sự là khoảng thời gian khó khăn và đầy lo lắng khi tôi bị dọa sảy đến 2 lần. Cuối cùng, tôi phải xin nghỉ làm để tập trung dưỡng thai.
Cách đây 2 tuần, tôi có dấu hiệu vỡ ối sinh sớm hơn dự kiến, song tôi sinh khó nên buộc phải mổ cấp cứu. Lúc ấy, bố mẹ đẻ tôi đang đi du lịch Đà Nẵng chưa về kịp, chỉ có chồng và mẹ chồng bên cạnh. Mẹ chồng liên tục động viên tôi cố gắng vượt qua. Trong cơn vật vã nhưng tôi vẫn nghe rõ bà vừa khóc vừa nói với bác sĩ cố cứu lấy con dâu và cháu nội. May mắn, cả tôi và con đều được bình an.
Lúc tôi được đẩy về phòng chăm sóc, tôi thấy mẹ chồng quay đi gạt nước mắt. Nhưng kể cả như vậy, tôi vẫn không hề thấy cảm động. Tôi đối xử lạnh lùng nhất có thể với bà.
Đến hôm thứ 2, mẹ tôi về Hà Nội nên vào viện chăm tôi, còn mẹ chồng buộc phải ra về. Khi bà đã đi khỏi, một bác lớn tuổi chăm con gái đẻ ở giường bên bỗng đến gần tôi để hỏi han sức khỏe. Sau đó, bác kể cho tôi nghe những gì diễn ra khi tôi ở bên trong phòng mổ.
” Hôm qua, trong lúc chờ cháu trên phòng mổ, mẹ chồng cháu đã khóc rất nhiều. Bà ấy liên tục cầu khấn cho hai mẹ con được bình an. Bà ấy nói, nếu cháu hoặc đứa bé có mệnh hệ gì, bà ấy sẽ không sống nổi với nỗi dằn vặt về chuyện năm xưa.
Mẹ chồng cháu đã kể cho bác chuyện của cháu. Bà ấy nói, sau chuyện đó, chưa khi nào bà ấy được thanh thản, kể cả lúc ngủ. Lúc nào bà ấy cũng tự trách bản thân vì đã gián tiếp khiến cháu mất con, bà ấy mất đi đứa cháu nội và khiến mối quan hệ trong gia đình trở nên căng thẳng.
Suốt mấy năm qua, nhìn vợ chồng cháu vất vả chạy chữa để mong có con, bà ấy cũng quặn thắt trong lòng nhưng không biết giúp bằng cách nào và cũng không thể quay ngược lại quá khứ để sửa sai.
Nhìn ánh mắt lo lắng của bà ấy, bác thấy mẹ chồng cháu đáng thương hơn đáng trách. Giờ cháu cũng đã làm mẹ, bác nghĩ cháu nên trút bỏ hận thù và tự suy nghĩ xem, mẹ chồng cháu có đáng bị đối xử như thế hay không”.
Không hiểu sao khi nghe đến đó, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Tôi không thể diễn tả chính xác cảm xúc của mình lúc ấy là gì nhưng bất giác, tôi lại cảm thấy bản thân mới là người có lỗi.
Suốt từ hôm ở viện về nhà, dù mẹ chồng vẫn ân cần chăm sóc mẹ con tôi nhưng tôi vẫn chưa thể mở lòng ra để nói chuyện với bà.
Có lẽ nào tôi đã sai khi oán trách mẹ chồng vì một tai nạn không mong muốn? Giờ tôi phải làm thế nào để trút bỏ gánh nặng trong lòng cho nhẹ nhõm hơn. Xin hãy giúp tôi!
Vừa có thai thì phát hiện chồng ngoại tình, thấy mặt nhân tình của anh tôi bật cười
Một hôm, tôi cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ phép để đến bệnh viện kiểm tra. Hóa ra, tôi có thai. Đúng lúc này, chồng gọi điện bảo tôi về nhà vì anh có chuyện muốn nói.
Từ khi lên thành phố học đại học, tôi sống ở nhà chị họ. Bác tôi thường xuyên đi công tác, bác gái qua đời từ sớm nên chỉ có mình chị họ ở nhà. Vì thế, bác và chị bảo tôi qua ở cùng để có người bầu bạn với chị, hai là để tôi có thể tiết kiệm tiền thuê nhà.
Tôi và chị họ rất hợp tính nhau nên khi ở chung không xảy ra xích mích gì. Ngày nào hai chị em cũng tíu tít chuyện trò, tâm sự cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời. Và cũng nhờ sống ở nhà chị họ mà tôi quen biết mẹ chồng rồi lấy người chồng hiện tại.
Mẹ chồng và chị họ tôi là đồng nghiệp thân thiết. Có lần mẹ chồng đến nhà, chị họ đã giới thiệu tôi với bà. Khi đó, mẹ chồng và chị họ xưng hô là chị em dù cả hai cách nhau 15 tuổi. Một là vì họ làm cùng công ty nên xưng hô thế cho trẻ, hai là mẹ chồng tôi cũng rất trẻ, cả về bề ngoài lẫn tính cách.
Sau đó, chính mẹ chồng đã giới thiệu con trai bà cho tôi làm quen. Nói chuyện thấy hợp nên cả hai yêu rồi cưới nhau. Sau khi cưới, tôi và chồng về sống với bố mẹ chồng.
Vì nhà chồng rất giàu nên mẹ chồng bảo tôi không cần đi làm, gia đình hoàn toàn có đủ khả năng nuôi tôi. Nếu tôi muốn đi làm thì tìm một công việc nhàn nhã cho vui cũng được. Nhưng tôi cảm thấy phụ nữ không nên dựa dẫm vào ai nên sau khi lấy chồng nên vẫn quyết định đi làm, cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp. Mẹ chồng và chồng cũng không can thiệp, luôn ủng hộ tôi.
Nhà chồng rất giàu nên mẹ chồng bảo tôi không cần đi làm, gia đình hoàn toàn có đủ khả năng nuôi tôi. (Ảnh minh họa)
Dù công việc khá áp lực nhưng tôi vẫn cố gắng chu toàn việc gia đình, hiếu thảo với bố mẹ chồng. Chớp mắt đã 3 năm trôi qua, vợ chồng tôi vẫn chưa có con. Tôi cũng biết bố mẹ chồng rất mong được bế cháu, nhưng hai vợ chồng đã cố gắng lắm rồi.
Hai qua năm, hai vợ chồng đi khám nhiều nơi nhưng bác sĩ đều kết luận chúng tôi không có vấn đề gì về sức khỏe. Chúng tôi cũng cố gắng bồi bổ cho cơ thể nhưng không hiểu sao bụng tôi vẫn không có động tĩnh gì.
Khi đang buồn bã vì mãi chưa có con thì tôi lại phát hiện chồng có điều gì đó không ổn. Anh ấy thường về nhà rất muộn và tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh.
Tôi nghi ngờ chồng đang lừa dối mình, nhưng vì không tìm được bằng chứng nào nên không dám nói cho mẹ chồng biết chuyện đó.
Một hôm, tôi cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ phép để đến bệnh viện kiểm tra. Hóa ra, tôi có thai. Đúng lúc này, chồng gọi điện bảo tôi về nhà vì anh có chuyện muốn nói.
Nghe giọng chồng có vẻ gấp gáp nên tôi lao ngay về nhà. Điều tôi không ngờ là Mai - cô bạn thân từ thời đại học của tôi đang ngồi ở trong nhà. Nhìn vẻ mặt của họ, tôi đoán chắc chồng đã ngoại tình và nhân tình của anh không phải ai khác mà chính là bạn thân của tôi.
Bạn thân của tôi rất xinh đẹp, cô ấy chưa từng kết hôn. Tôi từng rất tin tưởng Mai, chia sẻ nhiều chuyện với cô ấy, nào ngờ cô ấy lại yêu chồng tôi. Nhìn chồng, nhìn nhân tình của anh, tôi bật cười chua chát.
Nhìn chồng, nhìn nhân tình của anh, tôi bật cười chua chát. (Ảnh minh họa)
Trước mặt cả nhà, chồng dõng dạc yêu cầu ly hôn để đến với nhân tình. Mẹ chồng tôi là người quyết định mọi việc trong nhà, nghe con trai nói như vậy bà tức lắm, liền tát anh cháy má rồi đuổi cả hai ra khỏi nhà. Khi hai con người đó rời đi, tôi không thể kìm nén được nữa mà ngã quỵ xuống đất, ôm lấy mẹ chồng khóc nức nở.
Sau đó, tôi đưa cho mẹ chồng tờ giấy khám thai. Bà mừng rỡ, bảo tôi cứ ở đây, không phải đi đâu cả.
- Sao con có thể chứ? Anh ấy muốn ly hôn với con, anh ấy muốn cưới bạn thân của con.
Mẹ chồng rất tức giận, liền gọi ngay cho chồng tôi:
- Nếu anh dám ly hôn, tôi sẽ không cho anh một xu. Tôi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho cái Hằng (tên tôi) và đứa con trong bụng nó.
Chồng biết tôi đang mang thai liền vội vàng "quay xe", cầu xin tôi tha thứ và đổ hết mọi lỗi lầm lên Mai. Anh bảo vì cô ta câu dẫn anh, giờ anh đã biết sai và mong cơ hội sửa sai để con có mái ấm. Tôi thật sự lăn tăn, không biết nên tha thứ cho chồng không nữa.
Đi ngang qua nhà mẹ chồng, thấy bà đang làm một việc khiến con dâu sốc nặng Mẹ chồng tôi tỏ rõ thái độ không ưa con dâu, hóa ra có cả một bí mật khủng khiếp đằng sau. Tôi năm nay 31 tuổi, kết hôn được 6 năm. Hai vợ chồng tôi chỉ có 1 năm là ở nhà mẹ chồng, còn lại là ra ngoài ở riêng. Cuộc sống bên ngoài thật thoải mái, tự do, không bị...