Cái giá phải trả của cô con dâu dám coi thường mẹ chồng nhà quê, nhếch nhác
Hoa bầu tháng thứ 7 thì dọa sinh non. Hùng phải thuê ô sin về chăm vợ nhưng trong vòng 1 tháng Hoa đã cho nghỉ việc tới 4 người giúp việc. Đến người thứ 5 thì chưa cần đuổi họ đã tự xin nghỉ. Cực chẳng đã Hùng đành nhờ mẹ đẻ mình lên.
26 t.uổi Hoa lấy chồng. Hùng – chồng là nhân viên trong công ty của bố Hoa, nổi tiếng hiền lành tốt bụng ai cũng mến. Ngày đám cưới diễn ra cả công ty và thậm chí là hàng xóm quanh khu nhà Hoa đều biết chuyện bố con Hoa đã gài bẫy Hùng nhưng không ai dám nói, họ vẫn đến chúc tụng cho đám cưới của đôi trẻ. Bố Hoa có chức có quyền, nên ai cũng phải nể sợ.
Ngày còn trẻ Hoa nổi tiếng là cô gái ăn chơi có tiếng. Chẳng tụ điểm ăn chơi nào thiếu mặt cô. Chính vì vậy mà cô đã mất đi đời con gái ngay khi mới tròn 18 với một công tử nhà giàu. Nhưng sau đó thì đường ai nấy đi, Hoa cũng chẳng mảy may tiếc nuối.
Cô lại tiếp tục lao vào những cuộc chơi và yêu đương với nhiều chàng trai giàu có khác. Vì chỉ có một cô con gái duy nhất nên bố mẹ rất cưng chiều Hoa, ông bà chạy cho con gái vào đại học rồi suốt quá trình học dù bỏ tiết rất nhiều nhưng Hoa vẫn ra trường đang hoàng. Việc học hành thực ra chỉ là để lấy cái danh mà thôi, còn cô đâu cần học để k.iếm t.iền vì nhà Hoa thừa t.iền rồi.
Mãi cho tới khi cậu người yêu mà cô yêu gần 2 năm làm Hoa có bầu rồi lặn mất tăm thì bố mẹ Hoa mới rối rít tìm người để hợp thức hóa cái thai. (Ảnh minh họa)
Mãi cho tới khi cậu người yêu mà cô yêu gần 2 năm làm Hoa có bầu rồi lặn mất tăm thì bố mẹ Hoa mới rối rít tìm người để hợp thức hóa cái thai. Và Hùng được ông nhắm sẵn. Sau vài buổi tạo điều kiện cho con gái gặp gỡ với cậu nhân viên hiền lành chăm chỉ, bố con Mai đã bỏ thuốc mê cho Hùng rồi đưa anh vào phòng cùng Hoa.
Khi biết chuyện con sếp mang bầu do lỗi của mình, Hùng không chối bỏ mà còn rối rít xin lỗi. Anh bị bố Hoa mắng cho té tát một trận dọa đuổi việc, thực ra ông chỉ làm “màu” mà thôi. Cuối cùng thì đám cưới của hai người cũng được tổ chức, nó hoành tráng ngoài sức mong đợi của Hùng, tất cả là nhà vợ lo hết.
Sau khi cưới xong, bố mẹ Hoa cho 2 người một căn biệt thự 4 tầng. Hùng vẫn đi làm ở công ty bố vợ, Hoa ở nhà dưỡng thai thế nhưng cô đâu chịu ngồi yên. Bụng bầu 4 tháng cô vẫn lên bar nhảy nhót tưng bừng đến mức suýt động thai ở tháng thứ 5. Lúc ấy bị bố mắng cô mới miễn cưỡng không đi nhiều nữa.
Hoa bầu tháng thứ 7 thì dọa sinh non. Hùng phải thuê ô sin về chăm vợ nhưng trong vòng 1 tháng Hoa đã cho nghỉ việc tới 4 người giúp việc. Đến người thứ 5 thì chưa cần đuổi họ đã tự xin nghỉ. Cực chẳng đã Hùng đành nhờ mẹ đẻ mình lên.
Video đang HOT
Mẹ Hùng vốn sống ở quê thật thà chất phát nên bà cũng không hề chấp vặt con dâu. Vậy nhưng Hoa coi mẹ chồng chẳng khác gì người giúp việc trong nhà. Cả ngày cô nằm chềnh ềnh trong phòng ôm lấy cái điện thoại mặc mẹ chồng lau dọn cả căn biệt thự từ tầng 1 lên tầng 4 lại còn phục vụ cơm nước tận nơi. Ăn xong cô cũng không thèm mang bát xuống mà để mẹ chồng lên bê xuống.
Quần áo Hoa thay ra, vất lung tung mọi nơi mẹ chồng phải gom lại mang đi giặt. Bà không biết dùng máy nên giặt tay. Hùng về nhà thấy mẹ đang lúi húi giặt một đống quần áo to thì anh vội mang cho vào máy. Lên nhà Hùng có góp ý với vợ sao để mẹ già rồi giặt chậu quần áo cao hơn mặt vậy thì Hoa ngay lập tức làm mình làm mẩy: “Tôi có bắt mẹ anh phải giặt đâu. Sao bà không cho vào máy mà giặt. Đúng là nhà quê…”.
Không muốn lời qua tiếng lại với vợ nên Hùng im lặng. Lúc đó Hùng nghĩ vì đứa con trong bụng nên cũng nhường nhịn Hoa. Thế nhưng Hoa càng ngày càng quá đáng, chẳng coi mẹ chồng ra gì. Bà bưng cơm chậm lên cô quát tháo ầm ĩ rằng bà để con dâu c.hết đói.
Ngày hoa vào viện đẻ theo lịch đặt trước với bác sĩ, mẹ chồng lúi húi xách làn đi phía sau. Chân bà yếu nên đi chậm vậy mà vừa ôm bụng bầu đi trước, Hoa vừa lầm rầm: “Phát điên với cái bà nhà quê này mất thôi, tự nhiên rước cục nợ, không phải vì nhỡ thì…”.
Lúc cháu trai chào đời, mẹ chồng Hoa định chạy lại ôm cháu một lát thì lập tức bị con dâu gạt ra: “Bà đừng bế cháu, quần áo nhếch nhác thế kia, tay bà còn chưa rửa cơ mà”. Nghe con dâu nói vậy mẹ chồng Hoa lập tức lùi lại, Hùng đứng đằng sau khó chịu vì vợ quá hỗn với mẹ nhưng vì chốn đông người anh vẫn lặng im.
Tuy nhiên có một điều là thằng bé không hề giống anh chút nào. Dù cả nhà vợ cứ rối rít khen thằng bé giống bố, Hùng vẫn tỏ thái độ bình thường. Những ngày sau đó, mẹ Hùng vẫn nhẫn nhịn làm ô sin cho con dâu. Vì Hoa chẳng chịu chăm con nên Hùng phải thuê thêm người về đỡ mẹ.
Những ngày sau đó, mẹ Hùng vẫn nhẫn nhịn làm ô sin cho con dâu. (Ảnh minh họa)
Một hôm vừa mới đi làm về tới cổng thì Hùng đã nghe tiếng vợ quát tháo mẹ ầm ĩ:
- Bà làm ăn thế à, có mỗi việc nấu bữa ăn cũng không xong. Thôi bà không làm được thì về quê nhà bà đi để tối mướn người khác.
- Cô có im ngay đi không? Sao cô dám ăn nói với mẹ chồng như thế?
- Hôm nay lại vào hùa bênh nhau đấy à. Anh có biết mẹ con anh đang ở trong nhà của cai không? Muốn được tử tế thì phải biết điều. Đi nấu cơm cho tôi ăn đi, tôi đói rồi, mẹ anh làm hỏng hết cả rồi đấy. Hùng không nấu, anh định đưa mẹ ra ngoài ăn mặc vợ làm gì thì làm thì chợt điện thoại có cuộc gọi đến: “Alo, vâng tôi Hùng đây… là như thế thật sao hả bác sĩ… Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh”.
- Còn không nấu cơm đi đừng để con này điên lên.
- Tự cô đi mà nấu. Tự cô đi mà phục cô và con cô. Tôi không có người vợ hỗn láo và dối trá như cô. Đừng tưởng tôi không biết bố con cô đã làm chuyện gì nhá. Thắng bé cô đẻ ra không phải con tôi. Tôi đã mang tóc của nó đi xét nghiệm AND, bác sĩ vừa thông báo kết quả rồi. Loại vợ hỗn láo và khinh thường chồng và mẹ chồng như cô tôi không thiết. Trả lại tất cả cho bố con cô đấy.
- Anh, anh dám bỏ đi hả, tôi sẽ nói vơi bố tôi.
- Tùy cô.
Nói rồi Hùng dắt mẹ bắt taxi đi ra khỏi căn biệt thự mà bố vợ đã cho. Anh không cần một cái gia đình như thế. Chuyện nuôi con hộ người khác anh vẫn có thể bỏ qua cho vợ nhưng chuyện vợ anh khinh thường mẹ anh thì không bao giờ.
Theo Một Thế Giới
Cái giá phải trả cho đứa con gái quyết theo trai ‘bỏ mặc’ bố mẹ
Hôm đó, sau trận đòn suýt c.hết của anh, tôi quyết định khăn gói trở về thành phố. Cái thai quá lớn khiến tôi không thể xin được việc làm, đành phải nương nhờ vào một người bạn.
Ngày trở dạ một mình tôi bắt taxi đến bệnh viện, mọi thủ tục không có ai làm, bên cạnh không một bóng người thân thích tôi trở nên quẫn trí, hoang mang vô cùng.
Chỉ có khi vấp ngã thấy tim mình đau con người ta mới nhìn nhận rõ ràng về hai từ "hối hận". Phải đến khi lặng lẽ một mình trong phòng hộ sinh tôi mới nhận ra cảm giác đau đớn đến tột cùng của đứa con gái không biết nghe lời cha mẹ.
22 t.uổi, tôi vừa tốt nghiệp đại học, bố mẹ muốn tôi thi vào công chức thuế, vì cả bố mẹ tôi đều làm ở đó nên việc tôi vào đó làm, cũng như dựa vào kết quả học tập suất sắc của tôi thì quả thật không khó. Thế nhưng để phản đối kịch liệt sự áp đặt của bố mẹ khi tôi đưa anh về ra mắt, tôi đã bỏ trốn cùng anh.
Tình yêu đã lấp đi lý trí của tôi, tại sao đến khi vấp phải những sai lầm rồi tôi mới nhận ra mình thật sự ngu ngốc. Lúc đó, tôi chỉ biết đến yêu và yêu. Anh hơn tôi 4 t.uổi, là công nhân xí nghiệp, có khuôn mặt bảnh trai, vóc người cao, ăn nói dễ nghe. Tôi và anh quen nhau khi tôi học năm cuối qua chuyến tình nguyện cuối cùng của đời sinh viên trên vùng cao Tây Bắc. Sau lần tình nguyện gặp anh trên đó, anh thường xuyên gọi điện, nhắn tin hỏi thăm tôi... Những cuộc điện thoại lúc một, hai giờ đêm đã đưa tôi và anh đến lại gần anh hơn.
Ảnh minh họa.
Chuyện tình của tôi kéo dài gần một năm, trong thời gian đó, thi thoảng anh xuống trường thăm tôi, hay có thời gian tôi cũng viện cớ tình nguyện để xin bố mẹ cho lên đó. Những khi ở bên anh tôi hạnh phúc vô cùng, ngay từ những lần đầu gặp nhau tôi đã kể rõ về hoàn cảnh gia đình mình cho anh biết. Nhưng anh lại rất kín kẽ về gia đình anh. Khi tôi gặng hỏi thì anh nói "gia đình anh khó khăn, anh không muốn nhắc đến".
Ngày tôi đưa anh về nhà ra mắt, bố mẹ tôi vừa trông thấy anh đã nổi giận. Bởi vốn dĩ bố mẹ đã sắp đặt hết mọi việc cho tôi, nào là học gì, công việc, và kết hôn... Nay nghe con gái nói giới thiệu người yêu quê trên Tây Bắc xa xôi, lại là một công nhân quèn thì khó tránh khỏi những cú sốc tinh thần.
Thế nhưng khi đó, đứa con gái ngốc nghếch như tôi lại không thể hiểu được những lo lắng trông xa của bố mẹ. Trước sự cương quyết của cả bố và mẹ tôi đành liều mình trốn đi cùng anh, chỉ hi vọng vì thương con gái mà bố mẹ sẽ đồng ý. Nào ngờ lần cuối cùng mẹ bố mẹ gọi cho tôi là lần mà tôi vĩnh viễn không được bước chân vào ngôi nhà ấy nữa. Trong điện thoại tiếng mẹ vọng lại "Nếu con không chịu từ bỏ yêu và cưới một thằng nghèo kiết xác, lại xa lắc xa lư ấy đi thì đừng về nhìn mặt bố mẹ nữa, đừng bước chân vào ngôi nhà này nữa, ngôi nhà này không có đứa con bất hiếu như thế.".
Tưởng chỉ là do bố mẹ tức giận nên mới nói vậy, ai ngờ là sự thật. Từ đó bố mẹ không gọi cho tôi nữa. Tôi với anh sống với nhau trong căn phòng trọ chật hẹp, không cưới xin, không đăng ký kết hôn. 2 tháng mặn nồng qua đi cũng là lúc sóng gió đến, t.iền lương công nhân của anh không đủ để nuôi mình thì lấy đâu ra nuôi thêm một miệng ăn như tôi, đã thế ở nơi hoang vu này tấm bằng cử nhân của tôi vô tác dụng. Anh sinh ra rượu chè, cờ bạc, bỏ làm... rồi bê tha hơn là mắng "vợ", đ.ánh "vợ"... Những trận đ.ánh tăng dần lên. Kể cả khi tôi thông báo với anh cái thai được 3 tuần thì anh vẫn đ.ánh. Anh trở nên hung dữ, c.hửi rủa tôi nhiều hơn chỉ vì những hi vọng về một ngôi nhà lớn, làm rể của một công chức thuế có thể làm thay đổi cuộc sống của anh tiêu tan chỉ vì bố mẹ không còn ngó ngàng đến tôi nữa.
Hôm đó, sau trận đòn suýt c.hết của anh, tôi quyết định khăn gói trở về thành phố. Cái thai quá lớn khiến tôi không thể xin được việc làm, đành phải nương nhờ vào một người bạn. Ngày trở dạ một mình tôi bắt taxi đến bệnh viện, mọi thủ tục không có ai làm, bên cạnh không một bóng người thân thích, tôi trở nên quẫn trí, hoang mang vô cùng. Chỉ khi đ.ứa b.é cất tiếng khóc chào đời tôi mới tỉnh dậy. Trước mặt tôi là bố mẹ, mẹ tôi ẵm đ.ứa b.é trên tay, vẫn không nguôi giọt nước mắt. Chưa bao giờ tôi có cảm giác an toàn như lúc này. Tôi khóc òa lên vì hối hận, hối hận đã không nghe lời cha mẹ. Mẹ tôi nói đúng, "Con nên nhớ, không có đứa con nào là không cần bố mẹ".
Có lẽ cả cuộc đời này tôi không quên được bước đi sai lầm ấy, sẽ không có một lần thứ hai tôi bước đi trên con đường cũ. Trên đời, không ai thương yêu con bằng cha mẹ.
Theo ĐSPL
Khi nội trợ là nghề “ăn bám”, quý ông đã quá coi thường phụ nữ! Người không đi làm, ở nhà chăm con, sẽ được mang tiếng là" ăn bám". Kẻ ăn bám thì không được coi trọng, Phải thức trông con cho người đi làm ngủ, phải giữ con cho người đi làm ăn cơm trước, phải làm tất tần tật việc nhà, và phải đảm bảo cơm dẻo canh ngọt cho người đi làm về ăn....