Lên thành phố sống cùng vợ chồng con trai, cứ nghĩ vui vẻ nhưng ngờ đâu lại là nguyên nhân gây mâu thuẫn, tôi cay đắng nhận ra sai lầm
Tôi luôn nghĩ mình thật may mắn vì không chỉ có con trai hiếu thảo mà con dâu cũng chăm sóc tôi như bố ruột.
Tôi năm nay 70 tuổi, lương hưu của tôi đủ sống an nhàn đến khi nhắm mắt. Trước đây, tôi là kỹ sư, vợ tôi là bác sĩ nội khoa của một bệnh viện thành phố. Vợ chồng tôi chỉ có 1 người con trai, vì vậy chúng tôi dành trọn tình yêu thương, sự kỳ vọng cho con trai mình.
Sau khi tốt nghiệp, con trai tôi làm việc và kết hôn luôn trên thành phố, mức thu nhập của hai con cũng rất tốt. Khoảng nửa năm sau, vợ chồng tôi gom góp tiền để mua cho con một căn nhà. Khi mua chúng tôi có một suy nghĩ là về già có thể đến đó sinh sống, an dưỡng tuổi già tiện thể trông nhà giúp các con. Chuyện này tôi chỉ nói với con trai, còn con dâu thì tôi không nói vì tôi muốn con trai nở mày nở mặt với gia đình nhà vợ.
Những ngày sau đó, chúng tôi sống khá thoải mái. Vợ chồng con trai, từ ngày sinh con đầu, công việc bận bịu tối ngày nên rất ít khi về quê, cũng may trong nhà mọi thứ đều yên ổn nên chúng tôi không có điều gì phải lo lắng.
Cho đến năm ngoái, sức khỏe của vợ tôi không được tốt. Đi kiểm tra mới biết, bà ấy mắc bệnh rất nặng. Cuối năm ngoái, bà ấy đã ra đi. Sau khi lo hậu sự ổn thỏa, con trai hỏi ngỏ ý đón tôi lên thành phố sống một thời gian, nhưng tôi thấy mình còn khỏe, chưa muốn làm phiền tới cuộc sống riêng của hai đứa nên đã từ chối.
Ngày trước, vợ tôi vẫn còn. Bà ấy vừa là chỗ dựa tinh thần vừa là người tôi tin tưởng nhất. Nhưng bây giờ tôi chỉ còn lại một mình, hàng ngày tôi chỉ quanh quẩn trong nhà, thỉnh thoảng có bạn bè sang chơi. Dần dần, cuộc sống của tôi trở nên buồn tẻ và nhàm chán.
Một buổi sáng khi thức dậy, vì nhớ con cháu nên tôi quyết định tự bắt xe lên thành phố thăm gia đình con trai. Sau khi đến nhà, vợ chồng con chào đón tôi rất nồng nhiệt. Bữa trưa, con dâu đích thân vào bếp nấu ăn để tiếp đãi bố chồng. Con trai, cháu trai ngồi nói chuyện với tôi khiến tôi cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc. Sau khi ăn cơm xong, tôi nói chuyện với vợ chồng con trai rằng thỉnh thoảng sẽ lên đây thăm con cháu vài ngày. Nghe tôi vói vậy hai vợ chồng nó mừng lắm.
Sau lần đó, mỗi tháng tôi đều lên nhà con trai ở một tuần. Thông thường thì đó là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc nhất vì mỗi lần đến đều được các con đón tiếp rất chu đáo. Có lần tôi ngỏ ý hỗ trợ một phần tài chính cho vợ chồng con trai là 4 triệu mỗi tháng. Tuy nhiên, con trai tôi từ chối và nói rằng đây là trách nhiệm của phận làm con nên nhất quyết không cầm.
Video đang HOT
Ảnh minh họa. (Nguồn AI)
Đầu tuần vừa rồi, con trai gọi điện nói con dâu đi du lịch vài ngày nên nhờ tôi lên chăm cháu. Sáng hôm sau, tôi liền sắp xếp công việc rồi bắt xe đi luôn. Lên tới nơi tôi chỉ thấy cháu trai ở nhà, con trai đi làm chưa về. Sợ cháu đói nên tôi vào bếp nấu cơm, tôi hỏi cháu thích ăn gì nhưng cháu giả vờ như không nghe thấy lời tôi nói, ra ngoài thì tỏ thái độ vùng vằng với tôi. Nghĩ có chuyện gì khiến thằng bé buồn nên tôi mới hỏi thăm. Ai ngờ thằng bé mặt tỏ vẻ hờn giận hỏi tôi: “Ông ơi, sao ông cứ lên nhà con suốt thế?”. Tôi không suy nghĩ nhiều liền đáp lại rằng: “Ông lên đây vì muốn ở cạnh con cháu và lên thăm gặp cháu trai của ông thôi mà. Con không thích ông lên đây chơi với con à?”.
Tuy nhiên, lời nói của cháu trai sau đó thực sự khiến tôi phải khực lại. Thằng bé khóc lóc bảo tôi: “Con không muốn ông nội đến nhà. Vì ông nội mà bố mẹ cãi nhau. Hôm trước mẹ con đi về nhà ngoại rồi đấy ạ”. Khi nghe cháu trai nói điều này, tôi chết lặng nhận ra rằng con trai đã nói dối tôi là con dâu đi du lịch để che giấu sự thật. Thế mà từ trước đến nay tôi luôn nghĩ mình thật may mắn. Bởi không chỉ có con trai hiếu thảo, con dâu cũng chăm sóc tôi như bố ruột. Thông qua cách đối xử, tôi cứ nghĩ mình được chào đón nhưng có lẽ không phải.
Một lúc sau con trai tan làm về, tôi gặng hỏi mãi con mới chịu nói sự thật. Hóa ra, con dâu muốn nhận tiền tôi giúp đỡ hàng tháng nhưng con trai lại từ chối. Từ đó con dâu suốt ngày bực bội, trách móc chồng, nói tôi là gánh nặng. Con trai tôi nghe những lời lẽ ấy liền nói vợ hỗn láo, không biết báo hiếu cha mẹ. Con dâu vì tức giận chồng liền xách vali đi về nhà ngoại.
Đến lúc này, tôi thật sự đau lòng vì biết chình mình là người gây ra mâu thuẫn giữa hai con. Tôi khuyên con trai về nhà ngoại đón vợ lên, còn tôi sẽ trở về quê sống một mình như trước. Con trai sợ tôi buồn nên níu kéo tôi ở lại, tôi thì vẫn giữ quyết định của mình.
Về đến nhà, tôi lặng người một lúc rồi đứng lên dạo quanh khu vườn phía sau. Tôi nghĩ, dù sao ở đây tôi cũng thấy thoải mái, bình yên hơn nên không nhất thiết phải lên thành phố để gần con cháu. Tôi cũng không muốn con dâu ghét bỏ mình hay tỏ thái độ khi sống chung. Bây giờ tôi nhận ra cuộc sống hiện tại ở quê mới khiến bản thân tôi hài lòng.
Bà nội ép mẹ tôi từ bỏ chồng con vì dám làm nghề "kỳ cọ" cho người khác
Bà nặng lời xúc phạm mẹ tôi, chê mẹ không có lòng tự trọng, hạ mình để kiếm tiền ở một nơi phàm tục.
Hồi tôi còn bé, có lần bà nội bảo mẹ tôi được bà rước về làm con dâu là nhờ cái nghề gõ đầu trẻ. Với bà thì bác sĩ với giáo viên là nghề cao quý lắm. Bà đi "chọn" khắp nơi mới gặp được mối ưng, mang hẳn 2 chỉ vàng đến đặt lễ hỏi cưới.
Tuy lương giáo viên không cao nhưng mẹ tôi vẫn sống tốt nhờ điều kiện kinh tế của nhà chồng. Ông bà nội tôi có của ăn của để, lại có lối sống ưa thể diện nên con dâu không giỏi kiếm tiền cũng chẳng sao. Ai đến nhà tôi khen 3 thế hệ đều nề nếp gia giáo là ông bà nội thích vô cùng, toàn khoe con dâu ngoan hiền biết dạy dỗ cháu.
Mẹ tôi ít nói và hiền lành nên lúc nào cũng an phận. Ông bà bảo gì nghe nấy, bố tôi nói gì mẹ làm nấy, hầu như chưa bao giờ mẹ tranh cãi với ai trong gia đình. Từ bé đến giờ tôi chỉ bị ông bà và bố mắng chứ mẹ chẳng khi nào nặng lời với tôi. Nếu tôi phạm lỗi sai thì mẹ chỉ phạt đọc sách hoặc chép văn thơ gì đó thôi.
Tôi lớn lên trong sự bảo bọc dịu dàng của mẹ và vật chất đủ đầy của gia đình. Cho đến một ngày mùa đông năm 2022, sau khi bố tôi gặp tai nạn nghiêm trọng nằm liệt giường thì bão giông bắt đầu ập tới.
Do ảnh hưởng của đại dịch nên việc kinh doanh của ông bà gặp khó khăn. Tài chính cứ kiệt quệ dần và ông bà phải chuyển chỗ làm ăn về một cửa hàng bé xíu trong ngõ. Ông bà cho nhiều người vay số tiền lên tới hàng tỷ, nhưng đến lúc lao đao đi đòi nợ thì chẳng thu hồi được mấy.
Bố tôi không dậy đi lại được nên mọi thứ phụ thuộc hoàn toàn vào sự chăm sóc của người khác. Ông không thể kiếm ra tiền vì phải nằm một chỗ, đi vệ sinh cũng phải nhờ vợ bế đi.
Vì nghỉ liên tục để chăm sóc chồng nên cuối cùng mẹ tôi bị mất việc. Chỗ mẹ tôi làm là trường tư nhân, họ cần giáo viên trẻ khỏe và chăm chỉ, nhưng mẹ tôi vừa lớn tuổi lại vừa bận rộn lo việc gia đình nên họ đành lấy cớ cho mẹ nghỉ hưu sớm.
Lúc nghỉ mẹ tôi không hề nói với ai. Bà vẫn âm thầm túc trực cạnh chồng, không kêu ca than vãn nửa câu. Tôi cũng thường xuyên động viên bố cố gắng, tuy vụ tai nạn lấy đi của bố nhiều thứ nhưng người còn sống là còn hy vọng, biết đâu sau này phép màu sẽ xảy ra. Giờ tôi cũng đi làm rồi nên có thể kiếm tiền phụ bố mẹ chuyện thuốc men ăn uống, báo đáp công ơn bố mẹ như họ từng nuôi dạy tôi suốt bao năm.
Chừng 1 tháng sau khi mẹ thôi việc thì bà nội biết. Một người quen vô tình tiết lộ chuyện mẹ tôi không còn là giáo viên, bà nội tưởng họ đùa nên về hỏi lại mẹ. Sau khi nghe mẹ thừa nhận tất cả thì bà nổi cáu, không nói chuyện với con dâu suốt mấy tuần liền.
Mẹ tôi vẫn khỏe mạnh nên ngồi nhà thất nghiệp bà không cam tâm. Tôi lên mạng tìm đủ loại công việc để gợi ý cho mẹ, nhưng giữa thành phố lớn đông đúc như này kiếm việc văn phòng cho một phụ nữ 50 tuổi cũng là bài toán khó. Kinh nghiệm mẹ có thừa song tuổi tác lại không phù hợp với yêu cầu của số đông, làm gia sư không được mà mở lò luyện thi cũng khó.
Thế là mẹ lẳng lặng rẽ sang hướng khác mà tôi không hay biết gì. Cả tháng nay tôi thấy mẹ liên tục ra ngoài từ 4h chiều đến 10h tối, mang theo cái túi bảo đi dạy học thêm cho con nhà người ta. Bà nội giận mẹ nên không thèm hỏi chuyện, chỉ có mỗi bố con tôi ủng hộ việc mẹ làm.
Sự thật về công việc của mẹ chỉ vỡ lở khi một người bạn của bố đột nhiên ghé thăm. Khi ấy gia đình tôi đang ăn cơm tối, còn mẹ tôi thì vắng nhà. Cô ấy hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố tôi xong thì vô tư kể rằng vừa gặp mẹ tôi ngoài trung tâm mát xa bấm huyệt. Cô trông thấy mẹ nhưng mẹ không nhận ra cô. Tôi tưởng mẹ làm dọn dẹp lao công hay việc gì đại loại thế, không ngờ bạn bố lại bảo mẹ cầm khăn đứng ở bể tắm và kỳ cọ thân thể cho khách đến mát xa!
Tôi từng đến trung tâm chăm sóc sức khỏe kiểu đó rồi nên biết rõ nơi mẹ mình đứng. Chỗ ấy là nơi khách ngâm mình trong bồn lá thuốc, sau đó có nhân viên kỳ cọ sạch sẽ chân tay cho khách trước khi vào công đoạn mát xa.
Bà nội nghe bạn bố nói xong thì tức đến hoa cả mắt, bà lảo đảo đứng dậy bắt tôi gọi mẹ về nhà ngay. Tôi gọi nhưng mẹ không nghe máy. Mãi 10 rưỡi khuya mới thấy mẹ mỏi mệt bước vào nhà.
Bà nội mắng mẹ tôi là "đàn bà không có liêm sỉ". Đang làm nghề giáo viên cao quý lại hạ mình xuống để kỳ cọ cho người khác, ngày nào cũng nhìn họ lõa thể để kiếm tiền. Bà chê đó là tiền "dơ bẩn", không xứng với người có tri thức như mẹ, chê mẹ là xúc phạm nghề giáo.
Tôi thương mẹ đến bật khóc, cố gắng đứng ra để bảo vệ mẹ nhưng bà nội cứ nhất mực đòi đuổi mẹ đi. Bố tôi cũng bênh và nói đỡ cho vợ, bố bảo mẹ vì kiếm tiền chữa bệnh cho bố nên mới phải làm công việc tay chân. Mẹ tôi thì không biện minh lời nào cả, cứ im lặng cho bà trút giận lên đầu. Việc mẹ làm có gì xấu xa đâu cơ chứ. Chỉ là tính chất nó hơi nhạy cảm và khiến người khác dễ suy nghĩ sai lệch mà thôi.
Gia cảnh sa sút là điều không ai mong muốn. Nhưng thay vì ủng hộ con dâu kiếm miếng cơm manh áo thì bà nội lại chọn sĩ diện. Bà bảo từ giờ coi như không có người con dâu như mẹ tôi, không muốn bị bôi tro trát trấu bằng cái việc đi kì cọ thân mình thiên hạ. Bà bắt mẹ tôi phải chọn gia đình hoặc tiền, nếu tiếp tục làm ở trung tâm mát xa kia thì phải từ bỏ chồng con, nghĩa là ly hôn và rời khỏi nhà này.
Tôi nhìn mẹ mà đau lòng đến quặn thắt. Thời buổi khó khăn như bây giờ, kiếm đồng tiền chân chính cũng bị người nhà coi thường đến vậy sao?...
Tức tốc đi đánh ghen, tôi hụt hẫng bỏ về khi vừa nhìn thấy tình địch Tôi không ngờ, chồng tôi phản bội vợ con lại đi ngoại tình với người phụ nữ như vậy. Mấy tuần nay gia đình tôi luôn căng thẳng, mất đi sự yên bình ngập tràn tình yêu thương như trước đây. Không hiểu sao chồng tôi từ một người hiền lành, chăm chỉ, coi trọng vợ con... Lại thành ra người khó hiểu...