Đường cùng của một người cha: 16 năm nuôi con tật nguyền, bật khóc khi vợ bị u não mà không đủ t.iền chữa trị
16 năm quyết không sinh thêm để nuôi con tật nguyền, người chồng bật khóc khi vợ mắc bệnh u não mà không t.iền chữa trị
“Anh cũng không biết nó có nhận ra cha, ra mẹ nó không”
Trời nắng thì có việc, mưa xuống phải nghỉ ở nhà, một ngày 220 ngàn, đó là tất cả những gì anh Nguyễn Văn Tới (40 t.uổi) có thể kiếm được từ công việc phụ hồ để duy trì sự sống cho vợ và đứa con trai bệnh tật.
Con bệnh, vợ đau, cha già bị tai biến xảy đến khiến cuộc sống của anh Tới rơi vào bế tắc…
Từ nhiều năm nay, người dân ở ấp Phú Khánh, xã Song Lộc, huyện Châu Thành, tỉnh Trà Vinh đã quen với hình ảnh người đàn ông lam lũ, ngày ngày chạy chiếc xe máy cà tàng đi làm để nuôi sống cả gia đình.
Nguyễn Văn Tải (SN 2006) là đứa con trai duy nhất của anh Tới và chị Trần Thị Trang (35 t.uổi). Bất hạnh thay, từ khi chào đời, Tải đã không giống như những đ.ứa t.rẻ bình thường khác. Sau cơn sốt kéo dài, đ.ứa t.rẻ chẳng nói năng, đi đứng gì được. Đưa con đi hết bệnh viện từ quê lên TP.HCM, kết quả mà vợ chồng anh Tới nhận được là chứng bại não bẩm sinh của Tải.
16 năm qua, Văn Tải lớn lên chỉ biết ú ớ nói cười, mọi sinh hoạt hàng ngày của em đều do cha mẹ chăm sóc
Biết con mình bệnh tật, chẳng giống như con người ta nhưng vợ chồng anh Tới quyết định không sinh thêm em bé để dành hết tình thương cho đứa con trai bất hạnh
“16 năm rồi nó cứ vậy, chỉ biết ú ớ cười đùa rồi ngồi một chỗ. Anh cũng không biết nó có nhận ra cha, ra mẹ nó không, mình cười thì nó cũng cười”, nói đoạn, anh Tới quay về phía chị Trang, buồn bã: “Mẹ nó cũng bệnh nát rồi, anh giờ không biết tính sao nữa”.
Theo anh Tới, dù biết Tải mắc bệnh bại não, không thể giống như những đ.ứa t.rẻ bình thường khác nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, lại muốn dành trọn tình yêu thương của 2 vợ chồng để bù đắp cho Tải nên anh chị quyết định không sinh thêm em bé. 16 năm ròng nhìn con ú ớ khóc cười, dẫu chưa có được hạnh phúc trọn vẹn nhưng anh Tới vẫn hết mực yêu thương, lo lắng cho gia đình nhỏ của mình.
Cuộc sống của gia đình chồng chất khó khăn khi chị Trang phát hiện có khối u não
Video đang HOT
Bao hi vọng dập tắt trước mắt anh Tới, anh chẳng biết những ngày phía trước, cả gia đình sẽ sống ra sao…
” Nhưng mà giờ vợ anh bệnh nhiều quá, bác sĩ nói viêm phổi, suy tim, còn chẩn đoán có khối u não nữa“, anh Tới bật khóc.
Ôm đứa con trai vào lòng, chị Trang tỏ vẻ mệt mỏi sau nhiều ngày chống chọi với bệnh tật. Dù mang trong mình căn bệnh thoát vị đĩa đệm từ lâu, chị Trang vẫn cáng đáng hết mọi công việc trong nhà, chăm sóc con trai bại não lẫn cha chồng bị tai biến. Nào ngờ sau một trận ốm dài, kết quả mà chị nhận được từ bác sĩ khiến cả nhà c.hết lặng…
“Chị sợ một ngày phải xa chồng, bỏ con mà đi”
Đưa đôi tay quệt nước mắt, chị Trang cho biết mấy tháng qua, sự sống của chị dựa hết vào số thuốc tây có được.
Chị Trang đau xót khi nhắc đến bệnh tình của bản thân
“Lúc có t.iền chị uống thuốc thì nó đỡ đỡ, chứ chị chưa có đi khám ở thành phố bao giờ. Bác sĩ ở đây chỉ nói là có khối u não rồi bảo mình đi tuyến trên nữa nhưng chị không dám. T.iền ăn mỗi ngày còn khó chứ lấy đâu t.iền chị đi chữa bệnh. Nhà mình nghèo, có ai dám cho mượn đâu”, chị Trang nghẹn lời.
Ngồi trong lòng mẹ, Tải ngây ngô cầm lấy món đồ chơi nhỏ của mình, chốc chốc lại phá lên cười một cách ngây dại. Nhìn vợ, nhìn con, anh Tới chỉ biết quay mặt đi chỗ khác.
Căn nhà nhỏ khong có lấy một vật đáng giá
” Những ngày không có việc làm, anh như người mất hồn, thằng bé cứ ăn rồi bệnh suốt. Mọi người nói sao hai vợ chồng không kiếm thêm đứa nữa, giờ một đứa còn lo chưa xong nên anh chị nào dám. Dù sao thằng bé cũng là con, m.áu mủ của mình. Nó có tật nguyền, không nói được vẫn là con mình, phải lo cho nó chứ sao mà bỏ được. Giờ anh chỉ mong làm sao vay mượn được t.iền để đưa vợ đi khám, chứ kéo dài thế này, anh sợ vợ anh sẽ không trụ nổi…“, anh Tới tâm sự.
Cố gượng ngồi dậy để uống nước, ông Nguyễn Văn Hiếu (71 t.uổi, cha anh Tới) cho biết cũng vì ông đau ốm khiến hai vợ chồng anh Tới thêm phần vất vả. 6 năm trước, sau cơn tai biến, ông Hiếu chỉ còn nằm một chỗ, dù được con trai đưa đi chạy chữa, khi nào khỏe, ông cũng chỉ có thể chống gậy đi chập chững quanh nhà. Nhìn thấy vợ chồng con trai khổ càng thêm khổ, ông Hiếu chỉ biết trách bản thân mình.
“Giá mà ông c.hết sớm hơn thì hai vợ chồng nó đỡ khổ”, ông Hiếu chua xót nói.
Ông Hiếu nghẹn lời khi bản thân trở thành gánh nặng cho gia đình
Với 220 ngàn từ công việc phụ hồ, t.iền cơm ngày 3 bữa, thuốc men cho cả 3 người bệnh là điều quá sức đối với anh Tới
Nhìn căn nhà cấp 4 xập xệ chẳng có lấy một vật đáng giá, chị Trang chẳng biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa. ” Giờ nếu không có t.iền đi chữa bệnh chị cũng chịu thôi chứ mình nghèo có ai cho mượn nợ đâu. Chị chỉ sợ ngày mình đi, bỏ lại chồng con. Nhà thì đã khổ lắm rồi mà giờ chị còn là gánh nặng cho ảnh nữa“, chị Trang nuốt nước mắt.
Nghe chị Trang nói vậy, anh Tới chỉ biết nắm chặt lấy đôi bàn tay vợ, an ủi: “Có phải em muốn bệnh tật đâu, phải cố gắng lên mà sống vì anh, vì con”.
Có lẽ, điều mà anh Tới mong mỏi nhất lúc này là chị Trang có điều kiện để được thăm khám, chữa bệnh. Anh cũng chưa thể hình dung được một ngày nào đó, nếu chị Trang mất đi, anh và đứa con trai khờ khạo sẽ sống tiếp như thế nào…
Mong rằng điều kỳ diệu sẽ đến, chị Trang sẽ có thêm cơ hội để tiếp tục cuộc sống bên chồng và đứa con trai khờ khạo…
Trước hoàn cảnh khốn cùng của gia đình anh Tới khi có đến 3 người bệnh tật, chúng tôi hi vọng quý độc giả gần xa có thể quan tâm giúp đỡ để gia đình anh vượt qua khó khăn, tiếp tục cuộc sống.
Đôi vợ chồng vất vả nuôi con ăn học, cuối đời đau khổ nhìn con phải ngồi xe lăn
Cuộc sống có khó khăn, vất vả thế nào, chú Thành, cô Thư cũng đều cố gắng vượt qua, mong con cái có tương lai tốt hơn.
Nhưng không ngờ, tai họa ập đến khiến cô chú suy sụp.
Kỳ vọng sụp đổ khi con trai bị tai nạn phải ngồi xe lăn
Cách đây 37 năm, chú Nguyễn Ngọc Thành và cô Điền Thị Bích Thư (cùng 56 t.uổi) quen nhau qua một người bạn. Trải qua thời gian tìm hiểu, cô chú đến với nhau trong sự ủng hộ của gia đình. Cuộc sống của cô chú tuy nghèo khó, nhưng cả hai vẫn yêu thương nhau, sống hạnh phúc.
Cưới được 3 tháng thì chú Thành đi bộ đội xa nhà, suốt gần 4 năm chỉ về được đôi lần. Trong suốt thời gian ấy, một mình cô Thư lo toan nhà cửa, mang thai, sinh con và chăm bẵm con cái.
Vợ chồng chú Thành, cô Thư kết hôn đến nay được 37 năm.
Ngày trở về, cuộc sống của vợ chồng chú Thành rất khó khăn. Là người đàn ông trong nhà, chú Thành phải cố gắng làm lụng để có thể lo cho vợ, con. Ngoài làm nông, chú mua một chiếc xe ba bánh để chở hàng thuê.
Ngày qua ngày, chồng kéo phía trước, vợ đẩy phía sau, ai kêu gì chở nấy. Nhờ chăm chỉ, cô chú nuôi được gia đình, nuôi hai con một trai, một gái được ăn học đàng hoàng như người ta. Thương cha, thương mẹ, hai con của cô chú ngoan ngoãn, học giỏi và cả hai đều đỗ Đại học ở TP.HCM.
Bao nhiêu ước mơ, hoài bão của cuộc đời, chú Thành, cô Thư đều dồn cả vào hai con. Cô chú mong các con được ăn học, có việc làm ổn định để không phải cực khổ như bố mẹ ngày xưa. Những tưởng các con trưởng thành cũng là lúc cô chú được nghỉ ngơi, sống đời an yên, ngờ đâu sóng gió ập tới.
Năm 2010, con trai lớn của chú Thành, cô Thư là anh Nguyễn Chánh Tín lúc đó mới 23 t.uổi, vừa ra trường, đi làm được mấy tháng, chuẩn bị kết hôn thì bất ngờ gặp nạn. Vào một buổi tối, anh Tín đi làm về, gặp trời mưa, ngập nước. Không nhìn thấy đường, anh đ.âm vào một cái hố sâu trên đường, gặp tai nạn nghiêm trọng.
Cả đời vất vả, cô chú đặt nhiều kỳ vọng vào các con, nhưng không may con trai lớn của cô chú lại bị tai nạn phải ngồi xe lăn.
Chú Thành, cô Thư bỏ nhà bỏ cửa ở quê, tức tốc vào TP. HCM với con. Anh Tín may mắn giữ được tính mạng, nhưng những di chứng của vụ tai nạn để lại rất nặng nề. Gia đình rong ruổi đưa anh đi từ bệnh viện này qua bệnh viện khác chạy chữa suốt 3 năm trời mà không thể chữa khỏi. Kết quả là anh Tín phải ngồi xe lăn suốt đời.
Những ngày tháng cùng con chữa bệnh, chú Thành, cô Thư kiệt quệ về kinh tế. Đã có lúc, họ phải đi xin để trang trải.
" Khi con trai bị tai nạn, tôi nghĩ cuộc đời mình cũng xong luôn rồi. Mọi ước mơ, kỳ vọng của tôi đều sụp đổ hết trơ hết trọi. Bác sĩ nói gia đình tôi hãy chuẩn bị t.iền bạc và sức lực để nuôi con.
Nhiều lúc tôi buồn bã, chán nản, tự hỏi tại sao mọi thứ trong cuộc đời đến với mình đều khó khăn như vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đằng nào con trai cũng bị như vậy rồi, tôi còn con gái nữa, vợ chồng còn trẻ, còn khỏe, còn bà con xóm giềng, mình phải vui lên", chú Thành nhớ lại.
Ước mơ cùng vợ đi du lịch khắp nơi
Cô chú đỡ vất vả hơn khi anh Tín có bạn gái. Chị là một người khỏe mạnh, bình thường, đã không ngại đến với anh bằng một tình yêu chân thành. Chị chính là người đã ở bên chăm sóc, động viên, khích lệ anh suốt 4 năm qua, kể từ ngày họ chính thức nhận lời yêu.
Con gái của chú Thành và cô Thư đã kết hôn, có con, hai vợ chồng làm ở Bưu điện thị xã, cuộc sống ổn định. Hiện tại, chú Thành làm thợ hồ, còn cô Thư làm bún, ngày Tết trồng thêm hoa để bán.
Trải qua 37 năm hôn nhân, chú Thành vẫn nhớ lời hứa năm xưa với bà xã rằng: " Dù cuộc sống có khổ nhưng anh hứa với em mình sẽ dành dụm t.iền, sau này con cái trưởng thành thì mình đi Đà Lạt, Sài Gòn, Gia Lai, ra Hà Nội thăm Lăng Bác".
Đến giờ rốt cuộc giấc mơ này mới chỉ nhen nhóm được một phần, nhưng chú hy vọng sẽ thực hiện được lời hứa với cô. " Có sướng cùng sướng, có khổ cùng khổ, cố gắng đi du lịch cho biết nhiều nơi, mà đi thì phải có hai vợ chồng", chú Thành cười hiền nói.
Trên hết, mong muốn lớn nhất của cô chú chính là được nhìn các con khỏe mạnh, hạnh phúc, sống cuộc đời bình yên từ nay cho đến về sau.
Chân tay co quắp sau trận sốt cao, người phụ nữ nỗ lực cầm cọ vẽ, tự thay đổi cuộc sống Cơn bạo bệnh có thể đ.ánh gục thể lực, cướp đi sức khỏe của nữ họa sĩ, nhưng nó không thể nào dập tắt ngọn lửa đam mê với hội họa của chị. Cánh cửa tương lai khép lại sau cơn bạo bệnh Sinh ra vốn là một cô bé khoẻ mạnh với năng khiếu hội hoạ thiên bẩm, chị Trần Thị Hiền...