Thầy cô giáo vùng cao góp tiền, “đỡ đầu” học sinh nghèo
Chứng kiến cảnh học sinh phải nghỉ học giữa chừng, các thầy cô giáo của xã vùng cao Đắk Ha (huyện Đắk G’Long) đã góp tiền, “đỡ đầu” cho các học sinh khó khăn.
Trường Tiểu học- Trung học cơ sở Trần Quốc Toản, xã Đắk Ha (huyện Đắk G’Long) hiện có gần 600 học sinh, trong đó phần lớn là người đồng bào dân tộc thiểu số, chủ yếu là dân tộc phía bắc.
Cuộc sống khó khăn, nhiều học sinh có nguy cơ bỏ học giữa chừng vì phải ở nhà phụ bố mẹ làm kinh tế. Từ thực tế đó, các thầy cô giáo trường Trần Quốc Toản đã tự nguyện góp tiền, đỡ đầu nhiều học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Thầy cô giáo trường Trần Quốc Toản đã tự nguyện góp tiền, đỡ đầu nhiều học sinh có hoàn cảnh khó khăn
Thầy cô góp tiền, nuôi học trò nghèo
Cứ thứ 2 đầu tiên của tháng, các thầy cô giáo của Trường Tiểu học- THCS Trần Quốc Toản lại phân công nhau đến thăm từng gia đình học sinh có hoàn cảnh khó khăn của trường. Theo lời cô Đinh Thị Hằng, Hiệu trưởng nhà trường, đây là những em học sinh có nguy cơ phải nghỉ học, nếu không được trợ giúp.
Tìm đến nhà em Lý Văn Anh (dân tộc Dao) sau khi đã kết thúc buổi học sáng, cô Hằng cho biết, từ tiền lương hàng tháng, toàn bộ giáo viên trong trường sẽ trích lại một phần, góp quỹ rồi sử dụng để hỗ trợ cho những học sinh. Trong gần 1 năm học, Thắng được hỗ trợ 500.000 đồng/ tháng.
Trường Tiểu học- Trung học cơ sở Trần Quốc Toản, xã Đắk Ha (huyện Đắk G’Long) hiện có gần 600 học sinh
Gia đình Lý Văn Anh thuộc diện hộ nghèo của xã, cả bố và mẹ đều bị câm điếc bẩm sinh, lại không có đất sản xuất nên quanh năm chỉ đi làm thuê cho người dân trong xã. Thế nhưng, trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, cậu học trò lớp 7 hàng ngày vẫn đi bộ từ 5h sáng, vượt gần 15 km để đến trường.
“Chỉ đến đầu năm học này, khi biết hoàn cảnh của gia đình đặc biệt khó khăn, có khả năng không thể đi học nữa để ở nhà phụ giúp bố mẹ, nhà trường đã nhận đỡ đầu cho Văn Anh. Đặc biệt, qua kết nối với các nhà hảo tâm, nhà trường còn xin được cho em một chiếc xe đạp mới để em đi học mỗi ngày”, cô Hằng kể.
Cùng khu Văn Anh sinh sống còn có Giàng A Thắng (dân tộc Mông). Thắng bị bố mẹ bỏ rơi, sống cùng bà ngoại đã gần 60 tuổi từ khi 4-5 tháng tuổi tới nay. Biết được hoàn cảnh của Thắng, từ khi bước vào lớp 3, thầy cô trong trường hỗ trợ em mỗi tháng 300.000 đồng cùng gạo, muối cho hai bà cháu sinh hoạt mỗi tháng.
Thầy cô giáo trường Trần Quốc Toản đến thăm và tặng quà cho gia đình Lý Văn Anh
Đón nhận tình cảm của thầy cô giáo trong trường, bà Đà Thị Mỵ xúc động: “Bố mẹ nó không nuôi được, chỉ có bà và thầy cô nuôi thôi. Mỗi tháng, cô giáo mang gạo, muối, nước mắm… vào tận nhà. Từ ngày nó được thầy cô nuôi, hai bà cháu cũng đỡ khổ hơn”.
Theo cô Đinh Thị Hằng, không chỉ Văn Anh, A Thắng mà còn nhiều học sinh khác của trường cũng được nhà trường đỡ đầu bằng cách hỗ trợ tiền, gạo, nhu yếu phẩm hoặc đồ dùng học tập hàng tháng. Số lượng học sinh không cố định, rất nhiều em có hoàn cảnh khó khăn, hàng tháng thầy cô giáo phải rà soát, nắm bắt để kịp thời hỗ trợ các em.
Video đang HOT
“Thực sự các thầy cô giáo công tác tại đây nhiều năm, hiểu được hoàn cảnh của các em nên ai cũng đồng lòng, vui vẻ đóng góp. Không có định mức cụ thể, ai có tiền góp tiền, ai có quà góp quà, miễn sao tất cả đều đến tay những số phận bất hạnh”, cô Hằng nói.
Những món quà “ xã hội hóa”
Theo cô Hằng, không kể những nhu yếu phẩm, đồ dùng cá nhân, mỗi tháng sẽ có khoảng 7-10 học sinh được nhận tiền hỗ trợ do các thầy cô giáo tặng. Ban đầu, nhà trường chỉ lựa chọn 1-2 em, nhưng qua nắm bắt, rà soát của giáo viên, nhà trường đã tăng số lượng học sinh nhận hỗ trợ lên.
“Nếu so với các trường trung tâm, các khu vực thành phố thì có lẽ số tiền 500.000 đồng/ tháng thì không nhiều. Thế nhưng ở địa phương vùng sâu vùng xa như Đắk Ha, nhất là vùng đồng bào dân tộc thiểu số thì nó thực sự giá trị. Món quà hàng tháng này, như là cách mà thầy cô giáo “giữ chân” học trò ở lại với lớp học”, cô Đỗ Thị Hà, giáo viên nhà trường nói.
Ngoài sự đóng góp của giáo viên, trong thời gian tới trường Trần Quốc Toản sẽ huy động xã hội hóa để “đỡ đầu” học sinh
Đặc biệt, để nhân rộng việc làm ý nghĩa này, giúp nhiều học sinh khác của trường “yên tâm” đến lớp, Trường Tiểu học- THCS Trần Quốc Toản còn xã hội hóa, huy động sự đóng góp của những phụ huynh có điều kiện kinh tế.
Ông Bùi Cao Chung, Hội trưởng Hội cha mẹ học sinh, đầu năm học, nhà trường phối hợp với phụ huynh các lớp, tổ chức phiên chợ quê, gây quỹ học bổng cho trường.
Những hàng hóa do mình tự làm ra như các loại rau, củ, quả, cá, gà, vịt được mang đến phiên chợ để bán. Toàn bộ số tiền lãi thu được, sẽ đưa vào quỹ khuyến học của nhà trường, hỗ trợ hàng tháng cho học sinh khó khăn.
Phụ huynh trường Trần Quốc Toản mở “phiên chợ quê” gây quỹ để hỗ trợ học sinh nghèo
Theo cô Hằng, ngoài việc đóng góp của giáo viên thì sự chung tay, giúp sức của phụ huynh, của xã hội sẽ giúp cho việc “đỡ đầu” học sinh của trường lâu dài và hiệu quả hơn.
“Từ việc gây quỹ này, phụ huynh sẽ biết chia sẻ, động viên nhau; các em có hoàn cảnh khó khăn sẽ có thêm nhiều cơ hội để đến trường. Rất may mắn, nhà trường nhận được sự ủng hộ của các bậc phụ huynh, nên gần 1 năm học qua, nhiều học sinh đã được tiếp sức đến trường thông qua nhiều hình thức khác nhau” cô Hằng nói.
Vàng Thị Chim -cô giáo đầu tiên đến dạy tại "cụm dân cư 8 không" Đắk R'Măng
Những ngày đầu vào dạy tại "cụm dân cư 8 không" ở xã Đắk R'măng, huyện Đắk G'Long, cô giáo Vàng Thị Chim phải nhờ anh trai chở đi vì đường lầy lội, trơn trượt, hai bên đều là vực thẳm.
Gắn bó với điểm trường vì sợ trẻ thất học
Xã Đắk R'Măng là một xã khó khăn của tỉnh Đắk Nông, là nơi sinh sống của hàng ngàn người Mông, di cư từ phía Bắc vào gần 20 năm nay.
Nằm khuất sau rẫy cà phê của người dân là căn nhà nhỏ của cô Vàng Thị Chim (SN 1993, giáo viên trường Tiểu học La Văn Cầu, xã Đắk R'măng, huyện Đắk G'Long). Căn nhà mới chỉ được dựng cách đây hơn 1 tháng, chưa có cửa nên vẫn còn che chắn tạm bằng tấm bạt lớn.
Cô Chim thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con để kịp lên đường vào điểm trường cụm 8
Từ 4h sáng, trong cái lạnh của vùng cao Tây Nguyên, cô Chim đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con để kịp lên đường vào điểm trường cụm 8. Hơn 2 tháng nay, cô Chim được nhận vào dạy hợp đồng tại trường La Văn Cầu, trở thành nữ giáo viên đầu tiên đến dạy tại điểm trường "cụm dân cư 8 không" sau 20 năm mong mỏi của người dân địa phương.
Căn nhà vẫn chưa hoàn thiện của cô Chim tại xã Đắk R'măng
Sức nóng của bếp củi không đủ xua đi cái giá lạnh của vùng đồi núi, cô Chim ôm con vào lòng để ủ ấm trong lúc đun nước pha mì tôm, ăn sáng. Nữ giáo viên tâm sự, chồng cô đi vào rừng hái mây bán. Mỗi tuần về nhà một lần, ở nhà chỉ còn một mẹ, một con.
Những ngày trong tuần, cô Chim bắt đầu rời nhà từ 5h sáng để vượt gần 20km đường rừng để vào cụm dân cư số 8. Cậu con trai mới hơn 2 tuổi của cô được gửi qua nhà ngoại, đến cuối ngày mới đón về.
Con đường dẫn vào điểm trường nhiều đoạn trơn trượt
"Nếu hôm nào ông bà ngoại bận quá, mình địu con vào điểm trường luôn. Những ngày đầu tháng 9, có hôm hai mẹ con phải ngủ lại trong điểm trường vì mưa quá, không ra được. Vì công việc nên phải chấp nhận vậy", cô Chim chia sẻ.
Nữ giáo viên tâm sự thật lòng, con đường dẫn vào điểm trường không phải ai cũng đi được. Những ngày đầu vào dạy tại "cụm dân cư 8 không" ( không điện, không đường, không trường, không trạm, không nước sạch, không sóng điện thoại, không sổ hộ khẩu và không khai sinh ), cô Chim phải nhờ anh trai chở đi vì đường lầy lội, trơn trượt, hai bên đều là vực thẳm.
"Đường đất, nếu xe máy mà không được gắn xích thì không thể đi được. Nhiều đoạn mình phải xuống đi bộ để anh trai đi xe máy một mình. Chỉ có hơn 6km nhưng đi mất gần 1 tiếng đồng hồ. Ngày đầu tiên đi làm, mình cũng tính xin nghỉ rồi", cô Chim kể.
Đi xe máy gần 2 tiếng mới đến lớp học, điểm trường vẫn còn mù mịt sương mù.
Theo cô Chim, lý do khiến cô gắn bó với nơi khó khăn ấy, một phần vì công việc, một phần vì thương những đứa trẻ của đồng bào mình. "Nếu mình không vào đó dạy, hàng chục đứa trẻ sẽ không được đến trường. Người dân vào đây sinh sống gần 20 năm, học sinh đến tuổi phải đi ở trọ hoặc sang xã khác học nhờ. Vì đường đi lại khó khăn, cuộc sống trọ học vất vả nên các em bỏ học rất nhiều".
Ước mơ trở thành cô giáo từ khi học lớp 6
Nói về cơ duyên đưa mình đến bục giảng, cô Chim kể rằng, gia đình đông con lại ít đất sản xuất nên bố mẹ muốn cô nghỉ học để lập gia đình từ năm lớp 9. Thế nhưng, khi ấy cô đã cương quyết từ chối, xin bố mẹ cho học tiếp THPT.
Tốt nghiệp THPT, cô Chim lại bị bố mẹ thúc giục chuyện lấy chồng vì theo quan niệm của người Mông, con gái 16-17 tuổi đã đến tuổi lập gia đình.
Nữ giáo viên từng bị bố mẹ thúc giục chuyện kết hôn sớm theo phong tục
"Bố mẹ mình có 9 người con, chỉ có mình là con gái nên suốt ngày giục mình lập gia đình. Nhưng mình bảo không, mình phải đi học để biết chữ, để tìm cách thoát nghèo", cô Chim kể lại.
Cô Chim trở thành sinh viên, là một trong những cô gái đầu tiên của bản Mông này bước lên thành phố để đi học. 4 năm, cô tự bươn chải để có kinh phí học tập vì số tiền hàng tháng mà gia đình chu cấp chỉ đủ để ăn uống hàng ngày.
Thế nhưng, vì những đứa trẻ khó khăn, cô đã kiên quyết đi học để làm giáo viên
"Động lực duy nhất khiến mình kiên trì bám trụ để học xong đại học là vì những đứa trẻ nơi mình sinh ra, nhất là những bé gái sẽ sớm được bố mẹ gả đi lấy chồng nếu không tiếp tục đi học. Ước mơ trở thành cô giáo nhen nhóm trong mình từ năm mình học lớp 6, sau đó lớn dần qua các năm. Mình càng quyết tâm học thật tốt để không bị bố mẹ bắt lấy chồng sớm", cô Chim tâm sự.
Năm 2016, cô Chim tốt nghiệp đại học chuyên ngành Giáo dục tiểu học, Đại học Tây Nguyên và trở thành nữ giáo viên Mông duy nhất tại xã Đắk R'măng. Nhưng thời điểm đó, dù ngành Giáo dục liên tục thiếu giáo viên song cô Chim vẫn chỉ là giáo viên hợp đồng thời vụ do không có chỉ tiêu biên chế.
Đến năm 2019, cô Chim phải nghỉ dạy vì trường không được hợp đồng với giáo viên đứng lớp nữa.
Cô giáo Vàng Thị Chim (bên trái) chia sẻ: "Mình tự hào về quyết định đi học và hiện tại đã trở thành một cô giáo".
"Con đường đứng trên bục giảng của mình cũng gian nan như con đường mình đi học. Dù chưa chính thức là giáo viên, nhưng mình vẫn tự hào về quyết định của mình, trở thành một cô giáo Mông, trở về dạy cho những đứa trẻ nơi mình sinh ra", cô Chim nói.
Năm học 2020- 2021, báo Dân trí phối hợp với nhà tài trợ khánh thành và đưa vào sử dụng điểm trường Khuyến học và Dân trí đầu tiên tại Tây Nguyên - điểm trường Tiểu học La Văn Cầu tại cụm 8. Cô Chim tiếp tục được ký hợp đồng để đứng lớp tại điểm trường này.
Bữa trưa chỉ có bánh mì và nước lọc của cô giáo
100% học sinh tại điểm trường này đều là người Mông, thế nhưng do nhiều em chưa được học mầm non nên không biết tiếng Kinh, trong quá trình dạy học, cô Chim phải sử dụng chính ngôn ngữ của đồng bào mình để giảng dạy. Điểm trường cũng chưa có điện lưới quốc gia nên mỗi ngày đi dạy, cô đều mang theo một ổ bánh mì để ăn trưa.
"Được đi dạy, mình vẫn cảm thấy may mắn hơn rất nhiều người. Chính vì thế, bao nhiêu khó khăn trên con đường đến lớp, mình đều quen hết rồi. Chỉ mong sao, học trò ở đây được đến lớp mỗi ngày, mình cũng có sức khỏe tốt để đến lớp", cô Chim chia sẻ trước khi bước vào lớp dạy học.
Chắp cánh cho những ước mơ Thực hiện chương trình "Nâng bước em tới trường" do Bộ Tư lệnh Bộ đội Biên phòng (BĐBP) phát động, trong những năm qua, bằng những việc làm thiết thực, cụ thể, cán bộ, chiến sĩ (CBCS) BĐBP đã giúp đỡ hàng trăm em học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn trên hai tuyến biên giới. Qua đó góp phần nuôi...