Món cá chỉ vàng nướng muối ớt ở vùng quê Rạch Giá
Dù xa quê đã lâu, mỗi lần ra chợ bắt gặp người bán cá chỉ vàng, tôi lại nhớ về món ăn này ngày xưa do má tôi chế biến. Nhưng duy chỉ có mùi thơm, vị ngọt của món cá chỉ vàng nướng muối ớt là như đã ăn sâu vào ký ức của tôi lúc nào không hay biết.
Tôi còn nhớ mỗi khi vào vụ cá chỉ vàng, má thường đi chợ thật sớm và xuống tận ghe của các ngư dân mua cá cho giá rẻ. Có lúc, cá về nhiều “dội hàng”, má mua nhiều cá chỉ vàng về xẻ khô dự trữ trong nhà ăn dần trong những lúc túng ngặt khó kiếm thức ăn…Và, món mà anh em tôi thích nhất lúc bấy giờ là: Cá chỉ vàng nướng muối ớt…
Cá chỉ vàng là loài cá sinh sống bầy đàn nơi ven biển, nhiều nhất là vùng biển Rạch Giá, Hà Tiên, Côn Đảo, và các tỉnh miền Trung. Chúng thường xuất hiện nhiều vào khoảng tháng 4 đến tháng 8 hàng năm. Cá có dạng hình thoi, dẹp 2 bên. Thân cá có sọc vàng chạy thẳng từ sau mắt đến đuôi, phía sau 2 mắt có một chấm đen tròn. Phía trên lưng cá có màu xanh lá cây và màu hồng, bụng cá màu trắng bạc.Thức ăn chính của chúng là các phiêu sinh vật.
Cá chỉ vàng tươi sống được bày bán nơi chợ
Nắm được những đặc tính nêu trên, cứ đến mùa vụ, ngư dân vùng biển dùng lưới để đánh bắt. Thịt cá chỉ vàng trắng, ngọt thơm ngon, có nhiều dưỡng chất, và giá trị dinh dưỡng cao nên được các bà nội trợ miền Tây ưa chuộng trong việc chế biến các món ăn như: nướng, kho gừng, kho tiêu, hấp, làm khô … và cá chỉ vàng nướng muối ớt luôn là món khoái khẩu nhất đối với “cánh mày râu”.
Cá chỉ vàng mua ở chợ, phải lựa cá còn tươi rồi đem về làm sạch, để ráo. Dùng dao bén xẻ xéo vài vạch 2 bên thân để ướp cá mau ngấm. Trước hết, gia vị (gồm muối hột rang đâm nhuyễn cùng với ớt sừng chín bột ngọt) ướp vào cá cho vừa khẩu vị, để ngấm khoảng 20 phút. Đây là khâu tinh tế và quan trọng nhất trong việc chế biến món ăn nầy vì muối hột rang có vị mặn đậm đà, thơm ngon, và ớt sừng chín nồng cay, có mùi vị hấp dẫn và màu sắc bắt mắt. Tiếp đến, than hồng đã chuẩn bị, cho cá lên vĩ nướng với ngọn lửa liu riu, khi mặt dưới chín vàng, dùng đũa trở mặt trên xuống, cho đến khi 2 mặt cá chín vàng đều nhau, gắp cá ra cho vào dĩa. Cuối cùng, chỉ cần chuẩn bị dĩa rau sống với đầy đủ các thứ “hương đồng cỏ nội” (dưa leo, rau thơm, xà lách, khế chua, đọt cóc, v.v…) cùng chén nước mắm me (hoặc dĩa muối tiêu, chanh), dĩa bún trắng ngần nữa là xong!.
Món ăn đã hoàn thành và dọn lên bàn. Chỉ cần đặt miếng bánh tráng nhúng trong lòng bàn tay, và dùng đũa giẽ miếng thịt cá, gắp vài miếng rau sống, khế chua, giá sống,.. cùng.miếng bún cuốn lại chấm vào chén nước mắm me cho vào miệng nhai từ từ…Vị dai, ngọt, béo thơm của thịt cá hòa lẫn mùi thơm của rau sống, giòn tan của dưa leo, chua thanh của khế,… lan tỏa vào lưỡi và len vào tận chân răng…. Thêm một chút “men cay” vào để tăng phần hưng phấn, tôi đoan chắc bạn sẽ nhớ mãi một món ăn “rẻ mà ngon” ở vùng biển Tây Nam của Tổ quốc!…
Video đang HOT
Cá chỉ vàng nướng trên bếp than hồng tỏa hương thơm ngát
Đĩa cá chỉ vàng nướng muối ớt đã chuẩn bị xong với phụ liệu ăn kèm trông thật bắt mắt.
Theo Dân Việt
Đông về thẩn thơ nhớ thịt treo gác bếp Hà Giang
Vị ngọt, bùi của thịt khô quyện với mùi thơm của thảo quả, của gừng, mác khén, chao ôi là ngon!
Mùa đông bắt đầu với những cơn gió lạnh đầu tiên. Trời âm u, mây xám giăng giăng. Bầu trời như thấp xuống. Mưa lắc rắc. Những con đường đất trơn và ướt...
Lũ trẻ chúng tôi ngồi bên bếp sưởi lửa, nướng khoai rồi bàn chuyện ăn uống. Chuyện gần, chuyện xa... Cuối cùng, mắt đứa nào cũng hướng lên gác bếp. Ở đó có những miếng thịt treo sót lại từ mùa đông năm trước. Đứa nào cũng nuốt nước bọt. Ước gì được một miếng thịt nạc nguyên vùi vào gio nóng. Rồi lôi ra thổi thổi đập đập, rồi xé từng sợi nhỏ đưa vào miệng. Vị ngọt, bùi của thịt khô quyện với mùi thơm của thảo quả, của gừng, mác khén. Chao ôi là ngon!
Thịt treo gác bếp của người Tày ở Hà Giang
Vào mùa đông, người Tày Hà Giang quê tôi thường làm thịt treo gác bếp. Mọi người thường dùng thịt ba chỉ, những miếng thịt có cả nạc lẫn mỡ nhưng mẹ tôi thường cho thêm vài miếng thịt nguyên nạc làm thịt treo.
Thịt thái miếng rộng chừng 3 ngón tay, dài tầm một gang tay. Mẹ ướp thịt với muối hột, thảo quả, gừng, mác khén... và rượu trắng. Để một đêm cho thịt ngấm muối, gia vị và bắt đầu lên men (có mùi thơm rất đặc trưng) thì xiên vào que và treo lên gác bếp. Bếp trên nhà sàn người tày lúc nào cũng đỏ lửa. Với sức nóng của lửa, của các loại gia vị cay, thịt chín dần. Thịt nạc chuyển sang màu đỏ. Còn thịt mỡ chuyển dần sang trong suốt.
Sau một tuần, thịt đã khô hẳn, mẹ dỡ thịt gói vào lá chuối khô và cất lên gác bếp. Mẹ bảo, cất đúng độ để thịt không bị khô, không bị bám bồ hóng và gói cất trên gác bếp vẫn bảo quản được cả năm.
Sau một ngày lao động vất vả, mẹ thường lấy thịt treo ra nấu. Thịt được ngâm vào nước nóng cho mềm cả phần nạc, mỡ vào da khô. Sau khi rửa sạch, mẹ thái thành từng miếng thật mỏng. Mẹ xào thịt với rau cải, với lá tỏi tươi... món nào cũng rất ngon.
Thịt treo các bếp có thể xào...
... hoặc nướng rồi xé sợi
Nhưng tôi thích nhất thịt xào với lá chanh. Mùi thơm của thảo quả, của mác khén, của gừng thấm sâu trong miếng thịt như được mùi lá chanh tươi đánh thức. Bỏ một miếng vào miệng, vị ngọt bùi của thịt, mùi thơm của gia vị hòa quyện với cái mềm ngậy của thịt mỡ, dai dai của thịt nạc và giòn giòn của da lợn. Miếng này chưa trôi qua cổ họng đã muốn gắp thêm miếng nữa. Tôi đánh vèo ba bốn bát cơm mà vẫn còn thèm.
Thỉnh thoảng nhà có khách uống rượu, mẹ lấy một miếng thịt nguyên nạc rửa sạch rồi nướng trên than củi. Mẹ dùng chày nhỏ đập nhẹ rồi xé thịt thành từng thớ dài. Thớ thịt lợn không dài và dai như thớ thịt trâu nhưng vị ngọt thì hơn hẳn. Hơn nữa, thịt lợn không có vị gây của trâu, được tẩm ướp nên rất thơm.
Bố và khách ngồi uống rượu bên bếp lửa. Những câu chuyện về mùa vụ, về chuyện học hành của chúng tôi được kề cà đưa đẩy. Tôi ngồi bên hóng chuyện. Mỗi lần nhấp chén, bố lại đưa cho tôi một sợi thịt khô.
Tôi muốn bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến, để cảm nhận thật rõ cái vị ngọt đậm đà của thịt lợn, mùi thơm của mác khén, vị cay của gừng, của thảo quả thấm vào từng tế bào cảm giác. Thế nhưng lại sợ cái cảm giác ấy qua nhanh, phải đợi bố nhấp ngụm rượu sau mới lại được thấy nên tôi đành dè xẻn. Đưa lên mũi ngửi, hít hà mùi thơm ngào ngạt, rồi đưa lên nhấm. Từng chút một, để thấy vị ngọt bắt đầu lan ra từ đầu lưỡi. Nước bọt ào ra làm cơn thèm lên đỉnh điểm. Chẳng giữ được, tôi nhai ngấu nghiến. Và sau đó ngồi thẫn thờ nhìn bếp lửa và liếm môi thầm tiếc, ước gì mình ăn chậm một chút...
Thời gian qua mau, tôi chẳng còn là đứa trẻ. Cuộc sống đưa tôi rời xa ngôi làng nhỏ ven chân núi, xa ngôi nhà sàn yêu dấu. Mỗi lần bước chân xuống cầu thang, mẹ lại dúi cho tôi một gói thịt khô. Tôi đã ăn thịt treo gác bếp ở nhiều nơi nhưng chưa thấy ai làm ngon bằng mẹ. Nơi thì thịt quá mặn, nơi lại quá khô, hoặc không có đủ gia vị... Chỉ có thịt treo gác bếp của mẹ luôn hợp khẩu vị của tôi. Mỗi khi nhớ về bếp lửa giữa gian nhà sàn ấy, tôi lại thấy lòng mình ấm áp, để tiếp tục hành trình mình đã chọn.
Theo Người lao động
Gà đốt lá chúc: Lạ mà quen, quen mà lạ Vị ngọt của gà cộng với gia vị được tẩm ướp thấm đều cùng mùi thơm đặc trưng của lá chúc khiến người ăn miếng đầu rồi lại thòm thèm thêm miếng thứ hai. Về An Giang, Châu Đốc, Tịnh Biên... luôn là những điểm đến được ưa chuộng hàng đầu với chùa chiền, miếu mạo nổi tiếng hay những khu chợ biên...