Thấy người yêu cũ ly hôn, chồng tôi cũng muốn bỏ vợ
Biết trước lấy chồng ức chế thế này thì tôi ở vậy đến già cho rồi!
Ác mộng của đời tôi phải gọi tên em Thi, người yêu cũ của chồng tôi nhưng là cái gai không bao giờ cũ trong mắt tôi.
Chuyện là thế này, ngày xưa tôi với chồng và em Thi học cùng trường đại học. Tôi và anh học cùng khóa, em Thi thì dưới 2 khóa.
Tôi và chồng tuy cùng lớp cùng trường nhưng không nói chuyện, không giao lưu với nhau. Cả cái lớp đại học đông như thế nhớ làm sao hết mặt nhau được.
À mà đúng ra là chồng tôi không nhớ tôi chứ tôi thì biết anh, biết là bởi vì thời đó anh với em Thi yêu nhau mà cả cái trường đại học nó biết luôn. Trai xinh gái đẹp, anh thì học giỏi, em thì hát hay múa đẹp. Nói chung là cặp đôi cực kì nổi tiếng trong trường thời điểm đó.
Tôi sống khá hướng nội, cũng không thích các hoạt động xã hội cho lắm nên ở trong lớp tôi gần như tàng hình. Có tiết thì đến học, còn không tôi sẽ đi làm thêm, thay vì tập trung mấy hoạt động tình nguyện ở trường thì tôi đi kiếm tiền. Không phải gia đình tôi thiếu thốn mà là tôi thích như vậy, có đồng ra đồng vào thì tiêu cũng thoải mái hơn.
Xong rồi sau đó ra trường thì tôi chẳng biết gì về cặp đôi đó nữa cho đến khi vô tình gặp lại anh, chúng tôi tìm hiểu rồi sau đó kết hôn.
Ở cái tuổi gần 30 thì tôi cứ nghĩ tình yêu thời đại học đó có thể lâu bền hoặc không nên khi chúng tôi gặp lại nhau anh độc thân thì có gì đâu mà tôi phải thắc mắc. Chả lẽ lại hỏi ơ sao hồi đó bọn anh chia tay à? Tôi cũng không hề để chuyện đó vào đầu.
Chồng tôi tuy không phải quá xuất sắc ở tất cả các phương diện nhưng anh lại làm kinh tế cực kì giỏi. Bản thân tôi cũng là đứa kiếm được tiền nên lấy nhau 6 năm thì 2 đứa cũng để ra được không ít của nả.
Tôi sinh đôi 1 trai 1 gái nên trong đầu cũng xác định không chửa đẻ gì nữa để tập trung nuôi dạy chúng nó cho tốt. Hai bé bây giờ 4 tuổi rồi, ngoan ngoãn, khỏe mạnh, đáng yêu lắm.
Video đang HOT
Đang yên đang lành thì tôi nghe mấy người bạn đại học kể em Thi hoa khôi trường hồi đó mới bị chồng bỏ. Chính xác là bị chồng bỏ vì em Thi không muốn ly hôn nên anh chồng đã đệ đơn ly hôn đơn phương. Còn lý do làm sao thì ai mà biết được chuyện nhà người ta.
Tôi đáng ra cũng chẳng quan tâm đâu nhưng khi lướt Facebook của em Thi thì từ cái bài đăng tải thông báo độc thân, tôi bắt đầu thấy chồng tôi thả “phẫn nộ”. Ảnh nào em Thi đăng lên cũng thấy chồng mình thả “phẫn nộ”.
Chồng tôi tự tin tương tác với em Thi lắm vì dùng Facebook ảo, tưởng tôi không biết nhưng có lần anh đưa điện thoại cho con gái chơi thì tôi vô tình biết anh có dùng thêm tài khoản Facebook đó.
Cái kim đừng hòng giấu được trong bọc, sau chuỗi “phẫn nộ” kia thì cuối cùng tôi cũng bắt gặp chồng mình chở em Thi đi làm. Tôi hỏi sao lại đưa người yêu cũ đi như thế thì chồng tôi ra cái vẻ liêm khiết, chính trực, khẳng khái mà nói tiện đường. Được! Tôi không bắt được quả tang nên anh ta cãi, tôi chấp nhận.
Rồi tôi bảo anh ta đi đón con, anh ta cho con chờ dài cổ từ 4h30 chiều đến 7h tối. Lý do là đưa con gái em Thi đi bơi, nhà em Thi không có đàn ông nên chồng tôi muốn giúp đỡ.
Vợ chồng chúng tôi có căn chung cư đang cho thuê, anh chồng tuyệt vời của tôi tự ý chấm dứt hợp đồng để đón em Thi về đấy ở, không hề nói với tôi, mà rõ ràng căn nhà đấy đứng tên tôi. Tôi không đồng ý thì chồng tôi thuê hẳn căn hộ cao cấp hơn cho em Thi ở.
Đến tầm này thì tôi lờ mờ hiểu rồi, tôi gọi chồng ra nói chuyện rõ ràng xem ý của anh như thế nào nhưng anh ta từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu.
Khi tôi hỏi có phải anh ta muốn ly hôn để quay lại với người yêu cũ hay không thì anh ta không dám trả lời, tiếp tục yên lặng nhưng không hề từ chối.
Đến đây thì tôi biết tôi khó lòng mà giữ được bố cho các con rồi. Nhưng vấn đề của tôi bây giờ ly hôn như thế nào để hai đứa con của mình không phải chịu thiệt thòi.
Các chị em hỏi vì sao tôi không làm ầm ĩ lên, không đánh ghen à? Thật ra nếu chồng tôi chỉ cặp kè với cô ả nào đó thì chắc là tôi sẽ làm loạn lên đấy. Nhưng khổ nỗi đây là hai người họ yêu nhau, chồng tôi tìm lại được tình yêu đích thực của mình, tôi muốn cản cũng không nổi.
Đấy đúng là mưa đến đâu mát mặt đến đấy, gia đình cứ tưởng là hạnh phúc của tôi chỉ một cơn gió thanh xuân thổi qua thôi là bay luôn cái nóc đó. Chẳng biết đâu mà lần chị em ạ!
Không được ly hôn vợ mới sinh, tôi đau và uất khi phải chăm con người khác
Tôi bị mắc kẹt trong tình thế đau khổ khi chưa được phép ly hôn vì vợ mới sinh, biết đứa trẻ là con người khác nhưng vẫn phải chăm vì vợ không còn chỗ dựa nào nữa.
Mấy hôm nay, mọi người bàn tán nhiều về một nội dung trong nghị quyết 01/2024 Hội đồng Thẩm phán Toà án Nhân dân tối cao, rằng người chồng không có quyền yêu cầu ly hôn khi vợ đang có thai hoặc mới sinh (con dưới 12 tháng tuổi), ngay cả khi đứa trẻ là con người khác, khiến vết thương lòng vẫn đang sưng tấy của tôi một lần nữa bị khơi dậy.
Nhiều người tưởng đó là quy định mới, nhưng tôi biết rõ điều đó được quy định từ lâu trong Luật Hôn nhân Gia đình, văn bản trên chỉ hướng dẫn rõ hơn mà thôi, bởi chính tôi ở trong tình huống tương tự. Thật ra cho dù pháp luật không cấm, chắc tôi cũng không đang tâm bỏ vợ khi cô ấy đang ôm đứa con đỏ hỏn, nhưng nỗi đau khổ của một người chồng như tôi nếu ai không trải qua sẽ không hiểu được nó khủng khiếp đến thế nào.
Khi vợ đang mang thai, tôi đã nghe phong thanh một vài lời dị nghị về người cha thật sự của đứa con trong bụng cô ấy, nhưng đều gạt phắt ra khỏi đầu, không muốn niềm hạnh phúc sắp được làm cha mẹ mà hai đứa phải cố gắng gần 5 năm mới có bị vẩn đục. Khi đứa bé ra đời, ôm nó trong tay, tôi bật khóc vì cảm nhận sự gắn kết thiêng liêng giữa cha và con, cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì để che chở, nuôi nấng sinh linh bé nhỏ này.
Thế nhưng sau khi làm tiệc đầy tháng, xem lại hồ sơ sức khỏe của hai mẹ con, nhìn thông tin nhóm máu của đứa bé, tôi bàng hoàng nhận ra nó không thể là con mình. Tôi lấy bút đỏ khoanh tròn thông tin đó và đưa cho vợ, cô ấy ngay lập tức hiểu chồng muốn nói gì và khóc ròng thú nhận mọi chuyện.
(Ảnh minh họa: Adobe)
Hóa ra vợ tôi gặp lại người yêu cũ, người vẫn để lại vết đau trong lòng cô ấy, chia tay với anh ta là chuyện khiến cô ấy không cam lòng nhất trong quá khứ. Anh ta cũng đã vợ con đề huề.
Họ hẹn gặp nhau để nói một lần cho hết mọi khúc mắc trong lòng để tiếp tục cuộc sống mới, nhưng không ngờ sau những giãi bày và nước mắt lại là vượt giới hạn và phản bội. Lấy tôi mấy năm cố mãi vẫn không thấy gì, gặp lại người đó một lần đã có thai, vợ tôi biết gần như chắc chắn anh ta là bố đứa trẻ.
Vốn cô ấy định phá bỏ để phi tang tội lỗi, nhưng vì đã đợi rất lâu để làm mẹ nên cuối cùng vẫn để lại với hy vọng không ai phát hiện ra. Không ngờ sự thật lại vỡ lở nhanh như vậy. Vợ nói, cô ấy có tội nên tôi muốn xử lý thế nào cũng chịu, không dám oán trách.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi lúc đó là ly dị. Tôi không chịu nổi nỗi đau đớn và nhục nhã này. Tôi gọi điện cho anh bạn làm luật sư, lấy cớ hỏi cho người khác để tìm hiểu thủ tục ly dị, nhưng anh ấy nói trước khi đứa trẻ tròn 1 tuổi, người chồng không thể đơn phương yêu cầu ly hôn.
Điều này khiến tôi phát điên vì cảm thấy bất công, rõ ràng tôi là nạn nhân, tại sao lại bị trói buộc như vậy! Nhưng sau khi bình tĩnh lại, khi nhìn vợ phờ phạc ôm đứa con đỏ hỏn, tôi biết là dù pháp luật cho phép đi nữa, mình cũng không đang tâm vứt bỏ cô ấy trong giai đoạn này. Với người phụ nữ vừa sinh con, điều đó quá tàn nhẫn, có thể gây những hậu quả nặng nề cả về thể chất lẫn tinh thần cho cả hai mẹ con.
Tôi đành đối xử tàn nhẫn với chính tôi. Với người vợ cắm sừng chồng và mang thai với người khác như vậy, dù không ly hôn, lẽ ra tôi có thể trả cô ấy về nhà ngoại. Nhưng vợ tôi không có nhà ngoại để nương tựa. Bố mẹ đã mất, người anh ruột vừa nghèo vừa đông con, tình cảm anh em cũng không tốt lắm, cô ấy hoàn toàn không thể nhờ vả. Thu nhập của vợ tôi không thể nào đủ để thuê nhà, nuôi con và thuê người giúp đỡ.
Vì thế, tôi chỉ có thể tiếp tục để vợ ở nhà mình. Sự hiện diện của đứa trẻ, tiếng khóc của nó như sự tra tấn đối với tôi, luôn nhắc nhở tôi về sự thất bại cay đắng của mình. Tôi bỏ ra ngoài thuê nhà ở tạm chờ đến lúc ly hôn, nhưng đi được vài tuần thì bạn thân của vợ gọi điện cầu xin tôi quay về, vì mấy người bạn thay nhau đến giúp cũng chỉ quay vòng được chừng ấy thời gian, không thể ở thêm được nữa.
Cô bạn kia bảo tôi: "Anh không cần giúp cô ấy nhiều, chỉ cần đêm ở nhà để cô ấy vững dạ, nhỡ khi có việc cấp bách cần nhờ thôi". Tôi lạnh lùng từ chối, nhưng hôm sau vẫn trở về vì không đành lòng. Tôi luôn kiếm việc để làm, chờ khuya mới về nhà để khỏi phải nhìn thấy hai mẹ con, nhưng nhìn hay mẹ con vật lộn với nhau, tôi không đành lòng làm ngơ được, đành giúp cô ấy lúc pha sữa, lúc bế hộ... Vợ tôi quá stress nên rất ít sữa, trong khi thằng bé có vẻ ghét ăn sữa ngoài, khóc quấy luôn. Nhìn nó, nhớ lại cảm giác lúc ôm nó vào lòng khi mới ra đời, lòng tôi trào lên thương xót. Càng ngày tôi càng làm giúp nhiều việc hơn, rồi dần dần cứ hết giờ làm, trừ khi có hẹn nhậu với bạn, tôi đều về nhà hỗ trợ cô ấy.
Tuy xác định không thể bỏ mặc vợ trong giai đoạn đứa trẻ còn trứng nước, tôi vẫn mong từng ngày để có thể thoát khỏi tình trạng này. Sống như vậy với tôi quá thống khổ. Dù thương xót vợ và đứa bé, tôi vẫn luôn hận cô ấy phản bội, hận số phận đã đẩy mình vào tình trạng ngang trái này. Sự hiện diện của họ trong căn nhà vẫn luôn nhắc nhở tôi về nỗi nhục bị cắm sừng, về nỗi tréo ngoe khi tôi là nạn nhân nhưng vẫn phải phục vụ người đàn bà gây đau khổ cho mình, chăm sóc đứa con của người khác.
Có những lúc không chịu nổi, đang bế đứa trẻ cho vợ làm việc khác, tôi đặt nó xuống và bỏ đi, mặc kệ vợ muốn xoay thế nào thì xoay. Tôi vẫn luôn phải đấu tranh để không đuổi cô ấy ra khỏi nhà, hoặc ra nhà trọ ở, bỏ mặc hai mẹ con một lần nữa.
Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên, giúp tôi thoát khỏi cảnh mắc kẹt khổ sở này.
Trước ngày ra tòa, chồng nói sẽ cho tôi ngôi nhà trị giá 4 tỷ nhưng tôi phải từ bỏ quyền nuôi con Chồng đang đẩy tôi vào tình thế khó xử. Tôi là nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập chưa đầy 10 triệu, bố mẹ ở quê nghèo khó. Nhưng tôi lại có ngoại hình cao ráo xinh đẹp, chính vì thế mới lấy được anh chàng có gia thế giàu có. Lúc đầu tôi cho là bản thân thật may mắn khi...