Thấy chồng đòi nợ bố vợ 500 nghìn, tôi tức quá ném trả anh rồi bế con bỏ về nhà ngoại
Nghe chồng nói xong mà tôi hóa đá, mặc dù biết anh sống tính toán nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận nổi.
Tôi kết hôn tới nay đã được 8 năm, cuộc sống cứ đều đều trôi qua. Vợ chồng tôi ít khi to tiếng với nhau. Hàng xóm nhìn vào ai cũng nghĩ vợ chồng tôi hợp tính. Họ ca ngợi bảo tôi hạnh phúc vì chẳng bao giờ thấy vợ chồng nặng nhẹ với nhau. Nhưng thực tình, bình yên của vợ chồng tôi được đánh đổi bằng chính sự nín nhịn, cam chịu của tôi trong suốt bao nhiêu năm.
Từ ngày về sống chung, đã quá nhiều lần tôi bị chồng làm cho tổn thương khiến lòng tôi trở nên chai sạn. Dần dần tôi chọn cách im lặng, chấp nhận mọi thứ làm theo ý chồng để nhà cửa được yên ả vì có nói lại thì anh cũng không để ý tới suy nghĩ, lập trường của tôi.
Mọi việc trong nhà đều do anh quyết định và không cần bàn bạc với tôi. Hễ tôi có làm sai một chút, dù chỉ nhỏ như con kiến, chồng tôi cũng làm um lên và nhắc đi nhắc lại mãi không thấy chán. Những lúc anh bị ốm, tôi tận tình chăm sóc đến nơi đến chốn và vẫn vui vẻ với anh. Còn tôi ốm thì anh lại tỏ thái độ bực bội, khó chịu vì phải làm công việc mà hàng ngày tôi vẫn làm.
Tháng trước, vợ chồng tôi về quê thăm bố mẹ, thấy bố sốt nằm đắp chăn mà mẹ lại đi vắng nên tôi giục chồng đưa bố đi khám. Cũng may bác sĩ nói ông không sao, chỉ bị ốm nhẹ, uống thuốc vài ngày là khỏe lại. Thế mà hôm sau, chồng tôi bất ngờ đưa cho tôi 1 tờ giấy rồi bảo: “Hóa đơn khám bệnh với mua thuốc của bố cô hôm đó. Tất cả hết 500 nghìn, cô cầm hóa đơn sang đưa cho bố mẹ bảo họ gửi trả tôi số tiền này”. Nghe chồng nói xong mà tôi hóa đá, mặc dù tôi cũng biết anh sống tính toán nhưng vẫn không thể chấp nhận nổi anh tính từng đồng từng hào với bố vợ như thế.
Video đang HOT
Dần dần tôi chọn cách im lặng, chấp nhận mọi thứ làm theo ý chồng. (Ảnh minh họa)
Nản hơn, khi tôi còn chưa kịp lên tiếng thì chồng vẫn nhắc đi nhắc lại rằng phải sang đòi bằng được, cấm có kiểu dấm dúi cho tiền bố mẹ sau lưng anh ấy trong khi trước giờ chồng chưa từng biếu bố mẹ vợ đồng nào.
Nghĩ tới cách chồng ăn ở với bố mẹ mình, tôi tức quá liền vào phòng ném tờ hóa đơn và 500 nghìn vào người chồng và nói: “500 nghìn của anh to quá, từ giờ anh tự lo liệu lấy bản thân. Bố mẹ nuôi tôi tốn hàng tỷ đồng tôi còn chưa báo đáp được, giờ có 500 nghìn mà anh cũng muốn đi đòi nợ. Đây tôi trả anh, tôi về với bố mẹ tôi”.
Nói xong tôi thu dọn đồ đạc rồi ôm con, gọi xe về nhà bố mẹ đẻ. Giải phóng bản thân mình ra khỏi cuộc hôn nhân chẳng có gì ngoài sự cam chịu và nhẫn nhịn. Mấy hôm trước, chồng sang nhà gặp tôi và nói chuyện mong hàn gắn. Thế nhưng tôi lại nghĩ tới những ngày đã qua mà thấy mệt mỏi và ngao ngán. Liệu tôi có nên quay về với anh? Hay tạm thời ly thân 1 thời gian để hai bên có thời gian suy nghĩ, nhìn lại bản thân mình?
Tôi bị chồng mắng cho vuốt mặt không kịp vì chi tiêu hết 30 triệu mỗi tháng
Chồng làm như 30 triệu là to lắm chẳng bằng, tôi phải khéo cân đối lắm thì mới đủ chi tiêu đấy!
Sáng nay tôi vừa hỏi chồng 2 triệu để đi mua quà mừng mẹ chồng xuất viện, thế mà anh từ chối thẳng thừng, còn quát vào mặt tôi rằng: "Tiền, tiền, lúc nào cũng tiền, chi tiêu kiểu gì mà mới giữa tháng đã hỏi tới tiền?".
Nghe câu nói đó mà tôi bực mình. Anh không trực tiếp chi tiêu nên đâu biết được giờ giá cả như thế nào, bao nhiêu khoản phải chi. Mỗi tháng anh ném cho tôi 30 triệu thế là xong việc, chẳng cần biết tôi phải chia lẻ từng khoản nhỏ ra để cân đo đong đếm cho đủ.
Tháng này vì mẹ chồng đi viện, tôi phải biếu bà 3 triệu, giờ bà ra viện thì cần mua thêm quà cho bà kẻo bị đánh giá là con dâu không biết điều. Thế nên mới phải hỏi chồng xem còn khoản nào không thì đưa tôi. Đấy, may mà đây là tôi hỏi mua quà cho mẹ chồng, chứ nếu là quà cho mẹ vợ thì có khi chồng không quát kiểu kia mà trực tiếp lót lá trả về nhà mẹ đẻ tôi rồi!
Nhà có 2 đứa con nhỏ, 1 đứa tiểu học 1 đứa mầm non, mỗi tháng đã "ngốn" của tôi 15 triệu tiền ăn học ở trường, đi ngoại khóa, học thêm rồi câu lạc bộ thể thao nọ kia. Còn 15 triệu nữa thì nào là điện nước, ăn uống bữa chính, đồ ăn vặt, quần áo cho cả nhà.
Giờ tôi muốn cắt giảm chi tiêu để tiết kiệm mà chẳng biết phải cắt giảm từ đâu nữa! (Ảnh minh họa)
30 triệu giờ đâu có to tát gì, khéo chi tiêu thì vừa đủ, còn không khéo thì thiếu ấy chứ. Tôi ở nhà chăm con, lo việc nhà cửa nên không đi làm được. Chứ tôi đi làm thì tiền lương của tôi cũng đổ vào thuê giúp việc, thuê gia sư, vậy thì bằng nhau.
Nhưng chồng tôi không hiểu điều đó, mỗi lần tôi than thở chuyện tài chính gia đình, chồng lại gắt lên rằng: "Sao nhà người ta có 10 triệu vẫn đủ mà nhà mình gấp 3 lần vẫn thiếu?". Song khi tôi bảo: "Anh cầm tiền chi tiêu 1-2 tháng nhé, em để anh toàn quyền quyết định đấy", thì chồng lại bặm môi lườm nguýt: "Em làm nội trợ thì đấy là việc của em, sao bắt anh cân đo từng bữa được".
Thực lòng, tôi cũng muốn anh bị "khủng bố" bởi các tin nhắn giục đóng tiền, phải rà soát hóa đơn đi siêu thị mỗi tuần... để anh biết được số tiền mà anh kiếm được đã chi tiêu vào những đâu chứ cứ thế này, tôi cũng áp lực.
Bao nhiêu năm rồi tôi chẳng để dư được đồng nào. Giờ tôi muốn cắt giảm chi tiêu để tiết kiệm mà chẳng biết phải cắt giảm từ đâu nữa! Thật là khó quá!
Ngày ra tòa ly hôn chồng hay ghen tuông vô cớ, nghe anh ta nói một câu tôi vội vàng rút đơn Mệt mỏi vì chồng luôn ghen tuông, tôi đã chủ động ly hôn để giải thoát. Chồng tôi là người đẹp trai, hiền lành, thương yêu vợ con và chăm chỉ việc nhà. Tôi luôn tự hào về chồng mình, lúc nào cũng có cảm giác hạnh phúc trước tình cảm của anh ấy. Một người đàn ông có công việc tốt, thu...