Bố vợ đột ngột qua đời nhưng phản ứng của con rể lại khiến mọi người kinh ngạc
Ngay khi chồng vừa dứt lời, tôi đau đớn, nghẹt thở đến mức loạng choạng suýt ngã. Tôi uất ức gào khóc, lao vào đ.ánh mắng anh ta như một kẻ điên dại…
Giờ tôi cũng đang đau đầu suy nghĩ. Nếu không cho anh vợ vay t.iền, chắc sắp tới, tôi sống không yên với gia đình nhà vợ.
Tôi vừa trải qua những chuỗi ngày đen tối nhất trong cuộc đời khi vừa mất bố vừa nhận ra bản thân đã bị chồng lừa dối bấy lâu nay mà không hề hay biết.
Biến cố xảy đến với gia đình tôi đúng đêm 29, rạng sáng 30 Tết vừa rồi. Nhận cuộc điện thoại của em trai lúc hơn 2 giờ sáng, chân tay tôi bủn rủn, khóc nấc không thành tiếng.
Tôi vội vàng thu xếp quần áo từ nhà chồng ở quê để trở lại nhà bố mẹ đẻ trên thành phố gấp (cách hơn 50 km). Tuy nhiên, trái ngược với tâm trạng hỗn độn của tôi, chồng lại tỏ ra lạnh lùng, không một chút thương cảm, thậm chí còn tỏ ra chần chừ không muốn đi trong ngày 30 Tết.
Dù nhận ra sự bất thường của chồng nhưng trước sự ra đi đột ngột của bố, tôi cũng không còn tâm trạng nào để trách móc, hờn giận anh ta. Điều duy nhất trong tâm trí tôi lúc đó là phải nhanh chóng về bên mẹ và em trai, cùng gia đình vượt qua nỗi đau mất mát quá lớn này.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Vì bố tôi mất vào ngày cuối cùng của năm nên mọi việc càng trở nên gấp gáp. Gia đình tôi phải lo hậu sự cho bố chỉ trong ngày 30, để hôm sau không làm ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh đón Tết.
Thế nhưng, cả một ngày dài, chồng tôi vẫn dửng dưng như người “ra đi” ấy không hề có mối quan hệ gì với anh ta cả. Ngay cả nhìn mặt ông lần cuối, anh ta cũng né tránh. Không chỉ tôi mà tất cả mọi người trong gia đình đều tổ ra kinh ngạc trước thái độ đó.
Tôi không biết tại sao chồng mình lại có hành xử khác thường như thế. Bởi trong suốt hơn 4 năm sống cùng gia đình nhà vợ, chồng tôi vẫn tỏ ra bình thường. Bố tôi là người lo công ăn việc làm cho con rể, cưu mang anh ta dù ban đầu ông phản đối cuộc hôn nhân này. Nhưng vì tôi thời điểm đó đã có thai nên ông cũng đành chấp nhận.
Khi còn sống, bố tôi nóng tính nên có đôi lần to tiếng dạy bảo con rể nhưng đó là vì ông muốn tốt cho anh ta, muốn anh ta hạn chế chơi bời, tập trung làm ăn, lo cho gia đình. Như vậy thì có gì là quá đáng? Mà kể cả là chồng tôi không hài lòng với bố vợ đi chăng nữa thì “nghĩa tử là nghĩa tận”, tại sao anh ta lại có hành xử như một kẻ m.áu l.ạnh, tàn nhẫn đến thế.
Điều khiến tôi uất ức hơn, ngày mùng 2 Tết, chồng đã bỏ về nội, bỏ mặc 2 mẹ con tôi ở lại. Trước khi đi, anh ta chỉ nói ngắn gọn một câu, anh ta ở đến giờ phút này là tròn đạo hiếu lắm rồi, chứ thực chất, bố vợ không xứng để anh ta tôn trọng.
Câu nói ấy như chạm vào giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng trong tôi nhưng tôi vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn. Tôi không muốn mẹ tôi phải chịu thêm bất kỳ cú sốc nào thêm nữa. Bởi bố tôi mới mất, cả nhà như đứt từng khúc ruột vì đau xót, nếu mẹ tôi biết con rể lại khinh thường bố vợ đến thế, liệu bà có chịu đựng nổi không?
2 tuần kể từ ngày bố mất, tôi đã hỏi chồng rất nhiều lần về nguyên nhân anh ta đối xử với người đã khuất như thế, song đều không nhận được câu trả lời. Mãi cho đến hôm qua, trong lúc chồng say mềm cùng hội bạn thân, tôi mới biết được lý do thật sự là gì. Nhưng nó lại đau đớn quá sức tưởng tượng của tôi.
Giữ lúc say, chồng nhìn tôi nói bản thân đã hối hận khi lấy tôi, để phải chịu cảnh “chó chui gậm chạn” bao nhiêu năm qua. Anh ta nói, anh ta nhục nhã khi luôn bị bố vợ coi thường là đồ bỏ đi, là loại đàn ông bám váy vợ. Rồi anh ta có cố gắng, nỗ lực bao nhiêu đi chăng nữa cũng không làm hài lòng ông ấy.
Cuộc sống ấm ức biến anh ta từ một người đàn ông hoạt bát, nhanh nhẹn trở thành một kẻ lầm lì, ít nói, sống thu mình không nhìn thấy tương lai.
” Ông ấy khinh tôi, tôi chịu nhưng việc làm mất nhân tính của ông ấy thì cả đời này tôi không bao giờ quên. Cô có biết vì sao tôi hận ông ấy không. Mới vài tháng trước thôi, ông ta đã sai người can thiệp, tước đi mạng sống đứa con chưa kịp chào đời của tôi. Và giờ, ông ta đã bị quả báo. Tôi hả lòng hả dạ lắm”.
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, tôi đau đớn, nghẹt thở đến mức loạng choạng suýt ngã. Tôi uất ức gào khóc, lao vào đ.ánh mắng anh ta như một kẻ điên dại. Tôi không tin những gì mình vừa nghe lại được thốt ra từ người chồng mình hết mực yêu thương.
Nếu toàn bộ những gì anh ta nói là sự thật thì tôi đã bị chồng lừa dối, phản bội từ lâu. Và bố tôi đã phát hiện ra điều đó mà âm thầm xử lý ư? Chuyện gì đang xảy ra với cuộc đời của tôi vậy?
Lương tháng 30 triệu vẫn bị bố mẹ thúc ép lấy chồng, trong bữa cơm tối, tôi đã có phản ứng khiến ông bà bất ngờ
Bố đã tát tôi nhưng mẹ cản kịp. Mẹ bảo tôi đừng nói nữa, vào phòng đi. Song tôi đã rời khỏi nhà.
Tôi là một cô gái đã gần chạm ngưỡng 30 t.uổi, đang có cuộc sống mà nhiều người ao ước với mức lương 30 triệu mỗi tháng, đã có ô tô riêng. Nhưng trái tim tôi lại nặng trĩu nỗi lo khi nghĩ đến hôn nhân, một phần do hình ảnh mẹ tôi - người phụ nữ hiền lành luôn phải chịu đựng bố tôi, người đàn ông gia trưởng coi thường công sức của mẹ.
Mỗi lần chủ đề cưới xin được bố mẹ đề cập, không khí trong nhà thêm phần nặng nề. "Con gái nhà người ta đã có chồng, có con hết rồi!" - mẹ tôi thường nhắc, trong ánh mắt đầy mong đợi mà cũng lẫn chút sầu muộn. Bố tôi thì bảo: "Con không cưới bây giờ, sau này già cả thì biết lấy ai?" - giọng điệu cứng rắn không chút thương lượng.
Hôm ấy, trong bữa cơm tối, tôi đã không thể nhịn được nữa nên tôi quyết định phải nghiêm túc thêm một lần nói với bố mẹ tôi rằng: "Con không muốn lấy chồng". Mặc kệ bố mẹ còn đang bất ngờ, tôi nói tiếp: "Con không muốn sống như mẹ, suốt ngày lo toan, sợ hãi". Bố tôi đứng bật dậy, cau mày lại vẻ giận dữ.
Bố tôi sợ mang tiếng trong nhà có con gái ế. (Ảnh minh họa)
Ông quát: "Con đang nói cái gì thế hả? Thế nào là sống như mẹ?". Bình thường thì tôi rất sợ bố, nhưng hôm đó tôi đã cãi lại ông. Tôi nói: "Bố nhìn mẹ xem, mấy chục năm nay mẹ có bao giờ được mặc váy không? Mẹ có được đi tụ họp bạn bè, được thoải mái tự do không? Bố đã bao giờ rửa bát dọn dẹp lau nhà đỡ mẹ chưa? Mẹ vất vả như thế nào bố có nhìn ra không? Lấy chồng như bố thì con thà ở vậy còn hơn".
Bố đã tát tôi nhưng mẹ cản kịp. Mẹ bảo tôi đừng nói nữa, vào phòng đi. Song tôi đã rời khỏi nhà vì tôi biết sau cuộc nói chuyện này, tôi và bố mẹ không tìm được tiếng nói chung nữa, tôi không thể ở lại căn nhà này nữa.
Tôi tìm và thuê một căn hộ ở gần công ty tôi làm. Từ hôm đó tới nay, mẹ liên tục gọi điện bảo tôi về, bố đã nguôi giận rồi. Nhưng tôi biết bố mẹ vẫn muốn tôi đi lấy chồng. Bố sợ mang tiếng trong nhà có con gái ế. Mẹ thì sợ người ta hỏi con bà có vấn đề gì mà không lấy chồng?
Cuộc sống của tôi quả thực đầy áp lực và khó khăn, nhưng tôi vẫn kiên quyết với quyết định của mình. Tôi phải giải thích thế nào để bố mẹ hiểu và tôn trọng lựa chọn của tôi?
Gia đình phản đối vì bạn gái hơn t.uổi và đã từng kết hôn Bạn gái rất tốt, nhưng chỉ vì cô ấy hơn tôi 5 t.uổi lại đã từng kết hôn nên gia đình tôi nhất quyết phản đối việc chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi là đồng nghiệp cùng công ty nhưng ở bộ phận khác nhau. 7 năm làm việc cùng nhau đủ để tôi hiểu bạn gái mình là người thế nào. Cô...