“Qua tay” nhiều đại gia để bán được… t.huốc l.ắc
Trong tiếng nhạc đến buốt ngực, Hạnh chao đảo, choáng váng về một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ. Hạnh bắt đầu sắm sanh quần áo, giày dép, phấn son để sành điệu hơn mỗi lần lên sàn.
Bố mẹ chia tay sau cuộc tranh giành tài sản nảy lửa, chị gái theo mẹ, còn Hạnh và em trai về sống với bố. Ba bố con gần như sống cô lập với xóm giềng.
Ở phường Cẩm Tây, ông Dũng nổi tiếng với biệt danh Dũng “sáu ngón”. Theo công an địa phương, Dũng “sáu ngón” là người khó tiếp cận, tính tình lại lập dị. Hàng xóm rất ngại tiếp xúc với gia đình Hạnh. Từ khi Hạnh bị bắt, ông Dũng nghỉ việc cai than, ở nhà chạy xe ôm, đưa đón con trai đi học.
Hạnh kể, bố em là người đàn ông đào hoa. Em không nhớ nổi có bao nhiêu người đàn bà từng về “thăm” nhà em. Chỉ biết mỗi lần bố đưa một người đàn bà về nhà, em đều trốn xuống bếp ngồi tủi thân khóc.
Hoàng Thị Mỹ Hạnh trong trại giam CA Cẩm Phả, Quảng Ninh
Năm mười hai t.uổi Hạnh nói chuyện với mẹ: “Con không muốn cuộc sống mà không có t.iền”. Mẹ đã đưa cho Hạnh số t.iền 2 triệu để em mở hàng nước. Từ đó, Hạnh nghỉ học, bắt đầu bước vào những tháng ngày bươn chải bằng đồng vốn ít ỏi trong tay. Cuộc sống của ba bố con dựa vào những cốc trà có giá 1.000 đồng, mỗi ngày cũng kiếm được dăm chục mua thức ăn và cho em trai đóng t.iền học thêm.
Những buổi tối bán hàng, quán của Hạnh đông khách hơn đa phần là thanh niên trẻ. Họ đến uống trà thì ít mà trêu ghẹo cô chủ quán trẻ là nhiều. Được nhiều người khen xinh đẹp mà phải đi bán hàng nước, Hạnh thấy chạnh lòng.Nhiều cậu ấm mải chơi chòng ghẹo, rủ rê Hạnh đi chơi cho biết mùi đời. Lâu dần, Hạnh thường xuyên đi theo đám trai đua đòi đến sàn nhảy.
Trong tiếng nhạc đến buốt ngực, Hạnh chao đảo, choáng váng về một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ. Hạnh bắt đầu sắm sanh quần áo, giày dép, phấn son. Em có cả chục chiếc mi giả để diện trong những buổi đi chơi với đám bạn. Không ai còn nhận ra con bé bán trà đá ngây thơ ngày nào. Thay vào đó là một cô Hạnh dạn dĩ, chua ngoa, sành điệu với những bộ quần áo kiệm vải, phấn son lòe loẹt.
Video đang HOT
Trong tiếng nhạc chát chúa của vũ trường, Hạnh đã dùng đến cả t.huốc l.ắc để cuộc chơi thêm phần phấn khích. Nhảy nhót, hò hét điên cuồng chán chê, Hạnh và đám “ô hợp” kéo nhau vào nhà nghỉ trong trạng thái u mê, say thuốc để bắt đầu cuộc t.hác l.oạn mới. Khi tỉnh dậy trong căn phòng bừa bãi, ngổn ngang, nồng nặc mùi thuốc, rượu ngoại, Hạnh rã rời toàn thân, quần áo xộc xệch. Cả người đau nhức, Hạnh bỏ bê luôn công việc, ngủ li bì trong cơn mơ ú ớ và tối đến lại chuẩn bị cho một cuộc chơi khác.
Những lời ong bướm, tỉ tê của đám thanh niên chơi bời khiến Hạnh nhẩm tính, mỗi tháng chỉ dành dụm được 1-2 triệu từ quán trà đá, phải lo ăn, lo mặc, lấy t.iền đâu cho những cuộc chơi tới bến? Trước lời mời mọc ngon sờn sợt, Hạnh móc toàn bộ số t.iền tích góp nhờ đi bán hàng nhỏ để mua 15 viên t.huốc l.ắc giá 2,5 triệu và thuốc cỏ giá 3 triệu đồng với ý đồ bán lại cho dân chơi. Những túi thuốc bọc sẵn trong nilong, Hạnh chỉ việc đem ra bán mỗi túi 30-50 ngàn, t.huốc l.ắc có giá 200.000 đồng/viên.
Hạnh như điên cuồng khi nhẩm nhanh thấy số lời quá lớn so với những cốc trà đá bán hàng ngày. Lâu dần, Hạnh trở thành một mắt xích trong đường dây buôn bán m.a t.úy, t.huốc l.ắc ở thị xã Cẩm Phả. Có t.iền, Hạnh thả phanh chơi bời, thậm chí còn mạnh tay bao “đồng đội” với chi phí bằng t.iền sinh hoạt nửa năm của cả gia đình. Hạnh không phải lo lắng về những nhu cầu cá nhân như quần áo, phấn son bởi với số t.iền phạm pháp kiếm được, Hạnh có đến cả đống, cho cũng không hết.
Nhưng với những thiếu nữ chớm vào đời sa ngã như Hạnh, cái giá phải trả không hề rẻ. Cơ thể suy kiệt sau những cơn lắc điên cuồng, Hạnh bị trao đổi qua tay hết thiếu gia đến đám thanh niên đua đòi và phụ thuộc vào chúng để bán được “hàng”.
Cuối cùng, trại giam là cái kết buồn dành cho Hạnh. Khi khám nhà Hạnh, cơ quan công an phát hiện và thu giữ tổng cộng 1269,2 gam cần sa, 342 gói thuốc cỏ và 15 viên t.huốc l.ắc. Trong tủ quần áo của Hạnh có cả trăm bộ quần áo đủ kiểu dáng, màu sắc khiến các trinh sát cũng phải ngỡ ngàng.
Đến giờ, khi bị bắt khoảng gần 1 tháng, ông Dũng vẫn chưa vào thăm con. Hạnh khóc khi nhắc đến gia đình và nhắc đi nhắc lại một nỗi lo lắng: “Em chỉ sợ em trai lại giống em thì sao hả chị?”.
Theo Người Đưa Tin
Rạng sáng ở pháp trường
Theo thông lệ, không biết đã có từ bao giờ mà tất cả các cuộc thi hành án t.ử h.ình đều diễn ra vào lúc tờ mờ sáng để đến lúc mặt trời lên là tất cả đều đã hoàn tất.
Trường b.ắn Cầu Ngà nằm ngay phía sau Trại tạm giam Hà Nội. Nếu đi đường vòng phía ngoài cổng trại thì chỉ hơn một cây số. Trại giam chuyển từ đường Hỏa Lò về đây năm 1993 thì Trường b.ắn Cầu Ngà cũng bắt đầu có từ khi ấy. Có một điều kỳ lạ là con đường dẫn đến trường b.ắn là độc đạo và trường b.ắn là điểm cuối cùng của con đường ấy. Thế nên, tử tù đã bị đưa đến đây là... phải ở lại.
Theo thông lệ, các cuộc thi hành án t.ử h.ình đều diễn ra vào lúc tờ mờ sáng để đến lúc mặt trời lên là tất cả đều hoàn tất. Thế nên, ở trường b.ắn, ban ngày yên tĩnh, vắng lặng đến u buồn. Những ngôi mộ tử tù xếp thành hàng, im lìm.
Theo trí nhớ của những cán bộ công an ở Trại tạm giam Hà Nội thì tử tù "xông" trường b.ắn Cầu Ngà là Huỳnh Thức. Cuộc chuyển tù từ trại giam cũ ở đường Hỏa Lò về trại mới hoàn tất hồi tháng 3/1993 thì tháng 4 năm ấy, tử tù Huỳnh Thức bị thi hành án và trở thành tử tù đầu tiên thi hành án ở trường b.ắn Cầu Ngà.
Lấy dấu vân tay của một tử tù trước khi ra trường b.ắn.
Mỗi tử tù khi bị đưa vào đây là một số phận, con đường sa ngã khác nhau. Có tử tù ở đây lâu, chỉ cần nghe tiếng giày khua trên hành lang phía ngoài buồng giam trong những ca đi tuần tra là biết của cán bộ nào. Nhiều khi, từ trong buồng giam vọng ra, hỏi thăm cán bộ. Có quản giáo bị ốm, nghỉ làm mấy hôm, thấy vắng tiếng giày là tử tù lại vọng ra băn khoăn, cán bộ đi đâu mà không thấy. Cán bộ cũng quen giọng nói của từng tử tù. Chỉ cần nghe tiếng thôi, vọng từ trong buồng giam, cách mấy lần cửa sắt vẫn nhận ra là của tử tù nào mà không cần thấy mặt.
Ngày nào cũng xuống buồng giam, tử tù nào có gì đó bất thường về tâm lý, về sức khỏe là cán bộ biết ngay. Hỏi về bất kỳ một tử tù nào đang còn sống trong khu giam thì tất cả các quản giáo ở đây đều biết rõ tội trạng, hoàn cảnh gia đình, tình trạng sức khỏe, tinh thần mà không cần phải mở hồ sơ hay bất kỳ một thứ sổ sách ghi chép nào.
Tử tù Hoàng Thị Tiến.
Tử tù Hoàng Thị Tiến, gần 3 năm sống ở khu giam này mà chỉ được thăm nuôi vài lần. Nhà Tiến ở mãi Sơn La, vợ bị bắt một mình chồng Tiến chật vật nuôi hai đứa con nhỏ nên chả có điều kiện lặn lội xuôi về Hà Nội thăm nuôi vợ. Không có tiếp tế, Tiến sống hoàn toàn nhờ vào tiêu chuẩn của trại, từ bữa ăn hàng ngày cho đến những vật dụng nhỏ nhất dành riêng cho đàn bà.
Quản giáo Nguyễn Thị Hạnh, Đội phó Đội quản giáo bảo: "Tiến cô đơn trong cả những ngày sống cuối cùng này, họa hoằn lắm mới được gia đình xuống thăm nuôi".
Mà không phải chỉ một mình Tiến. Tất cả các tử tù chờ c.hết ở trong khu giam này đều được chăm sóc tận tình. Ngày nào quản giáo cũng xuống buồng giam làm nhiệm vụ, họ quen tử tù đến từng nét mặt, giọng nói, tính cách. Thế nên, một người quản giáo đã làm việc trong khu giam tử tù nhiều năm đã nói mỗi buổi sớm tinh sương, khi có bất kỳ một tử tù nào phải "xuất buồng" là trong chị dường như có khoảng trống mơ hồ nào đấy ập đến khiến lòng chị nặng trĩu.
Vẫn biết rằng cái ngày họ đền tội sẽ phải đến mà sao chị vẫn không thể xua đi được cảm giác ấy. Làm việc trong khu giam mãi rồi, từng chứng kiến nhiều buổi sớm tinh sương như thế mà chị vẫn không thể nào quen được. Nỗi buồn cứ từ đâu bỗng dưng xộc đến thôi. Nhất là lúc nghe mơ hồ thấy tiếng s.úng nổ, xa xa. Có tử tù xuất buồng đến mấy năm rồi mà khi tôi hỏi đến, chị vẫn nhớ vanh vách số giam và chị bảo rằng, chỉ cần nhắm mắt lại là chị hình dung thấy gương mặt của người ấy, lúc khóc, lúc cười...
Trong tất cả các buổi thi hành án t.ử h.ình thì theo luật định, Hội đồng thi hành án sẽ gồm nhiều cơ quan, nhưng không bao giờ vắng mặt cán bộ quản giáo. Quản giáo sẽ là người đầu tiên phải vào buồng giam tử tù trong những buổi sáng tinh mơ như thế. Quản giáo cũng là người đầu tiên cất tiếng gọi, đ.ánh thức tử tù. Và, câu nói quen thuộc bắt đầu bao giờ cũng là: "Hôm nay đi trả án nhé", khẽ khàng khi tiếng khóa lách cách đã va vào không gian buốt nhói, khi cánh cửa sắt nặng nề của buồng giam đã mở.
Đa số các tử tù sẽ bật dậy và hầu hết họ đều trở nên luống cuống. Có người chân tay trở nên mềm nhũn, không thể tự đi được, quản giáo phải dìu từng bước. Họ được làm vệ sinh cá nhân, được thay quần áo mới trước khi "xuất buồng". Trong tất cả nhưng giây phút khó khăn đầu tiên này, người quản giáo bao giờ cũng là người ở sát bên tử tù. Chỉ đến khi đưa được tử tù ra khỏi khu giam một cách an toàn thì nhiệm vụ của người quản giáo mới kết thúc.
Tử tù sẽ được bàn giao cho Hội đồng thi hành án tiến hành các thủ tục tiếp theo. Khoảng sân chờ ở phía cuối hành lang, ban ngày hoa hồng vẫn nở và tiếng chim từ đâu tụ về vẫn hót ríu ran nhưng trong những buổi sớm mờ sương như thế, vắng lặng thinh không trở thành điểm chia tay. Tử tù thì đi tiếp còn những người quản giáo sẽ quay trở về phòng làm việc trong khu giam, tiếp tục nhiệm vụ của mình. Họ đã nói gì với nhau vào khoảnh khắc ấy?
Một quản giáo tâm khi khi rời tay ra khỏi tử tù, chị thường chúc họ ra đi thanh thản. Còn họ, thường lập cập cảm ơn và hứa "ở thế giới bên kia sẽ phù hộ cho các thầy" (ở trại giam các phạm nhân thường gọi quản giáo là "Thầy"). Con chim sắp c.hết sẽ hót tiếng hay, người sắp c.hết sẽ nói lời phải. Thế nên, những người quản giáo tin đó như một lời tri ân cuối cùng của các tử tù dành cho họ...
Theo An Ninh Thế Giới
Những "My Sói" và tiếng kêu gia đình Còn đó bao câu chuyện gia đình tan vỡ vẫn được coi là những chiêu kể nghèo kể khổ của những "con cave", những "thằng nghiện" đã trở thành tội phạm mang gương mặt trẻ thơ... Nỗi niềm của những "My sói" 14 t.uổi, cầm đầu nhóm 8 người (trong đó có 6 đứa t.uổi dưới 18) đang chờ ngày xét xử cho...