Một chú chim choắt bé nhỏ dạy chúng ta về tình yêu thương
Rất nhiều khi, chúng ta không nhận ra những điều tốt đẹp ở bên mình, cho đến khi chúng không còn ở đó nữa.
Khi tôi gặp c.ô b.é ấy lần đầu tiên ở bãi biển gần nơi tôi sống, thì cô bé mới 6 t.uổi. Tôi vẫn luôn lái xe tới bãi biển này bất kỳ khi nào tôi cảm thấy như thế giới đang đóng các cánh cửa lại trước mặt mình. C.ô b.é đang xây một lâu đài cát hay cái gì đó. Cô ngẩng lên, đôi mắt xanh biếc như màu biển.
- Chào anh! – Cô bé nói.
Tôi đáp bằng một cái gật đầu, vì không có tâm trạng chơi với một đ.ứa t.rẻ.
- Em đang xây dựng đấy! – Cô bé nói tiếp.
- Anh thấy rồi, cái gì vậy? – Tôi hỏi, vẫn không thực sự quan tâm.
- Ồ, em cũng không biết nữa, em chỉ thích cảm giác chạm vào cát.
Nghe cũng hay, tôi nghĩ vậy và tháo giày ra. Một chú chim choắt sà xuống.
- Hạnh phúc đấy! – Cô bé kêu lên.
- Cái gì cơ?
- Hạnh phúc! Mẹ em bảo rằng chim choắt đến là để mang niềm vui cho chúng ta.
Con chim bay quanh bãi biển, rồi bay đi.
- Tạm biệt hạnh phúc – Tôi lẩm bẩm, rồi quay người bước đi.
C.ô b.é ấy nói rằng chim choắt đem niềm vui đến.
Tôi đang cảm thấy rất tệ. Cuộc sống của tôi dường như đang hoàn toàn mất cân bằng.
- Tên anh là gì? – Cô bé vẫn không bỏ cuộc.
- Robert – Tôi đáp – Robert Peterson.
- Tên em là Wendy… Em 6 t.uổi.
- Ừ, chào Wendy.
Cô bé cười khúc khích.
Video đang HOT
- Anh vui tính thật đấy! – Cô bé nói.
Dù đang không vui vẻ gì, nhưng tôi cũng phì cười. Tiếng cười của cô bé vẫn vang lên sau tôi.
- Hôm nào anh lại tới nhé, anh P! – Cô bé gọi với theo – Ở đây rất vui mà.
Những ngày và những tuần sau đó tôi phải dành cho những người khác: những cuộc họp, mẹ tôi đang bị ốm, bạn bè… Một buổi sáng nọ, tôi thở dài và nghĩ: “Mình cần một chú chim choắt!”.
Tôi lấy áo khoác và đi. Bờ biển đang đợi tôi. Gió hơi lạnh, nhưng tôi vẫn đi dọc theo bờ biển, hít thở không khí ở đó, cố lấy lại tâm trạng cân bằng. Tôi đã quên mất cô bé, nên tôi giật mình khi cô bé xuất hiện.
- Chào anh P ! – Cô bé nói – Anh muốn chơi không?
- Em muốn chơi gì? – Tôi hỏi, giọng hơi khó chịu.
- Em không biết, anh thì sao?
- Đố chữ nhé? – Tôi m.ỉa m.ai.
- Em không biết trò đó.
- Thế thì đi dạo vậy – Tôi nói.
Khi nhìn xuống, tôi thấy mặt cô bé hơi xanh.
- Em sống ở đâu?
- Đằng kia ạ – C.ô b.é đáp, và chỉ ra phía những nhà nghỉ vốn dành cho du khách mùa hè. Kể cũng hơi lạ, vì lúc này thời tiết đang lạnh.
- Em học ở đâu?
- Em không đi học. Mẹ em nói gia đình em đang đi nghỉ.
Cô bé nói linh tinh vài chuyện nữa trong khi chúng tôi đi dọc theo bãi biển, nhưng tôi còn mải nghĩ đến nhiều việc khác. Khi tôi ra về, Wendy nói rằng c.ô b.é đã rất vui. Thật ngạc nhiên, tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn, nên tôi mỉm cười và gật đầu.
Mỗi khi tâm trạng không vui, tôi thường đến bãi biển để bình tĩnh lại.
Ba tuần sau đó, tôi lại ra bãi biển trong tâm trạng kinh khủng. Tôi thậm chí không có hứng thú tìm Wendy để chào. Nên khi cô bé chạy lại phía tôi, tôi nói:
- Hôm nay anh muốn đi dạo một mình.
Trông cô bé xanh xao kỳ lạ và có vẻ mệt hết hơi.
- Tại sao vậy ạ? – Cô bé hỏi.
Tôi quay lại và quát:
- Vì mẹ anh mất rồi!
- Ôi – Cô bé nói nhỏ – Thế thì hôm nay là một ngày tồi tệ.
- Đúng! – Tôi vẫn nói rất to – Và ngày hôm qua và hôm kia và… ôi, thôi em ra chỗ khác đi.
- Có đau không ạ? – Cô bé vẫn thắc mắc.
- Cái gì đau? – Tôi gần như phát điên với cô bé, và với cả chính mình.
- Khi mẹ anh c.hết…
- Anh tất nhiên là đau! – Tôi gắt, mà không nhận ra mình đã hiểu nhầm câu hỏi. Rồi tôi bỏ đi.
Khoảng một tháng sau, khi tôi quay lại bãi biển, thì Wendy không có ở đó. Tôi cảm thấy có lỗi, xấu hổ và tự nhận thấy rằng mình muốn gặp cô bé, nên tôi tìm đến dãy nhà nghỉ mùa hè, tới đúng căn mà cô bé chỉ. Tôi gõ cửa.
Một phụ nữ với vẻ mặt mệt mỏi mở cửa cho tôi.
- Xin chào chị – Tôi nói – Tôi là Robert Peterson. Chị là mẹ của Wendy phải không ạ? Hôm nay tôi không thấy c.ô b.é ở bãi biển…
- À, anh Peterson, mời anh vào – Người phụ nữ đáp – Wendy nói rất nhiều về anh. Hẳn là nó đã làm phiền anh. Nếu nó khiến anh khó chịu, thì cho tôi xin lỗi.
- Không hề đâu ạ, Wendy là một cô bé rất dễ thương – Tôi nói, và chợt nhận ra rằng sự thật là như thế.
- Wendy mất tuần trước rồi, anh Peterson ạ. Con bé bị ung thư m.áu. Có lẽ nó không nói cho anh biết…
Tôi quá bất ngờ, nên ngồi sụp xuống cái ghế gần đó.
Wendy đã để lại một bức tranh vẽ bãi biển và chú chim choắt.
- Con bé rất thích bãi biển; nên khi nó muốn đến đây, thì chúng tôi không thể từ chối được. Ở đây, nó có vẻ thoải mái hơn nhiều và có nhiều ngày nó bảo là rất vui. Nhưng trong vài tuần vừa rồi, sức khỏe nó yếu đi nhanh…
Người phụ nữ thở dài, hạ giọng xuống:
- Phải rồi, con bé có để lại một thứ cho anh… Để tôi tìm xem đã…
Tôi không nói được lời nào, trong đầu là những suy nghĩ rối tinh.
Người phụ nữ đưa tôi một chiếc phong bì, bên ngoài là dòng chữ trẻ con: “GỬI ANH P.”. Bên trong là một bức vẽ bằng bút chì màu: bãi biển cát vàng, nước xanh, và một chú chim màu nâu. Bên dưới là dòng chữ nữa: “CHÚ CHIM CHOẮT ĐEM NIỀM VUI ĐẾN CHO ANH”.
Tôi bật khóc, cùng với mẹ của Wendy.
Bức tranh đó giờ được đóng khung và treo trước bàn làm việc của tôi. Một dòng chữ nhắc tôi về sự cân bằng, lòng can đảm, và tình yêu thương không đòi hỏi. Một món quà từ cô bé với đôi mắt màu biển xanh và mái tóc màu cát – c.ô b.é đã dạy tôi cách yêu thương.
Theo hoahoctro.vn
Biết ơn thử thách để sống hạnh phúc hơn
Bất kỳ ai từng trải nghiệm trạng thái biết ơn, sẽ thấm thía rằng đây là một trạng thái vô cùng đẹp đẽ.
Cuối tháng Mười, tôi tham gia một chương trình quốc tế về yoga diễn ra tại Ấn Độ. Vốn nhút nhát, tôi thường chỉ im lặng ngồi nghe, nên chọn một góc khuất. Lần này, chủ tọa mời tôi phát biểu. Tôi không chuẩn bị trước cho tình huống này nên lúng túng lắc đầu. Chủ tọa cầm micro nói: cô ấy không giỏi tiếng Anh.
Bình thường, tôi vẫn thoải mái nói với mọi người mình không giỏi tiếng Anh. Nhưng vào lúc đó, tôi cảm thấy mình thua kém mọi người và sau cuộc họp, tôi tránh mặt những người trong ban tổ chức, nhất là chủ tọa. Tôi mất cả một ngày trong trạng thái không thoải mái và quyết định cần phải điều trị cho tâm hồn.
Tĩnh lặng để chiêm nghiệm
Tôi chọn một nơi thanh vắng, ngồi suy xét lại những gì đã diễn ra và nhất là những gì đang thực sự diễn ra trong tôi. Tôi vẫn thường tự nói mình không giỏi tiếng Anh và chưa bao giờ tổn thương về điều đó. Chủ tọa cũng đơn giản nói điều tôi đã nói nhưng sao tôi lại cảm thấy tổn thương. Vậy vấn đề không phải câu nói ấy mà là cách tôi nhìn nhận về câu nói ấy.
Mike George, diễn giả người Anh nổi tiếng trong lĩnh vực phát triển con người, từng phân tích rất rõ rằng, không phải tình huống hay người khác tạo ra cảm xúc cho mình mà chính việc mình trao ý nghĩa cho tình huống, hành động hay lời nói của người khác mới tạo ra cảm nhận.
Nếu chính tôi là người trao ý nghĩa cho sự việc, vậy thì để thay đổi cảm xúc, tôi cần thay đổi cách mình nhìn nhận vấn đề. Tôi cảm thấy việc mình bị nhận xét không giỏi tiếng Anh giữa đông người là b.ị c.hê bai. Rồi tôi tự hỏi mình đ.ánh giá như thế nào về ai đó không giỏi tiếng Anh.
Tôi thấy rõ giỏi tiếng Anh chỉ là một kỹ năng. Tôi và nhiều người vẫn tôn trọng, quý mến ai đó không giỏi tiếng Anh nhưng tính tình dễ gần. Vì vậy, thiếu hay không có một kỹ năng nào đó không làm tôi mất đi giá trị của mình. Điều cần thiết là tiếp tục học hỏi, hoàn thiện bản thân.
Chúng ta chẳng ai hoàn hảo cả.
Điều tôi cần làm là vượt qua tính nhút nhát của bản thân, dám phát biểu ý kiến một cách tự tin trước mọi người.
Bất kỳ ai từng trải nghiệm trạng thái biết ơn, sẽ thấm thía rằng đây là một trạng thái vô cùng đẹp đẽ. (Ảnh minh họa)
Nhìn vào lợi ích tiềm ẩn
Sau khi đã nhìn nhận sự việc như một bài học quý giá cho mình chứ không phải một kỷ niệm tổn thương, tôi bắt đầu nhìn ra được lợi ích của tình huống này. Nếu chủ tọa không đưa ra câu nói ấy, tôi sẽ không có cơ hội suy xét một cách nghiêm túc về bản tính nhút nhát của mình. Tôi sẽ lại tiếp tục tìm một góc khuất trong các cuộc họp và ngại đưa ra ý kiến. Nhờ sự việc xảy ra mà tôi có cơ hội nhìn lại mình. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có mặt trong một cuộc họp quốc tế như thế, đó là cơ hội để học hỏi từ bạn bè các nước.
Từ chỗ cảm thấy tổn thương, tôi nhìn ra giải pháp đó là thay đổi cách nhìn nhận của mình, rút ra bài học, trân quý tình huống như một cơ hội. Giờ đây, tôi cảm thấy thật sự biết ơn. Chính là trong thử thách mà mỗi chúng ta mới có thể trưởng thành. Khi ai đó phê bình, chỉ trích, khó tính hay nhận xét không hay với chúng ta, thật ra họ đang giúp chúng ta nhìn lại mình rõ hơn và khiến chúng ta nỗ lực hoàn thiện bản thân. Một người giúp mình điều đặc biệt như thế thì hẳn mình sẽ thật sự biết ơn.
Bất kỳ ai từng trải nghiệm trạng thái biết ơn, sẽ thấm thía rằng đây là một trạng thái vô cùng đẹp đẽ. Nhà tâm lý học David Hawkins đã phát hiện rằng, lòng biết ơn tạo ra một làn sóng rung động rất cao quý. Nhà khoa học Masaru Emoto thì nói: "Tình yêu thương và lòng biết ơn sẽ nâng đỡ thế giới".
Theo phunuonline.com.vn
Người đàn ông biết nhường nhịn là đáng kết giao nhất Người đàn ông biết nhường nhịn là người đáng kết giao nhất. Một người không biết nhường nhịn người thân, bè bạn, người yêu hay đồng nghiệp, thì thường có tấm lòng hẹp hòi, và thường cũng là phường vô dụng. Tiêu chí quan trọng nhất để biết một người đàn ông không chịu trưởng thành chính là tranh cao thấp, luận hơn...