Mưa to, gió lớn nhưng chồng vẫn thản nhiên xem phim quên đón con
Bão tan, cuộc hôn nhân của tôi cũng tan theo.
Mấy ngày bão về nhà tôi đúng từ ngoài vào trong luôn. Tôi vừa phải lo chống nhà vì nhà tôi lợp mái tôn và xung quanh có nhiều cây lớn, lại toàn cây rễ chùm nên cứ lo ngay ngáy.
Tôi và chồng tìm hiểu gần chục năm rồi mới cưới. Lấy nhau mấy năm đầu cũng đâu vào đấy lắm nhưng không hiểu vì sao càng ở với nhau càng xuất hiện lắm thứ không thể chịu đựng nổi.
Hồi mới cưới, chỉ cần tôi kêu 1 tiếng ở trong bếp thôi là chồng phi ngay vào xem có việc gì không. Tôi chỉ cần hơi sốt 1 chút là chồng tôi cuống cả lên nào là thuố.c thang nào là cháo não.
Tôi còn nhớ hồi mới lấy nhau có một năm cũng mưa bão lớn. Tôi đang ở cơ quan thì trời bắt đầu mưa to, chồng tôi vội vàng gọi điện bắt tôi ở nguyên 1 chỗ để chồng qua tận nơi đón về.
Giờ ở với nhau cũng gần chục năm thì tôi thấy mọi thứ càng ngày càng thay đổi. Giờ chồng tôi vẫn sợ vợ ốm đau nhưng không phải vì thương vợ mà vì sợ vợ ốm thì không ai nấu cơm và mình phải trông con.
Những năm đầu, chồng tôi kiế.m tiề.n không nhiều nhưng kiếm được bao nhiêu đưa vợ bấy nhiêu. Tôi gom góp xây nhà xây cửa rồi lo cho ông bà nội đau ốm. Đến giờ chồng tôi kiếm được không ít nhưng vẫn chỉ đưa cho vợ đúng bằng số tiề.n đưa cách đây 10 năm và không cần biết vợ chi tiêu ra sao cho gia đình 5 người, chưa tính đến phải lo cho ông bà nội.
Cũng may bố mẹ chồng tôi thương con thương cháu nên ông bà không cần tôi phải biếu xén gì, thỉnh thoảng ông bà còn cho thêm. Thế nhưng ông bà lương hưu không nhiều lại còn nhiều cái phải chi phí nên tôi nhất quyết không cầm. Ông bà thương dâu thương cháu là tôi đã thấy may mắn lắm rồi.
Video đang HOT
Tôi khá là tự chủ kinh tế nên không đến mức vật vã vì tiề.n, thế nhưng hình như vì tôi kiếm được nên chồng tôi nghĩ tôi phải tự lo liệu mọi thứ trong nhà.
Nhà có 3 đứa con, 2 đứa lớn tự lo được cho mình nhiều thứ rồi nhưng chúng vẫn là trẻ con. Ấy thế nhưng ở nhà chồng tôi sai con làm hết việc này việc kia, lắm khi con đi học về mệt nhoài nhưng chồng tôi vẫn bắt chúng nó lấy cái này cái kia vì lười không muốn đứng dậy làm.
Hôm vừa rồi bão quá tôi phải xin nghỉ việc sớm về đón bé út vì tôi gửi con ở trường mẫu giáo gần nơi tôi làm việc. Thấy mưa ngày càng lớn tôi có gọi điện cho nhờ chồng đi đón 2 đứa lớn vì 2 đứa học cùng 1 trường ở gần nhà. Lúc ấy thấy chồng cứ ừ ừ tôi đã không yên tâm rồi nên đã nhắc đi nhắc lại vài lần là đi đón con ngay không lát mưa lớn bão về rất nguy hiểm.
Sau đó tôi vội vàng đi đón con và đinh ninh trong đầu chồng đón 2 đứa lớn. Quãng đường từ cơ quan về nhà tắc đến mức tôi đi gần 4 tiếng đồng hồ mới về đến nhà. Vừa vào nhà tôi hoảng hốt không thấy 2 đứa lớn đâu. Tôi cuống quýt hỏi thì chồng mới nhớ ra chưa đón con.
Trời xẩm tối, mưa bão nguy hiểm còn chồng tôi thì thản nhiên ngồi xem phim mà không hề nhớ ra chuyện đón con. Lúc ấy tôi gần như phát điên.
May sao em trai tôi thấy không liên lạc được với chị nên đã chủ động đi đón 2 cháu rồi đưa về nhà ông bà ngoại. Lúc ấy trời ngớt mưa, tôi dứt khoát soạn ít đồ cơ bản rồi bế bé út lái xe về ngoại luôn. Tôi không muốn nhìn mặt người đàn ông ích kỷ và vô trách nhiệm kia thêm 1 giây 1 phút nào nữa.
Giờ tôi đang làm thủ tục l.y hô.n, tôi dứt khoát phải l.y hô.n chứ không thể sống với chồng thêm 1 ngày nào nữa. Thế là bão tan, cuộc hôn nhân của tôi cũng tan theo luôn.
Về nhà sớm không thấy con, tôi đến trường đón thì phát hiện chuyện bực mình
Về nhà sớm hơn mọi ngày, tôi đi từ trước ra sau không thấy vợ con đâu. Tôi bước vào phòng thì phát hiện vợ nằm lướt điện thoại, bên cạnh không có con gái.
Muốn vợ con có cuộc sống thoải mái, tôi không quản ngại vất vả, làm cùng lúc nhiều việc. Vì tính chất công việc, tôi thường đi sớm về khuya, chẳng mấy khi lo được việc nhà. Thế nên, tôi đề nghị vợ nghỉ việc ở nhà nội trợ, chăm con.
Khi con gái học mẫu giáo, vợ tôi có thể đi làm trở lại hoặc nếu không thích cô ấy cứ ở nhà nội trợ. Vợ nhất trí với kế hoạch của tôi. Cô ấy chấp nhận lùi lại lo cho gia đình. Tôi rất biết ơn sự hy sinh của cô ấy.
Thời gian vợ ở nhà nội trợ, tôi chưa từng có thái độ, hành động khiến cô ấy tủi thân.
Năm ngoái, con gái tôi đến tuổ.i đi nhà trẻ. Chúng tôi chọn cho con một trường học gần nhà. Con đi học được 1 năm nhưng vợ tôi vẫn chưa đi làm lại. Cô ấy nhờ đồng nghiệp cũ tìm việc nhưng chưa có chỗ làm như mong muốn.
Vợ tôi nói những công việc đó có giờ giấc không ổn định, khó sắp xếp thời gian để đưa đón con. Từ đó, tôi không thấy vợ nhắc đến chuyện đi làm. Cô ấy chỉ quanh quẩn với việc nhà, đưa đón con.
Con đi học, việc nhà ít hơn. Thế nên, vợ tôi thường giải trí bằng cách lướt điện thoại.
Gần đây, tôi thấy vợ có biểu hiện nghiệ.n mạng xã hội. Cô ấy thích cập nhật hoạt động, tâm sự lên Facebook, TikTok...
Trong những chuyến du lịch của gia đình, tôi cảm thấy khó chịu khi cô ấy liên tục nhờ chụp ảnh, quay video. Đến giờ ăn, bố con tôi phải ngồi chống cằm chờ cô ấy chụp ảnh, quay lại từng món ăn. Đợi cô ấy đăng bài xong, cả nhà mới được ăn.
Không chỉ chăm đăng bài, vợ tôi còn tranh luận, thể hiện quan điểm cá nhân trên mạng rất sôi nổi. Cô ấy tham gia rất nhiều hội nhóm, diễn đàn, đặc biệt là hội nhóm hóng chuyện, tẩy chay người khác.
Tôi cảm thấy xấu hổ khi bạn bè, người thân "tag" tên tôi vào những bài đăng, bình luận tiêu cực của vợ trên mạng.
Tôi góp ý nhẹ nhàng, muốn vợ dành thời gian ra ngoài giải trí. Thế nhưng, cô ấy khóc lóc, nói thích ở nhà hơn ra ngoài. Cô ấy cảm thấy tự ti, khó hòa nhập.
Biết vợ chỉ đang chống chế nhưng tôi không có cách nào khuyên nhủ. Tôi vẫn lo được kinh tế nên mặc kệ vợ "chơi bời" trên mạng.
Mấy ngày trước, tôi về nhà lúc 17h30, sớm hơn thông thường. Trên đường về, tôi ghé mua một vài món ngon mà vợ con yêu thích. Tôi háo hức và hình dung cảnh vợ con ngạc nhiên, thích thú. Thế nhưng, người bất ngờ, choáng váng lại chính là tôi.
Thấy cửa nhà không khóa, tôi giữ im lặng, bước nhè nhẹ vào bên trong. Tôi đi từ phòng khách xuống đến bếp nhưng không thấy vợ con. Tôi đẩy cửa phòng ngủ bước vào thì thấy vợ đang nằm lướt điện thoại, bên cạnh không có con gái.
Tôi hỏi con đâu thì cô ấy nói hôm nay có việc đột xuất nên đón con trễ. Tiếp đó, cô vội vàng khoác thêm áo, chuẩn bị đi rước con. Nhưng tôi ngăn lại, không cho cô ấy ra ngoài và tự mình đi đón con.
Vì trường học rất gần nên tôi chỉ mất khoảng 10 phút di chuyển. Đến nơi, tôi thấy lớp học vắng hoe, con gái tôi cùng một bạn khác ngồi chờ ở cửa lớp.
Cô giáo đang lau dọn phòng học, thấy tôi liền vui vẻ chào: "Lâu lắm, em mới thấy anh đến rước cháu". Sau đó, cô giáo quay sang nói với con tôi: "Nay, bố đến đón nên Su được về sớm hơn mọi ngày nè. Su có vui không?".
Câu nói của cô giáo vô tình hé lộ chuyện tôi bị vợ qua mặt. Bấy lâu, tôi cứ đinh ninh vợ đón con gái đúng giờ. Nhưng, sự thật là ngày nào con tôi cũng tựa cửa lớp, mòn mỏi đợi mẹ đến tận 18h.
Về nhà, tôi và vợ xảy ra tranh cãi lớn tiếng. Trong cơn nóng giận, tôi đậ.p nát điện thoại của vợ.
Mấy ngày qua, vợ chồng tôi "chiến tranh lạnh", không đả động đến đối phương. Lần này, tôi quyết không lùi bước. Tôi muốn vợ nhận ra cái sai của mình để sửa đổi.
Tôi không biết mình làm như vậy có đúng hay không nhưng quả thật, tôi không thể bỏ qua lỗi bỏ mặc con của vợ.
Chồng tôi đang sống "mòn"? Mỗi khi thiếu tiề.n chi tiêu cho gia đình và con cái, tôi lại một mình xoay sở mà không để chồng phải lo cùng, nên giờ anh ấy cho rằng việc đó là của tôi. Còn khi tôi ca thán thì chồng phản ứng có bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, bớt việc chơi, việc học của con lại, ngày xưa tôi...