Lão nông tàn tật trở thành tỉ phú
Cuộc sống của chàng trai trẻ tưởng chừng như đã mất tất cả khi bom mìn làm đứt hai cánh tay, một chân và khiến mắt phải bị mù. Nhưng khát khao sống để có ích đã khiến ông làm được những điều thần kỳ.
Ngược dòng sông Hương chúng tôi đến với thôn Tân Ba, xã Thủy Bằng, huyện Thủy Thanh (Thừa Thiên-Huế), một vùng đất ngày xưa được biết đến với cái tên khiến ai cũng phải rợn da gà – “vùng đất m.áu”. Nơi đây là trận địa ác liệt với những bãi bom bãi mìn còn dày đặc. “Và cũng chính mảnh đất này đã cướp đi của tui hai cánh tay, một chân, chân còn lại thương tật vĩnh viễn và đầy rẫy những vết sẹo nham nhở trên người…” – ông Lê Tân tâm sự.
Dẫn thân vào “vùng đất m.áu”
Trong bộ đồ xộc xệch, trời mưa cũng như nắng, ông Lê Tân luôn cùng vợ đi làm rẫy và chăm sóc đàn heo nái của mình. Dù thân hình không toàn vẹn nhưng năng suất làm việc của ông thật đáng ngạc nhiên. Phát rẫy, xốc từng khúc gỗ to lên vai, ông làm việc miệt mài, nhanh và dường như khỏe hơn người bình thường.
Lúc rời mảnh đất quê hương Triệu Phong, Quảng Trị để tìm cho mình một điểm tựa mới, ông và gia đình đã đi nhiều nơi. Nhưng rồi cơ duyên đã khiến ông ở lại mảnh đất này. “Nơi đây mặc dù hẻo lánh nhưng có nhiều cơ hội để phát triển kinh tế, nuôi sống bố mẹ và sau này có gia đình mình cũng đỡ vất vả…” – ông Lê Tân kể về ước mơ của mình ở t.uổi 22, lúc quyết định lập nghiệp nơi đây.
Cũng từ đó ông dốc t.uổi trẻ của mình để cải tạo lại nơi đây. Bằng việc chăn nuôi và trồng cây ăn quả để ban đầu tự cung tự cấp cho cả gia đình và nuôi khát vọng đổi đời.
Nhưng mọi hy vọng bị dập tắt khi một chiều đang hì hục đào đất để trồng cây, một quả đạn M79 dưới lòng đất phát nổ khiến ông gục ngay tại chỗ. “Lúc tui tỉnh dậy thì thấy trên người băng bó khắp nơi, toàn thân đau rát như có ai đang xát muối vào thịt mình. Ráng mãi tui mới mở được một con mắt trái thì nhìn thấy bố mẹ đang khóc, tui nghĩ chắc bố mẹ mừng quá vì tui đang còn sống. Ai ngờ lúc đưa hai cánh tay lên thấy không còn, chân phải cũng không còn, chân trái thương tật vĩnh viễn, một mắt bị mù tui mới hiểu…!” – ông Lê Tân nhìn vào cánh tay bị cụt ngắn ngủn, buồn bã kể. “Tui nghĩ chắc cuộc đời mình không còn gì nữa, tuyệt vọng tận cùng. Nhiều khi nghĩ quẩn tui muốn c.hết đi, chứ sống thế này thì có khác gì người đã c.hết…
Lúc rời bệnh viện về nhà tui luôn ngồi một chỗ, chẳng biết phải làm gì để sống tiếp, bố mẹ thì đã già, vợ con thì chưa có. Nếu ngồi một chỗ thế này mai sau không biết lấy gì mà ăn. Cứ nghĩ vậy mà tui quyết làm việc, quyết tâm sống và phải sống có ích…” – ông Lê Tân trải lòng.
Mạnh hơn cái c.hết
Cuộc sống gia đình ngày càng khó khăn, bóng ma tàn tật và đói nghèo cứ bủa vây. “T.iền bố mẹ vay chữa trị cho tui, rồi thêm từ lúc tui bị tàn tật miếng ăn hằng ngày trở nên khó khăn vì bố mẹ đã già. Nhiều lúc nằm lo nghĩ mà nước mắt cứ chảy tràn, cảm giác như mình không bao giờ đứng lên được. Nhưng nhờ vào lời khuyên của bố. “Con vẫn còn một chân và điều quý giá hơn là con còn sống, vậy là con hạnh phúc hơn nhiều người…”. Cũng từ ấy ước mơ làm một việc gì đó có thể nuôi sống mình lại sáng lên” – ông Tân kể.
Video đang HOT
Những lúc rảnh rỗi ông lại uốn cây cảnh trong vườn
Ông bắt đầu tập làm việc như một đ.ứa t.rẻ lên ba, cố vận động những đoạn tay còn lại của mình bằng cách tập cầm dao rựa để phát nương rẫy, tập viết. “Lúc đầu những việc làm đó thật khó khăn, tập mãi mà không cầm được dao, không viết được chữ cũng nản lắm…! Nhưng những lúc đó mình lại tự ép bản thân phải quyết tâm hơn để sau này còn kiếm được cái mà ăn. Chẳng ai nuôi mình được cả đời…” – ông kể.
Những hình ảnh cần mẫn ấy đã đến tai nhiều cô gái trong vùng. “Khi ông Tân đến nhà hỏi tui về làm vợ, tui đồng ý ngay khiến những người trong gia đình sửng sốt, không ít câu hỏi được đưa ra cho tui. Nhưng tui chỉ trả lời: “Dù anh ấy tàn tật nhưng tui yêu ảnh ở tâm hồn của ảnh…” – bà Ngô Thị Gốc, vợ ông Tân kể lại những ngày tháng hạnh phúc của mình.
Rồi ông lập gia đình, gánh nặng về cơm áo lại đè lên. Và một sáng kiến làm ăn lại lóe trong đầu khi nhiều lần nhìn người ở các thôn đi trồng rừng trong các vùng đất trống đồi trọc đã khiến ông nảy ra ý tưởng làm vườn ươm cây giống để bán cho bà con. Vì nhu cầu cây giống rất lớn, nếu làm hiệu quả thì sẽ đưa lại lợi nhuận cao. Ông bàn chuyện làm ăn với vợ nhưng không được ủng hộ. Vì kỹ thuật ươm cây giống thì ông không hề biết, vườn ươm cây giống thì rất xa, phương tiện vận chuyển khó khăn. Nhưng rồi ông cũng quyết tâm làm, bằng cách tự mày mò học tập kinh nghiệm…
Năm đầu tiên đã cho thấy kết quả hơn 6 vạn cây giống phát triển tốt, thu lãi trên 20 triệu đồng trừ chi phí. “Đó là khoản t.iền quý giá giúp cả gia đình tui vừa có cái ăn vừa nuôi con học hành trong những năm tháng ấy…” – ông Tân nhớ lại.
Trở thành tỉ phú
Căn nhà ông Tân nổi trội nhất trong vùng. Trước nhà là hàng trăm gốc cây sanh cảnh với một không gian giải trí không khác gì cuộc sống vương giả của các đại gia thành phố.
Dù bị khuyết tật nhưng ông Lê Tân đã quy phục hàng chục hecta rừng, đem lại thu nhập cao cho gia đình
Tất cả là nhờ vào nỗ lực quyết tâm “đứng dậy ngay chính mảnh đất mà mình đã gục ngã”. Ông nhìn vào cánh rừng bạt ngàn keo tràm rồi tâm sự: “Ngày trước đây là vùng hoang vu. Để có được những bãi tràm như ngày hôm nay tui phải mất gần chục năm để cải tạo, phát rẫy, đào hố… Không kể trời mưa hay nắng, cứ lúc nào trời rạng sáng là ăn vội miếng cơm vợ nấu rồi xách dao, rựa đi làm rẫy, mặc cho bên dưới lòng đất vẫn còn bao nhiêu bom mìn”.
“Bản thân tôi là một người bình thường cũng không làm được như ông Tân. Mọi người ở đây ai cũng phục nghị lực và cách làm kinh tế của ông. Đặc biệt ông còn là người đầu tiên ươm, nhân giống keo lai ở đây…” – ông Lê Nhân, trưởng thôn Tân Ba, nói.
Lúc đầu ông chỉ trồng khoảng 5 ha. Năm 1997, ông tiếp tục dùng khoản t.iền từ ươm giống cây, trại heo đấu thầu đất thuê thêm công nhân cùng lao động trong gia đình mở rộng diện tích rừng. Đến nay gia đình ông đã có hơn 10 ha rừng mỗi năm cho thu nhập gần 50 triệu đồng từ trồng rừng.
Nhờ vào khoản t.iền thu nhập hằng năm của gia đình, ông đã đầu tư cho bốn người con của mình đi học nghề lái xe. Đồng thời mạnh dạn vay thêm ngân hàng mua cho bốn đứa con, đứa thì máy xúc, đứa máy ủi để đi làm ăn….
Giờ đây ông được người dân biết đến với cái tên đầy trìu mến – “lão nông triệu đô”, người đi đầu trong việc đổi mới và phát triển kinh tế.
Ông luôn nhắc những người cùng cảnh ngộ rằng: “Muốn thay đổi số phận của mình không có cách nào khác là phải tự mình vượt lên số phận. Hãy sống lạc quan và làm một việc gì đó trước tiên là có ích cho bản thân mình, giảm bớt gánh nặng cho xã hội…!”.
Theo Pháp luật TP HCM
30 năm ngủ không yên vì con
Hơn 30 năm, bà Hà Thị Điều (58 t.uổi, ngụ thôn Lộc Đông, xã Quế Lộc, huyện Quế Sơn - Quảng Nam) gần như thức trắng để lo cho con và gồng mình chịu đựng những vết thương do chúng gây ra.
Thôn Lộc Đông, xã Quế Lộc, huyện Quế Sơn - Quảng Nam có một xóm nhỏ với gần 20 nóc nhà mà người dân thường gọi là xóm Mũi. Gọi như vậy bởi đây là khu vực cuối cùng của xã, nằm cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Nỗi đau chồng chất
"Xóm Mũi gần mà xa lắm chú ơi!". Một người dân trong thôn nói khi chúng tôi hỏi đường. Đi bộ gần nửa giờ theo đường ruộng sình lầy, chúng tôi mới có mặt tại xóm Mũi. Thấy người lạ đến, tiếng chó làng sủa vang vào vách núi, cùng với đó là những tiếng ré vô hồn nghe rợn người. Hơn 30 năm qua, người dân xóm Mũi đã quá quen với những âm thanh đó phát ra từ ngôi nhà của bà Hà Thị Điều, 58 t.uổi.
"Ông tìm xem còn cái ly uống nước nào không?" - bà Điều giục chồng khi thấy chúng tôi đến thăm. Trước vẻ ngạc nhiên của khách, bà phân trần: "Được cái ly nào thằng Thanh nó đ.ập hết rồi. Chừ cả nhà phải dùng chén bát nhựa cùng với nó!". Ông Võ Tịnh (chồng bà Điều) xuống bếp với dáng xiêu vẹo vì mới trải qua ca phẫu thuật chấn thương sọ não sau lần bị Thanh rượt đuổi khi lên cơn. Một lúc sau, ông trở lên mang theo ấm nước và một cái ly. Đây là ly uống nước cuối cùng còn sót lại trong ngôi nhà trống trơn, không có vật dụng gì đáng giá ngoài chiếc tivi đen trắng.
Bà Hà Thị Điều chăm sóc hai người con tàn tật Anh và Em
Rót nước mời khách, bà Điều tâm sự: "Mong các con c.hết trước vợ chồng tôi! Chúng nó c.hết trước, tôi còn lo được, chứ mai này vợ chồng tôi c.hết đi thì lấy ai nuôi và lo cho chúng". Như để giấu dòng nước mắt, bà đi vào nhà cố dỗ dành hai đứa con đừng la hét.
Bốn lần hạ sinh, bà Điều được 5 người con, trong đó người con trai đầu, Võ Ngọc Thanh (36 t.uổi) bị tâm thần, học 17 năm không hết lớp 1. Cặp song sinh sau cùng là Võ Văn Anh và Võ Văn Em (31 t.uổi) bị nhiễm chất độc da cam nên dị dạng bẩm sinh, ngây ngô, ăn nằm một chỗ. Bà Điều kể: "Anh và Em vừa lọt lòng đã mang nhiều dị tật. Vợ chồng tôi phải bán sạch gia tài để chữa trị cho con nhưng rốt cuộc cũng không khỏi. Còn Thanh thì năm học lớp 1 tự dưng đổ bệnh, bác sĩ bảo bị tâm thần". Không có t.iền chữa trị, vợ chồng bà đành mang con về nhà và thầm cầu mong con lành bệnh nhưng bệnh của Thanh ngày càng nặng hơn. Hôm chúng tôi đến, Thanh đang ngồi đùa nghịch với hai đứa em tàn tật. Thấy khách lạ, Thanh bỏ chạy một mạch vào núi. Bà Điều bảo: "Nó thế đó. Chỉ tôi nói nó mới nghe".
Chưa đêm nào ngủ ngon
Hơn 30 năm trời nuôi con, chưa đêm nào bà Điều ngủ ngon, có lẽ vì vậy mà mái tóc bà đã bạc gần hết. "Mấy hôm trước đau đầu, nôn mửa, tôi đến bệnh viện khám. Bác sĩ kết luận bị thần kinh và đưa tôi mấy viên t.huốc a.n t.hần bảo uống xong ngủ vài đêm là khỏi nhưng tôi đâu dám uống. Uống vào ngủ rồi ai lo cho chúng" - giọng bà Điều nặng trĩu.
"Chúng nó đâu như con cá, con gà, bẻ cái là c.hết. Con mình sinh ra, số phận nó đã thế. Vợ chồng tôi chấp nhận. Tôi giờ tự lo còn không nổi nói gì đến chuyện lo cho con. Tội cho bà ấy, một mình vừa chăm sóc chồng vừa chăm sóc con". Ông Tịnh lên tiếng rồi tiếp tục ôm đầu vì vết thương không ngừng h.ành h.ạ.
Hằng ngày, bà Điều quần quật trên 3 sào ruộng để nuôi sống cả nhà. Hai người con gái lấy chồng xa, nhà nghèo nên cũng không đỡ đần được gì. Ở t.uổi xế chiều nhưng hằng ngày bà Điều vẫn phải gồng gánh nuôi chồng, nuôi con. Lần mổ chấn thương của ông Tịnh tiêu tốn hết 15 triệu đồng, giờ gia đình phải sống trong cảnh nợ nần chồng chất. "Lần đó, không hiểu sao thằng Thanh nổi cơn đòi đ.ánh đ.ập cả nhà" - bà nói.
Những đêm Anh và Em lên cơn quậy phá không cho dân làng ngủ, bà Điều lại phải thức trắng dỗ dành, lắm lúc chịu đựng những trận đòn của các con. Ba mươi năm nuôi con cực khổ, bà chưa một lời than vãn mà âm thầm cam chịu để dành hết tình thương cho các con.
Không dám đi đâu xa "Tôi không dám đi đâu xa vì lo cho con. Cứ xa chúng một ngày là tôi không an lòng" - bà Điều vừa nói vừa đút từng thìa cơm cho Anh và Em. Cầm gói bánh chúng tôi làm quà, bà vui mừng nói: "Tụi nó thích lắm. Lớn rồi mà cứ đưa bánh ra dỗ dành là chúng yên ngay. Nhiều khi muốn con ăn uống sướng một chút nhưng biết lấy gì mà mua cho chúng". Rời xóm Mũi khi chiều vừa buông xuống, chúng tôi còn nghe văng vẳng bên tai những tiếng la hét lạnh người giữa núi rừng cô quạnh. Nơi đó, người mẹ già vẫn ngày đêm tần tảo nuôi con dù một tia hy vọng cho tương lai của chúng cũng chẳng còn...
Theo Người lao động
Người mải miết đi tìm 'thần c.hết' Bị ám ảnh từ những vụ n.ổ b.om mìn cướp đi tính mạng của các em nhỏ trong thời bình, ông quyết định dành cả đời để đi tìm, phá hủy những "thần chết" còn sót lại từ thời chiến tranh, giúp hồi sinh những vùng đất c.hết. "Không lẽ chúng ta bó tay nhìn người dân c.hết thảm do bom mìn phát...