Được mẹ chồng làm cơm hộp ăn trưa mỗi ngày, cầm nhầm suất của chồng mà tôi nghẹn đắng
Nhưng cho đến hôm vừa rồi, khi mở hộp cơm mẹ chồng chuẩn bị cho mình, tôi không khỏi chết điếng. Hộp cơm ấy không hề giống với bất kỳ hộp cơm nào mà tôi đã ăn trong nửa năm qua.
Tôi lấy chồng nửa năm nay và vẫn chưa sinh con. Điều mà mọi người vẫn lo lắng là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì ở nhà tôi lại không quá căng thẳng, gay gắt.
Mẹ chồng tôi hiện tại đã nghỉ hưu, bố chồng thì mất từ lâu. Một mình bà ở nhà rảnh rỗi nên thường giúp chúng tôi cơm nước. Về phần dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, có lúc bà cũng đỡ hộ tôi phần nào. Còn đa số là tôi đi làm về thì xắn tay vào làm. Tôi chẳng dám đòi hỏi gì, mẹ chồng không săm soi xét nét và nấu bữa tối hộ đã là tốt lắm rồi.
Hàng tháng vợ chồng tôi góp tiền chi tiêu sinh hoạt cho mẹ chồng. Tôi hiếm khi phải đi chợ mua sắm vì việc đó mẹ chồng đã đảm nhiệm hết.
Tôi chẳng dám đòi hỏi gì, mẹ chồng không săm soi xét nét và nấu bữa tối hộ đã là tốt lắm rồi. Ảnh minh họa
Có một điều nữa mà tôi rất cảm kích mẹ chồng, đó là mỗi sáng bà luôn nấu sẵn bữa trưa cho cả hai vợ chồng chúng tôi mang đi làm. Công việc của cả tôi và chồng đều không nhàn hạ gì. Tôi khó bề dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà hay chuẩn bị bữa trưa mang lên công ty được. Tôi muốn tranh thủ thời gian ngủ để có sức khỏe còn làm việc.
Mẹ chồng thương các con, không muốn chúng tôi phải ăn hàng ăn quán nên sáng nào bà cũng dậy sớm nấu đồ ăn sáng và trưa, sắp xếp sẵn vào 2 hộp cơm để chúng tôi mang lên công ty ăn trưa. Đều đặn như vậy cả nửa năm nay rồi, trừ khi mẹ chồng bị ốm mới nghỉ.
Bạn bè, đồng nghiệp ai cũng ghen tị vì tôi có người mẹ chồng tâm lý, chịu khó lại thương con dâu chẳng khác gì con gái. Nhưng cho đến hôm vừa rồi, khi mở hộp cơm mẹ chồng chuẩn bị cho mình, tôi không khỏi chết điếng. Hộp cơm ấy không hề giống với bất kỳ hộp cơm nào mà tôi đã ăn trong nửa năm qua. Trong hộp cơm toàn món ăn ngon lành và bổ dưỡng cũng như đắt tiền. Nào là thịt bò xào, cá hồi rim, măng tây, thêm cả nho tráng miệng.
Mấy chị em đồng nghiệp nhìn thấy hộp cơm của tôi thì không khỏi ồ lên đầy ngưỡng mộ và ghen tị. Có ai biết trong lòng tôi dâng trào đắng chát và xót xa. Vì tôi biết hộp cơm này không phải là hộp cơm dành cho tôi. Sáng đó trong lúc vội vã tôi và chồng đã cầm nhầm hộp cơm của nhau.
Video đang HOT
Có thể dễ dàng phân biệt được vì hộp cơm chồng tôi to hơn, anh ăn khỏe hơn vợ nên mẹ chồng chuẩn bị nhiều cơm hơn.
Trước đây tôi và chồng đều chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ cho rằng hộp của anh to hơn về số lượng, còn món ăn bên trong thì đều giống nhau cả. Ai ngờ đâu những món ăn dành cho tôi và chồng cũng khác biệt một trời một vực.
Những bữa trưa tôi ăn trong 6 tháng qua đa phần là đồ ăn thừa còn lại từ tối hôm trước. Cùng với những loại rau giản dị và rẻ tiền. Mỗi lần mẹ chồng đưa cơm cho các con thì bà đã đóng gói kỹ càng, chẳng ai mở ra xem ngay lúc ấy. Món ăn mặn có ăn đồ thừa từ hôm trước là điều bình thường, tôi cũng chẳng suy nghĩ gì.
Tôi buồn vì mẹ chồng đối xử phân biệt giữa con trai và con dâu. Ảnh minh họa
Tôi dám chắc ngay cả chồng cũng không hề biết sự thật khác nhau một trời một vực giữa hai hộp cơm. Nhưng có lẽ ngày hôm nay, khi mở hộp cơm vốn chuẩn bị cho vợ mình ra, anh sẽ hiểu được sự thật giống như tôi mà thôi.
Bữa trưa ấy tôi ăn bữa cơm ngon lành khác hẳn ngày bình thường nhưng không hề vui vẻ và hạnh phúc chút nào. Chiều tối mang hộp cơm đã rửa sạch về nhà, tôi và chồng nhìn nhau với ánh mắt hiểu thấu song không ai nói ra.
Buổi tối lên giường đi ngủ tôi đành hỏi thẳng anh về chuyện hộp cơm. Anh bảo mẹ anh có tính sĩ diện rất cao, nếu bây giờ vạch trần bà thì bà sẽ vô cùng xấu hổ. Thôi thì từ mai chúng tôi lén tráo hộp cơm cho nhau, anh ấy chấp nhận ăn hộp cơm không ngon của tôi vậy.
Tôi buồn vì mẹ chồng đối xử phân biệt giữa con trai và con dâu. Tôi lại càng buồn vì chồng bênh và bảo vệ mẹ một cách vô lý. Xin mọi người cho tôi giải pháp trong trường hợp oái oăm này để giải quyết tình huống một cách tế nhị và khéo léo nhất.
Mẹ chồng cho chị dâu 1 tỷ nhưng chỉ cho vợ chồng tôi 200 triệu, cách giải thích của bà khiến tôi nghẹn đắng
Dù những lời mẹ chồng nói không hề sai nhưng sao nghe xong, tôi vẫn thấy buồn đến khó tả, có cảm giác mình bị coi thường là kẻ ăn bám suốt thời gian qua...
Dù những lời mẹ chồng nói không hề sai nhưng sao nghe xong, tôi vẫn thấy buồn đến khó tả (Ảnh minh họa)
Tôi là con dâu thứ hai trong một gia đình có hai anh em trai. Anh cả lập gia đình trước vợ chồng tôi 4 năm. Hiện hai vợ chồng anh đã có 2 bé trai và có nhà riêng tại Hà Nội. Thỉnh thoảng anh chị mới về quê thăm ông bà.
Còn vợ chồng tôi hiện vẫn đang sống chung cùng bố mẹ chồng. Tôi lỡ bầu lúc còn chưa ra trường nên khi cưới xong, tôi ở nhà sinh con và chăm con, phụ bán hàng tại nhà với mẹ chồng chứ chưa đi làm ở đâu cả.
Bố mẹ chồng tôi kinh doanh, đầu tư chăn nuôi nhiều nên cũng thuộc tuýp nhà có điều kiện. Biết chồng tôi lương thấp nên từ khi chúng tôi lấy nhau, mẹ chồng cũng không đòi hỏi chuyện vợ chồng tôi phải đóng tiền sinh hoạt phí. Ông bà nói, tiền đó, coi như ông bà cho để mua bỉm, sữa cho bé nhà tôi.
Sau hơn 2 năm sống chung, đợt Tết vừa rồi, vợ chồng tôi bàn nhau xin bố mẹ cho ra ở riêng. Phần vì con tôi cũng đã cứng cáp, tôi muốn cho đi nhà trẻ để đi xin việc làm đỡ đần cùng chồng. Phần khác, nói thật, dù bố mẹ chồng tôi không khó tính nhưng cuộc sống chung đụng nhiều lúc cũng không tránh được "cơm không lành, canh không ngọt".
Ăn Tết xong, chúng tôi thưa chuyện, bố mẹ chồng sau vài ngày suy nghĩ thì cũng đồng ý cho vợ chồng tôi ở riêng. Ông bà nói sẽ cho nhà tôi mảnh đất, trước mắt, xây một căn nhà hai tầng để ở, ông bà sẽ hỗ trợ một ít kinh phí. Sau này có điều kiện thì chúng tôi làm thêm cho rộng rãi.
Biết vợ chồng tôi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, bố mẹ chồng còn nhờ luôn chỗ quen biết để thiết kế, tính toán khoảng kinh phí cho vợ chồng tôi. Nghe con số khoảng 600-700 triệu cho việc xây nhà, ban đầu tôi cũng hơi hoang mang vì vốn không có nhiều.
Hơn nữa, tôi cũng chưa tìm được việc làm, chưa rõ thu nhập ra sao, làm ra rồi nợ nần, không biết có đủ xoay để trả không. Về sau được mọi người động viên, vợ chồng tôi cũng quyết xây nhà.
Vài hôm trước, sau khi thống nhất các việc liên quan, đầu mối lấy nguyên vật liệu rồi gọi thợ, chốt ngày làm, mẹ chồng tôi đứng lên vào buồng một lúc. Khi trở ra, trên tay bà cầm một bịch nilon có gói giấy báo phía trong.
"Bố mẹ chẳng có nhiều gì, nhà có mỗi hai anh em. Giờ vợ chồng thằng Tuấn đã có nhà cửa đàng hoàng ở Hà Nội rồi, còn mỗi vợ chồng con. Biết là ban đầu ra ở riêng, mọi thứ sẽ rất khó khăn, vất vả nhưng thôi hai vợ chồng bảo ban nhau cùng cố gắng. Ngày trước bố mẹ còn cực nhọc hơn nhiều mới có được như ngày hôm nay", mẹ chồng tôi nói.
Nói xong, bà đẩy cọc tiền về phía vợ chồng tôi: "Bố mẹ không có nhiều. Đây là 200 triệu. Các con cầm lấy số tiền này rồi vay mượn thêm, xây gian cửa gian nhà rồi vợ chồng bảo ban nhau làm kinh tế trả nợ sau".
Nhận số tiền mẹ chồng đưa cùng với câu động viên khiến tôi rất cảm động. Tối đó, tôi còn hí hửng khoe với mẹ đẻ về việc được bố mẹ chồng cho tiền xây nhà hệt như một đứa trẻ được mẹ cho tiền đi mua kẹo.
Tuy nhiên, đến hôm sau, những điều tôi nghe thấy từ cuộc hội thoại của mẹ chồng với người chị gái của bà lại khiến tôi phải suy nghĩ.
"Thực ra, vợ chồng nhà em không phải không đủ tiền để xây luôn nhà cho vợ chồng thằng Tú. Nhưng nhà em thống nhất, chỉ cho 200 triệu, còn đâu để chúng nó tự lo. Mình cho tất, chúng nó lại ỷ lại, không có chí phấn đấu làm để trả nợ về sau" , mẹ chồng tôi nói với chị gái.
- Đợt trước vợ chồng thằng Tuấn mua nhà ở Hà Nội, nhà dì cho nó tận 1 tỷ cơ mà. Giờ lại cho thằng Tú có 200 triệu thôi à? Sợ vợ chồng thằng Tú ganh tỵ không?
- Không so bì thế được đâu bác. Vợ chồng thằng Tuấn mua nhà hơn 2 tỷ. Vợ chồng em hỗ trợ chưa được một nửa, còn đâu cũng kệ chúng nó tự lo. Đây thằng Tú cũng thế thôi. Dự tính xây nhà chưa đến 700 triệu, nếu mà cho chúng nó 1 tỷ thì hóa ra cho thêm tiền để chúng nó tiêu linh tinh à? Nhà em còn phải dành tiền để dưỡng già chứ.
Với lại từ ngày thằng Tú lấy vợ, vợ nó không có công ăn việc làm, vợ chồng em bao ăn, bao ở, không hề tính toán nghìn nào rồi. Có con dâu nhà ai được sướng như thế. Phải biết thân biết phận chứ sao dám so bì nữa".
Dù những lời mẹ chồng nói không hề sai nhưng sao nghe xong, tôi vẫn thấy buồn đến khó tả, có cảm giác mình bị coi thường là kẻ ăn bám suốt thời gian qua...
Mẹ chồng trông cháu nội đòi 8tr/tháng, ngày bà nằm viện tôi tuyên bố khiến bà bệch mặt Chán thật đấy mọi người ạ, đời thuở nhà ai bà nội trông cháu mà còn đòi tiền công như người ngoài không? Bố mẹ chồng em có mỗi chồng em là con trai thôi. Bố chồng đã mất từ lâu, mẹ chồng sống một mình ở quê, còn chúng em thuê nhà trọ và làm việc trên thành phố. Trên chồng em...