Đ.ứa t.rẻ bị bỏ rơi trước cửa nhà và bí mật khủng khiếp của gia đình khiến tôi rối trí
Không hiểu sao đ.ứa b.é càng lớn tôi càng thấy nó giống một người đàn ông trong gia đình này.
Tôi làm bác sĩ khoa sản, tiếp xúc nhiều khiến tôi luôn có một nhạy cảm đặc biệt và mối duyên với trẻ con. Có lẽ vì vậy mà bỗng một ngày mùa đông lạnh giá cách đây 5 năm, khi vợ chồng tôi đang vùi trong chăn ấm thì nghe chuông cửa dồn dập. Chồng tôi ra cổng trước và hoảng hốt gọi tôi xuống xem.
Trong chiếc thùng giấy nhỏ, em bé sơ sinh tầm một tháng t.uổi ngủ ngon lành. Xung quanh không một bóng người. Tôi vội vàng bế bé vào nhà để sưởi ấm, mảnh giấy viết vội ghi tên con và ngày sinh. Có khi nào mẹ bé là sản phụ sinh con ở viện tôi làm, không nuôi con được nên gửi gắm tôi không?
Lúc bấy giờ chúng tôi đã có một b.é t.rai 3 t.uổi, cô con gái này nhanh chóng được vợ chồng tôi hoàn thiện thủ tục nhận con nuôi và chính thức là thành viên trong gia đình. Bố mẹ hai bên đều là những người yêu trẻ và hay làm từ thiện nên hết sức ủng hộ và yêu thương bé.
Gia đình tôi luôn yêu thương con bé. (Ảnh minh họa)
Chuyện lẽ ra không có gì, nhưng không hiểu sao tôi thấy bé rất giống một người đàn ông trong gia đình tôi. Tôi băn khoăn nhiều đêm rồi tâm sự với chồng. Anh cũng bắt đầu để ý và thấy cần làm rõ mọi chuyện. Anh bảo: ‘Để anh tìm cách lấy mẫu vật. Em đi xét nghiệm ADN đi, nếu nó đúng là con cái của dòng họ này, thì càng tốt. Mình nhận làm con mình rồi cũng coi như ông trời trao đúng nhà’.
Tôi bí mật mang mẫu 2 mẫu vật đi xét nghiệm ADN, quả thật không sai. Nó cùng huyết thống với nhà chồng tôi. Chồng tôi ngoại hình giống hệt mẹ, nhưng con bé thì giống bố chồng tôi như khuôn đúc, từ ánh mắt, khuôn mặt cho đến cách đi đứng, mái tóc xoăn nhẹ.
Sau quá trình đấu tranh, chúng tôi quyết định sẽ nói chuyện riêng với ông. Ông lúc đầu nhất quyết phản đối, còn quát tháo chồng tôi hỗn láo. Nhưng khi nhìn tờ giấy xét nghiệm ADN, tay ông run run, ông mặt buồn thiu, mệt mỏi và kể lại chuyện cũ. Hóa ra bố chồng tôi trong một lần đi tiếp khách bị quá chén nên đã quan hệ với một cô gái trong khách sạn. Về sau cô ta hỏi thăm được địa chỉ công ty bố chồng tôi nên liên tục đến tìm gặp ông và kỳ kèo mặc cả chuyện t.iền nong.
Mới đầu bố chồng tôi còn cho t.iền, về sau cô ta đòi quá đáng nên ông từ chối. Không ngờ cô ta lại mang thai. Bố chồng tôi tuy không chắc là của mình nhưng cũng thương hại cô ta nên cho t.iền sinh đẻ. Để yên tâm, bố chồng tôi còn dặn cô ta đến chính bệnh viện nơi tôi làm việc và đăng ký để tôi đỡ đẻ cho cô ta. Sau khi sinh, vì không muốn lỡ dở, lại thấy bố chồng tôi tốt bụng nên cô ta âm thầm gửi con cho vợ chồng tôi chứ không làm ầm lên.
Bố chồng tôi xin chúng tôi hãy cứ để mọi chuyện im lặng như thế, hãy thương yêu cô bé, đừng để người khác biết.
Video đang HOT
Tôi không biết có nên chuyển ra khỏi ngôi nhà này. (Ảnh minh họa)
Tất nhiên chúng tôi chưa một ngày hết yêu thương con bé, nhưng sự việc khiến cả chồng tôi và tôi luôn thấp thỏm lo lắng. Mỗi khi thấy ông nội trìu mến yêu thương cưng nựng con bé, tôi lại sợ bị mẹ chồng phát hiện.
Còn ông, dường như đ.ứa b.é khiến t.uổi già của ông vui hơn, và con bé cũng luôn bám ông nội một cách kỳ lạ. Mẹ chồng tôi nhiều khi cũng thắc mắc vì việc nó theo ông nội hơn bố mẹ rất nhiều. Đôi khi bà còn trêu đùa: ‘Ngày xưa tôi không sinh được con gái nên giờ ông chăm bù phải không? Nó như con gái ông rồi đấy’.
Nghe bà nói tôi lại giật mình. Tôi không biết có nên chuyển ra khỏi ngôi nhà này, để đảm bảo bí mật mãi mãi được giấu kín hay không? Nếu có một ngày cô gái ấy quay lại tìm, chỉ sợ bí mật lộ ra khiến mẹ tôi không thể tha thứ cho người chồng mẫu mực của bà.
Theo netnews.vn
Liệu em có “vấp” phải anh lần nữa không?
Gặp gỡ hay chia ly đều có nguyên do của nó. Đời người mà, ngắn lắm, cứ sống trọn vẹn từng phút giây thôi. Tôi nghĩ thế, và còn anh nữa. Không biết tôi có vô tình mà "vấp" phải anh lần nữa không nhưng tôi tin rằng những người yêu nhau sẽ quay về bên nhau, họ nhớ nhau họ sẽ tìm về.
Hà Nội - có những ngày tôi thả cho cảm xúc của mình được rong chơi. Được đắm chìm. Được buồn. Được hoài mong và tiếc nuối...
Có người từng nói, người ta yêu một thành phố không phải vì nó chứa đựng những gì, mà là thành phố đó có một người mà họ luôn mong nhớ. Nhưng với tôi, tôi dành tình yêu cho nơi ấy. Tôi yêu Hà Nội bởi ở đâu đó, ở một góc thành phố nhỏ có một nơi tôi vốn thuộc về. Nơi đã lưu giữ lại một phần ký ức của tôi, nơi tôi bắt gặp những ánh mắt dịu dàng mà cảm thông, thấu hiểu.
Lần đầu tiên tay tôi run run chạm vào những kệ sách, lần đầu tiên tôi bước nhẹ trên nền nhà trải sỏi, lần đầu tiên bước vào không gian vừa ấm, vừa dịu, lại đượm hương vị của cafe-sách và lần đầu tiên cảm thấy bình yên, không vướng bận, bỏ lại sau lưng tất cả những muộn phiền, hoang hoải. Tôi đến. Và tôi yêu.
Có những ngày chênh chao tôi quẳng hết lo âu của cuộc sống đến KaS, nhẹ nhàng, để cho tim mình được xước xát, được yếu đuối và tôi bật khóc, khóc cho những ngày phải gồng mình, chao đảo và vô định. KaS yên bình đến lạ.
Tôi yêu nơi ấy, cũng bởi có anh. Người con trai có nước da ngăm ngăm, nhưng nụ cười tỏa nắng, chỉ cần mỗi lần đến KaS được nhìn thấy anh cười là bao muộn phiền tan đi hết. Có thể anh cũng là khách quen hoặc cũng là một người như tôi muốn quẳng hết âu lo, đến vùi đầu vào những trang sách, chẳng nghĩ gì cứ để mặc cho thời gian trôi. Ngày đó, mùa đông, anh quàng chiếc khăn màu xanh xám, bước đi nhẹ nhàng trên nền nhà tránh làm ồn cho những người xung quanh. Tôi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt đen láy hấp háy cười của người con trai ấy. Tôi chưng hửng định quay đi, vậy mà lại bần thần trước nét cười tươi rói.
- Anh có thể ngồi cùng em không?
- Chỗ này vị trí đắc địa, nếu muốn ngồi anh phải trả thêm phí đấy.
Anh cười lớn, rồi gọi một café trứng.
- Em tưởng con trai bọn anh phải café đen chứ?
- Em không biết à, ngoài kia cuộc đời đã đắng ngoét rồi mà.
Tôi không muốn hiểu nhiều về người con trai đó. Chỉ là chúng tôi ngồi cạnh nhau suốt những ngày đông Hà Nội, thảng hoặc nhìn nhau cười như đã ngầm hiểu những gì cần phải nói.
Nhiều tháng trôi qua, chúng tôi đã quên mất phải gọi quán bằng cái tên KaS, mà thay vào đó là "Violet Paradise". Bởi chúng tôi ngồi đó trong những buổi hoàng hôn tím lịm, cùng ngắm mặt nước hồ qua ô cửa kính.
Đôi khi con người ta chẳng cần gì nhiều chỉ cần được ngồi yên tĩnh mà ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, chợt miên man, chợt buồn rồi rất nhanh sau đó, thở hắt một hơi dài và tiếp tục mỉm cười an yên. Bởi người ta luôn nghĩ đời người sẽ chẳng có mấy khi được thả lỏng tâm tư, để mặc cho tâm trí trống rỗng, ánh nhìn vô định, có những ngày trầm ngâm như phải thế, do vậy càng phải trân trọng từng phút giây họ có. Buồn cũng được, vui cũng được, nhưng tuyệt nhiên đừng bao giờ mặc kệ cho đời xô đẩy. Hạnh phúc cũng được, khổ đau cũng được nhưng tuyệt nhiên đừng bao giờ bi lụy.
Sau lần đó, anh nói phải đi, tôi không muốn hỏi anh đi đâu, bao lâu hoặc khi nào trở lại. Vì tôi nghĩ tình yêu hay tình bạn thì cũng sẽ có lúc gặp gỡ, họ đến trả nợ cho ta xong rồi sẽ đến lúc phải đi thôi. Người ta gọi đó là duyên số.
Anh đi. Tôi vẫn giữ thói quen đến quán ngồi, chẳng làm gì, chỉ ngồi không thôi, thi thoảng nghêu ngao vài ba câu hát giống ngày xưa anh đã từng. Rồi đôi lúc tự thưởng cho mình những cuối tuần trôi chầm chậm, chẳng cần hứa hẹn gì nhiều. Những bản nhạc cũ, nỗi nhớ người xưa thi thoảng khiến lòng chênh chao, nhưng chợt cười hiền, khẽ đưa tay chỉnh lại mái tóc rối, bỗng nhiên, kỳ lạ lắm như tự mình nhấm nháp nỗi cô đơn đôi khi cũng thấy lem nhem mùi hạnh phúc.
Bẵng đi một thời gian tôi chẳng mảy may buồn, bởi tôi bận. Khi con người ta bận rộn với một thứ gì đó thì chẳng còn khe hở nào cho nỗi buồn len lỏi nữa.
Cho đến hôm nay đọc được dòng tin "It's time to goodbye" của KaS tự nhiên tôi thấy tiếc, chắc có lẽ tiếc cho tháng ngày rong ruổi những góc phố quen, tiếc hương vị của KaS, cho màu của không gian trải sỏi, màu của ánh đèn chùm đung đưa nơi góc quán hay tiếc cho một ký ức chẳng thể vẹn toàn.
KaS dịu dàng với những ai đã từng đặt chân đến, không ồn ào, không hào nhoáng, đó là tất cả những gì người ta cần sau chuỗi ngày vồ vập đến hoang mang trước cuộc sống. Sẽ không còn những ngày được vùi đầu vào sách, hít hà mùi cafe, mùi mật ong, trứng và đủ loại hương vị trái cây quện hòa trong chiếc cốc tròn mà khi cầm lên mát rượi bàn tay, còn mùi hương thì lẩn vào từng trang sách nữa...
Cũng chẳng còn những ngày được trầm ngâm nhìn ra cửa sổ ngắm người xe đi lại, ngắm cây, ngắm hồ và nghĩ suy về cuộc đời, về ước mơ, về mối tình không nguyên vẹn.
Sẽ có nơi khác nữa dành cho tôi, nhưng tôi coi KaS là tri kỷ, chẳng phải nó an ủi, hay động viên những ngày tôi yếu đuối, mà vì ở đây tôi được sống với chính cảm xúc của mình, ở đây từng kệ sách, từng bức tranh, từng cái gối ôm, hay những nhánh hoa khô gầy tôi đều mến. Và hơn hết, tôi hụt hẫng vì nơi duy nhất lưu giữ hình bóng anh nay đã chẳng còn.
Tôi bần thần như nốt nhạc c.hết lặng giữa khuông đàn, rồi bật khóc ngon lành như một đ.ứa t.rẻ con bị cướp đi món đồ chơi nó thích. Nhưng tôi chợt hiểu, sẽ có những lúc mình cần phải buông bỏ một thứ gì đó để nó ra đi, không phải không muốn níu, mà bởi có gắng gượng nó cũng chẳng còn là của riêng mình nữa. Chi bằng cứ để nó mất đi. Để mình còn biết hóa ra nó từng quan trọng với mình đến thế.
Cũng một kiếp người, gặp gỡ hay chia ly đều có nguyên do của nó. Thay vì đau khổ triền miên hay là ta cứ mỉm cười mà bước tiếp, biết đâu khi chẳng để tâm, cứ hờ hững, vô tình ta lại "vấp" phải mối duyên khác tốt đẹp hơn. Đời người mà, ngắn lắm, cứ sống trọn vẹn từng phút giây thôi.
Tôi nghĩ thế, và còn anh nữa. Không biết tôi có vô tình mà "vấp" phải anh lần nữa không nhưng tôi tin rằng những người yêu nhau sẽ quay về bên nhau, họ nhớ nhau họ sẽ tìm về. Chẳng phải vội đúng không.
Ấy vậy mà, Hà Nội à! Sao giấu Anh kỹ quá...
Theo blogradio.vn
Ác mộng khi sống chung với một người chồng có bản tính 'trăm phụ nữ thèm' này Cầm những quả trứng muối trên tay, tôi vừa giận vừa buồn chính chồng mình. Ai bảo có chồng sạch sẽ là hạnh phúc. Xin thưa, tôi đây đang phát ớn tận cổ với người chồng có bản tính "trăm phụ nữ thèm" này đây. Chồng tôi sạch sẽ đến mức bệnh hoạn. Trên đời này, tôi chưa từng thấy một người đàn...