Cuộc đời này không hiếm phụ nữ yêu cafe nhưng thích uống một mình như tôi có nhiều không?
Đôi lúc cô đơn, tôi lại muốn đến nơi nào đó, ngồi một góc nghe những giai điệu nhẹ nhàng và kèm một tách cafe.
Thế giới của tôi luôn tĩnh lặng, cô đơn, ít ai có thể bước vào và càng hiếm người có thể ở lại…
Một tối mưa mùa hạ, mọi thứ đơn giản như những hạt mưa cứ rơi nhanh tìm đất ngoài hiên quán. Quán cafe tôi gặp anh là nơi cả hai thường đến vào những lúc cô đơn, chọn ngồi đúng một chỗ, gọi cafe giống nhau… chỉ thời gian là khác nhau.
Ngày trước, nơi đây có một chiếc bàn nhỏ cùng hai chiếc ghế đặt đối diện nhau, mục đích dành cho đôi tình nhân nào đó. Nhưng từ lúc bắt đầu, nó đã được những người cô đơn… như tôi, như anh lựa chọn. Rồi dần dần nhân viên ở đây cũng thành thói quen, họ không còn bày ra chiếc ghế còn lại và nơi ấy mặc nhiên trở thành “góc cô đơn”.
Tôi luôn đến đây khi chiều tắt nắng hoặc những lúc cô đơn không có nơi để về. Anh lại khác, đến lúc bình minh và đi khi hoàng hôn kéo đến. Chúng tôi không biết nhau, lại càng không hẹn nhau.
Video đang HOT
Như mọi khi, vẫn ly cafe thoảng hương dịu nhẹ. Tôi nhấp từng ngụm, cái đăng đắng kèm vị chát tan ra trên đầu lưỡi để lại chút dư âm ngòn ngọt. Ly cafe ấy rất ít đường để tôi có thể cảm nhận được cái tinh túy nhất. Cuộc đời này thường thích xô ngã nhiều người nhưng chút ngọt ngào sẽ đến khi những chát đắng đã đi qua. Ngày ngày nhấp chút vị “cuộc đời” ấy để tin rằng, hạnh phúc rồi sẽ đến.
Một ngày mưa buồn, vị khách xuất hiện ngập ngừng nơi cửa. Anh thoáng chút ngạc nhiên, hướng mắt về phía tôi và bối rối. Khoảng không gian của tôi ngưng đọng khi anh tiến đến gần. Một chiếc ghế vội vàng được mang đến, cùng bộ với cái ghế của tôi. Ở đây, mọi thứ đều có cặp có đôi, chỉ duy nhất nơi tôi ngồi chưa từng đủ đôi đủ cặp.
Tôi không thích người khác bước vào thế giới của mình, càng không muốn ai đó đ.ập tan sự tĩnh lặng mà tôi đang có. Tôi chỉ muốn một mình. Anh vẫn ngồi đấy, đưa mắt nhìn mưa rơi ngoài hiên quán, như tôi. Vòng tròn cô đơn của tôi chỉ còn một nửa, đủ để ngắm mưa và đủ để nhấp từng ngụm cafe.
Ly cafe tương tự của tôi được mang đến. Tôi và anh bất giác cùng nhìn nhau. Anh có chất giọng trầm ấm, y như khúc dạo nhạc êm đềm trong bản nhạc mà tôi thích. Tôi thoáng giật mình bởi chút trầm bỏng ấy luôn làm mọi giác quan của tôi được thư giãn. Ở nơi ồn ào, náo nhịp như cuộc sống này, thứ t.huốc a.n t.hần nhẹ nhàng đó lại làm tôi đặc biệt chú ý.
Tôi và anh đã quen với cô đơn, là chất gây nghiện, khó mà thay đổi. Có lẽ chia đôi sự thinh không này với anh cũng không tệ. Mỗi sáng, anh đều đến đây, ngồi ở nơi này. Thời gian sau, tôi và anh, kẻ đến trước, người đến sau – cứ như thế, dần dần trở nên quen thuộc. Tôi ngạc nhiên khi biết khẩu vị và cảm nhận về cafe của chúng tôi giống nhau. Cả hai thường chìm vào thế giới riêng của mình, nhìn mưa, nhấp cafe, nghe những giai điệu buồn và không biết từ bao giờ hai thế giới ấy đã dần hòa làm một…
Có lẽ, vào một buổi chiều nào đó, trong tiếng nhạc êm đềm, bạn sẽ gặp một người mang nửa cô đơn giống bạn. Và khi cả hai nửa hòa làm một thì sự cô đơn sẽ biến mất để thay thế bằng trái tim yêu thương trọn vẹn. Ngày mưa hôm ấy, tôi đã gặp anh và những yêu thương cũng theo đó mà lớn dần. Giờ đây nhìn mưa, tôi không còn cô đơn nữa thay vào đó là những chờ mong, nhớ nhung và hy vọng khi cánh cửa mở ra sẽ là gương mặt tươi cười của ai đó bước vào…
Theo bestie.vn
Bí quyết của người phụ nữ được chồng giữ như ‘báu vật’
10 năm hôn nhân, không ít các vợ chồng cảm thấy tình cảm nhạt đi rất nhiều, gắn bó với nhau vì nghĩa vụ, trách nhiệm với gia đình, con cái. Thế nhưng, suốt chừng ấy năm là vợ chồng, chị vẫn được chồng giữ như báu vật.
Ai cũng ngưỡng mộ chị được chồng yêu và quan tâm đến vậy. Đi ra ngoài cùng nhau, nhìn ánh mắt họ trao, người nọ chưa nói hết câu người kia đã hiểu ý, anh chăm sóc chị từng li từng tí, ai cũng nghĩ họ là đôi tình nhân chứ không phải vợ chồng có "thâm niên 10 năm". Không chỉ ở bên ngoài, họ mới thể hiện tình cảm nồng ấm mà ở nhà chị cũng được anh yêu thương và giữ như "báu vật".
Bữa sáng và bữa trưa mang đến cơ quan của chị, không phải chị dậy sớm lọ mọ chuẩn bị mà là anh, người đàn ông có chút thành đạt. Công việc nhà vợ có gì, anh cũng chu đáo xắn tay làm không khác gì việc nhà mình. Chị ốm đau hay sinh nở, một mình tay anh chăm lo, lo chu toàn.
Sau 10 năm hôn nhân, chị vẫn được chồng giữ như báu vật. Ảnh minh họa
Chị nói, ban đầu, cuộc hôn nhân của chị không màu hồng như vậy. Bởi khi t.uổi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm làm mẹ, làm vợ, vợ chồng chị cũng có những giai đoạn căng thẳng đến ngộp thở. Không ít đêm, nước mắt ướt đẫm gối vì cả hai không thấu hiểu nhau, ai cũng đặt cái tôi của mình ở trên người kia.
Thế nhưng, chị nhận ra rằng, nếu không thay đổi, thì mối quan hệ của hai vợ chồng sẽ ngày càng tồi tệ. Chính vì vậy, chị quyết định "lột xác" tư tưởng. Chị giữ cho mình luôn xinh đẹp nhất có thể bằng việc chăm sóc bản thân một cách nghiêm túc, bài bản. Chị cũng luôn giữ cho mình một sức khỏe tốt, giữ suy nghĩ luôn lạc quan, yêu đời.
Trước kia, chị dễ buông lời "cay đắng" với chồng khi có quá nhiều stress trong công việc. Nhưng sau này, chị đã biết giữ thái độ bình tĩnh nhất khi nói chuyện với chồng con. Với chị, để chồng luôn yêu, người vợ phải luôn xinh đẹp, đáng yêu, là người hiểu chuyện, sống trung thực, chân thành, biết trước biết sau... và tạo điều kiện cho chồng có không gian riêng để chồng có thể làm những gì anh muốn, tất nhiên phải có những giới hạn cho phép.
Đan Linh
Theo phunuvietnam.vn
Trong cuộc đời này, dù có đau thương đến đâu, rồi hầu hết tất cả chúng ta sẽ đều tìm thấy người xứng đáng với trái tim mình. Người ta vẫn thường hay nói rằng, trong đời người sẽ có ba người xuất hiện: người bạn đem lòng yêu, người yêu bạn si mê và người sẽ trở thành bạn đời của bạn. Tất cả những khúc mắc trong chuyện đó có thể là ba người khác nhau, hay đơn thuần chỉ là một người đến từ những khao khát, những...