Cô giáo dân tộc Bố Y ‘gieo chữ’ trên vùng đất khát
Cô giáo Lồ Thị Lan (SN 1990, dân tộc Bố Y) đã gần chục năm bám bản bám trường gieo chữ trên vùng cao còn nhiều gian khó mà “khát” chữ và “khát” nước luôn thường trực vây quanh.
Cô Lan là một trong những giáo viên dân tộc thiểu số được tuyên dương trong chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô năm 2020″.
Cô giáo Lồ Thị Lan là một trong những giáo viên dân tộc thiểu số được tuyên dương trong chương trình Chia sẻ cùng thầy cô 2020. Ảnh: Lâm Đăng Hải
Kiên cường trên vùng đất “khát”
Cô giáo Lồ Thị Lan có 9 năm gắn bó với vùng đất Dìn Chin – xã vùng sâu vùng xa còn nhiều khó khăn của huyện Mường Khương, Lào Cai. Tháng 6/2011 tốt nghiệp ra trường, đến tháng 9 cô cầm quyết định lên nhận công tác ở trường Tiểu học Dìn Chìn với tâm thế sẵn sàng đối mặt với những gian khó, thiếu thốn.
Trong những bộn bề khó khăn thiếu thốn, Dìn Chin thiếu nhất là nước. Cứ sáng sớm hoặc sau buổi chiều tan làm, cô Lan cùng đồng nghiệp lại chuẩn bị can nhựa, đòn gánh đi gần 1km để lấy nước về phục vụ sinh hoạt.
“Gọi là lấy nước nhưng thực tế là đi hứng từng giọt nước. Mỗi can nước là một phép thử về sự kiên nhẫn của người đi lấy, bởi ai cũng phải chờ đợi, xếp hàng. Có hôm phải chờ đến 2 tiếng đồng hồ mới đến lượt mình để lấy được 2 can nước về”, cô Lan chia sẻ.
Cô Lồ Thị Lan đã 9 năm gắn bó với trường Tiểu học Dìn Chin. Mới đây, cô Lan được phân công về dạy tại trường Tiểu học số 2 thị trấn Mường Khương. – Ảnh: Lâm Đăng Hải
Cả thôn cũng chỉ có một nguồn nước bé tí ti nước chảy ít và chậm. Cách nguồn nước này không xa có một khe nước khác, nhưng phải vượt qua đoạn đường dốc đá lởm chởm. Sức người không nổi, có khi mang về đến nhà đã rơi, đổ hết.
Cô Lan chia sẻ, bài học đầu tiên của cô và trò vùng đất “khát” Dìn Chin là “nước quý hơn vàng”, là cách sử dụng nước tiết kiệm và thông minh. Nước vo gạo để rửa rau, rồi dùng nước rửa rau để rửa bát… Cô trò ở đây đều rất thích mưa. Trời mưa lớn giống ngày hội để mọi người hồ hởi cùng nhau hứng nước dùng cho sinh hoạt, để tưới tắm, giặt giũ quần áo, lau rửa đồ dùng..
Video đang HOT
Gieo con chữ, vẽ ước mơ
Cô Lan đảm nhiệm dạy lớp 1 vốn được xem khó nhất ở trường Dìn Chin vốn tất cả học sinh đều là người dân tộc thiểu số. Học sinh lớp 1 chưa va chạm nhiều với dân tộc đa số khác, lạ trường lớp; phần lớn chỉ nói tiếng dân tộc của các em và hạn chế tiếng phổ thông…
“Là người dân tộc thiểu số, người con của bản làng nên tôi hiểu những khó khăn của học trò. Các em thiệt thòi nhiều, điều kiện phục vụ việc học đều rất thiếu thốn. Chính vì không muốn để học trò bị mù chữ, tương lai phải gắn bó cả đời với nương rẫy mà cái đói nghèo vẫn cứ bám riết nên tôi luôn tự nhủ chịu khó hi sinh một chút, chấp nhận khó khăn để dạy chữ cho các em”, cô Lan tâm sự.
Cô Lan cho biết, điều sợ nhất là học sinh vì khó khăn phải nghỉ học để theo cha mẹ lên nương rẫy. Gần chục năm bám lớp, không ít lần cô xuống bản vào tận nhà để vận động phụ huynh, thuyết phục học sinh đi học trở lại.
Ngoài việc dạy kiến thức, cô Lan và giáo viên còn có nhiệm vụ chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ cho các em học sinh nội trú. Ảnh: Lâm Đăng Hải
“Tôi đã chọn cho mình nghề giáo, chỉ mong được góp một phần sức lực nhỏ bé trong việc gieo những ước mơ, đặt những nấc thang đầu tiên cho một thế hệ mới. Còn gì vui hơn nếu hạt giống gieo trồng năm nào, với biết bao tình cảm, nay đơm hoa kết trái. Dù là thầy, cô nào cũng vậy, sẽ thật hạnh phúc và cảm thấy ấm áp khi các em biết đọc, biết viết, biết tính toán, biết nói điều hay làm việc tốt, trở thành người có ích cho xã hội”, cô Lan bày tỏ.
Để học sinh đều đặn đến lớp và tiến bộ, cô Lan vừa làm bạn, vừa học tiếng của các em để trò chuyện. Từ đó hiểu hơn những tâm tư, hoàn cảnh của học trò để kịp thời động viên khuyến khích; hướng dẫn các em cách học, rèn luyện kỹ năng sống… Đến nay, cô Lan đã đạt được nhiều thành tích như giáo viên dạy giỏi cấp huyện, lao động tiên tiến cấp trường.
Thầy Trần Văn Hùng – Phó Hiệu trưởng trường Tiểu học và THCS Dìn Chin cho biết: “Cô Lồ Thị Lan là giáo viên trẻ nhiệt huyết, giỏi chuyên môn; là một tổ trưởng giỏi cấp huyện. Trong quá trình công tác, cô luôn được học trò và đồng nghiệp yêu quý”.
Đại diện Ban tổ chức chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô” 2020 tặng quà lớp cô Lồ Thị Lan. Ảnh: Lâm Đăng Hải
Cô giáo Lồ Thị Lan là một trong những giáo viên được tuyên dương trong chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô” năm 2020 do T.Ư Hội LHTN Việt Nam phối hợp với Bộ Giáo dục và Đào tạo, Ủy ban Dân tộc và Tập đoàn Thiên Long tổ chức.
Đến thăm cô Lồ Thị Lan, đại diện Ban tổ chức, ông Trịnh Văn Hào – Giám đốc Marketing của Tập đoàn Thiên Long chia sẻ:
“Có thể nói, với tất cả những nỗ lực của các thầy cô, có lẽ một từ “cảm ơn” là chưa đủ để tuyên dương những “người hùng thầm lặng” nơi non cao hiểm trở này. Các thầy cô còn là động lực chân thực nhất để chắp cánh cho con em dân tộc thiểu số tiếp tục ước mơ, phấn đấu học hành, thay đổi tương lai của chính mình và của bản làng mình. Ý chí và nghị lực phi thường này thật sự đáng được trân trọng và tri ân”.
Những cô giáo bám trường, bám lớp nơi vùng cao Sơn La
Sơn La là tỉnh miền núi có địa bàn rộng, dân cư phân bố rải rác, vì vậy các trường học thường phải đóng ở các bản vùng cao, khó khăn.
Do điều kiện như vậy, các giáo viên nữ công tác ở đây thường vất vả hơn, nhưng không vì thế mà khiến họ chùn bước. Hàng ngày, các cô giáo vẫn bám bản, bám trường để gieo chữ cho học sinh.
Giờ lên lớp của cô giáo Lò Thị Nga, điểm trường Huổi Pá, Trường Phổ thông dân tộc bán trú tiểu học xã Mường Lạn, huyện Sốp Cộp. Ảnh: Hữu Quyết/TTXVN
Đều đặn vào sáng thứ Hai hàng tuần, cô giáo Lò Thị Nga công tác tại điểm Trường Tiểu học Huổi Pá (Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học xã Mường Lạn, huyện Sốp Cộp) lại cùng đồng nghiệp vượt hơn 50km từ nhà đến trường. Điểm trường Huổi Pá được biết đến là điểm trường khó khăn nhất ở xã Mường Lạn. Con đường từ trung tâm xã đến điểm trường dài khoảng 20km, nhưng là đường đất, quanh co với nhiều con dốc cao.
Để có thể kịp thời gian đến trường, các giáo viên công tác tại điểm Trường Tiểu học Huổi Pá phải đi từ 4 giờ sáng. Vào mùa khô, việc đi lại của các cô giáo tương đối thuận lợi. Nhưng vào những ngày có mưa, để vượt qua con đường này sẽ là một "cuộc chiến" của những nữ giáo viên nơi đây.
Cô giáo Lò Thị Nga chia sẻ, đường đến trường chủ yếu là đường đất và sỏi đá gồ ghề đi lại rất khó khăn. Những lúc trời mưa, đường rất trơn trượt, đi một đoạn bùn đất lại dính vào bánh xe không thể đi được. Để tiếp tục đi phải gạt hết đất ở bánh xe, rồi một người lái xe, một người đẩy phía sau. Không những thế, do tay lái yếu, đường lại trơn nên các cô giáo thường xuyên bị ngã xe, phải mất một buổi mới có thể đến trường.
Các cô giáo điểm trường Huổi Pá, Trường Phổ thông dân tộc bán trú tiểu học xã Mường Lạn, huyện Sốp Cộp vượt suối để đến trường.
"Những hôm trời mưa, chúng tôi gói xôi ở nhà rồi mang theo vì phải đi sớm không kịp ăn sáng. Dọc đường sẽ dừng lại ăn để có sức đẩy xe lên dốc. Nhiều lúc đường lầy lội, xe máy không đi được, chúng tôi phải bỏ xe giữa đường để đi bộ đến trường cho kịp giờ dạy. Khổ nhất là vào những đợt mưa kéo dài, các cô phải ở lại trường hàng tháng trời, quần áo, lương thực thực phẩm không đủ dùng", cô giáo Lò Thị Nga cho biết thêm.
Điểm Trường Tiểu học Huổi Pá hiện có 3 giáo viên giảng dạy, trong đó có hai giáo viên nữ. Do điểm trường xa nên các giáo viên phải ở lại trường đến cuối tuần mới trở về nhà.
Tại đây, không chỉ cơ sở vật chất phòng lớp học còn thiếu thốn, mà nhà ở công vụ của giáo viên cũng còn tạm bợ. Để có nơi ăn ở, sinh hoạt trong thời gian ở lại trường, các cô giáo điểm Trường Tiểu học Huổi Pá phải ở nhờ phòng của điểm trường mầm non bên cạnh.
Căn phòng nhỏ chưa đầy 20m2 là nơi ở cũng như để làm việc của hai cô giáo. Cô Lò Thị Hiệp bộc bạch, do điểm trường ở vùng cao, xa trung tâm nên điều kiện sinh hoạt thiếu thốn đủ bề. Vì không có chợ nên mỗi lần về nhà, các cô phải mang theo đồ ăn lên, đồng thời mua các thực phẩm như trứng, cá khô để dự trữ, phòng trường hợp trời mưa không về nhà được.
"Chúng tôi đã khắc phục khó khăn bằng cách tăng gia sản xuất để phục vụ nhu cầu hàng ngày nhằm đảm bảo sức khỏe. Mặc dù còn nhiều vất vả nhưng chúng tôi sẽ cố gắng bám trường, bám lớp để mang con chữ về cho các em vùng cao", cô Lò Thị Hiệp chia sẻ thêm.
Giờ học ngoại khóa của cô và trò điểm trường Huổi Pá, Trường Phổ thông dân tộc bán trú tiểu học xã Mường Lạn, huyện Sốp Cộp.
Do đặc thù địa bàn công tác ở vùng cao, điều kiện học tập cũng như giảng dạy của học sinh và giáo viên ở Sơn La còn nhiều thiếu thốn, không có lớp học kiên cố, cô và trò phải học tập, giảng dạy trong những ngôi nhà tạm bằng gỗ. Điều này đã gây ra không ít khó khăn cho học sinh, mùa hè thì nắng nóng, mùa đông gió lùa lạnh, mùa mưa thì bị dột. Đối với giáo viên, do không có phòng học nên phải dạy hai ca cũng vất vả hơn.
Cô giáo Lò Thị Cương, giáo viên điểm Trường Tiểu học bản Cống (Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học xã Mường Lạn, huyện Sốp Cộp) cho biết, trong quá trình giảng dạy ở điểm trường vùng cao còn có nhiều khó khăn khác, đó là học sinh còn thiếu thốn về đồ dùng, sách vở để học tập.
Ngoài ra, các em ở vùng cao nên tiếng phổ thông chưa biết nhiều dẫn đến việc tiếp thu bài học còn chậm. Bên cạnh đó, do các em ở bán trú nên giáo viên vừa làm mẹ, vừa làm cô. Đối với các em còn nhỏ chưa biết cách vệ sinh cá nhân, các cô phải hướng dẫn, có khi còn phải giặt giũ, gội đầu cho các em.
"Công tác xa nhà có nhiều thiệt thòi, đó là không được chăm sóc con cái, nhất là những lúc con ốm đau. Mặc dù khó khăn, vất vả, nhưng học sinh luôn là động lực để chúng tôi cố gắng. Bởi, các em rất thân thiện, có nhiều tình cảm với các thầy cô", cô Lò Thị Cương cho hay.
Vườn rau xanh để cải thiện bữa ăn của các cô giáo điểm trường Huổi Pá, Trường Phổ thông dân tộc bán trú tiểu học xã Mường Lạn, huyện Sốp Cộp.
Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Mường Lạn đóng ở địa bàn vùng biên còn nhiều khó khăn, cách trung tâm huyện 30km, với 11 điểm trường. Trường có 74 cán bộ, giáo viên, trong đó nữ chiếm hơn một nửa với gần 40 cán bộ, giáo viên.
Ông Quàng Văn Hồng, Hiệu trưởng Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Mường Lạn cho biết, giáo viên nữ so với giáo viên nam gặp nhiều khó khăn hơn như việc đi lại, chăm sóc gia đình, con cái. Mặc dù vậy, các cô rất tâm huyết với nghề, bám trường, bám lớp, cùng ăn ở với học sinh. Để giúp các cô bớt khó khăn, nhà trường cũng tạo điều kiện cho các cô trong việc phân công đứng lớp hàng năm. Theo đó, một cô giáo giảng dạy ở điểm lẻ một năm thì năm sau sẽ được chuyển đến vùng dưới thuận lợi hơn.
Chàng trai người Mông không 'sõi' tiếng Kinh trở thành sinh viên tiêu biểu toàn quốc Cách đây hơn 2 năm, chàng trai người Mông tên Cư Chúng khăn gói xuống thủ đô nhập học, dắt túi theo lời khuyên của dân bản: "Xuống Hà Nội đừng tin người quá". Ngành Công nghệ thông tin với Chúng lúc ấy chỉ đơn giản là "có liên quan tới máy tính", tới những trò game mà em từng được chơi. Chúng...