Chiêu móc túi của “cái bang” ngoại quốc
Thời gian gần đây tại một số ngả đường lớn, khu chợ, chùa… tại TP. Biên Hòa (Đồng Nai) xuất hiện những nhóm ăn xin với bộ dạng lem luốc trông rất phản cảm.
Nhóm này vận dụng những chiêu thức xin xỏ khá dị thường như dùng thân xác hôi hám sấn vào, đeo bám cho đến khi khách không chịu nổi và móc t.iền cho để tránh rầy rà, khiến dư luận rất bức xúc.
Lần theo thông tin cung cấp từ độc giả, PV báo GĐ&XH Cuối tuần đã bí mật lần theo dấu vết những nhóm “ cái bang” này và phát hiện chân tướng của những ăn xin ngoại quốc được một số đối tượng tổ chức chăn dắt rất chuyên nghiệp.
Dùng “khổ nhục kế” để móc t.iền người hảo tâm
Trời giữa trưa hè nóng như thiêu đốt, tại ngã tư Avata (TP. Biên Hòa), khi thấy hiệu đèn đỏ giao thông dừng lại, đột nhiên một nhóm người vừa già vừa trẻ từ trong lùm cây bên vệ đường túa ra rồi sấn đến những người đi đường. Kẻ cầm gáo nhựa, kẻ cầm thau, bị… cố chìa ra xì xồ xin t.iền khách trông rất thảm thiết. Lẫn trong nhóm, một đ.ứa t.rẻ đen trũi, tóc xoăn tít trông còi cọc tiến đến người đi xe máy rồi giơ chiếc gáo nhựa nói lời đứt quãng: “Cho chút t.iền”. Được thể hùa theo, dăm ba đ.ứa t.rẻ tương tự cũng xúm lại níu áo cất lời: “T.iền, t.iền, đói….”. Vị khách tỏ vẻ khó chịu móc ví lấy ra 5 nghìn đồng bỏ vào gáo rồi rồ ga đi. Chỉ sau vài giây, nhóm ăn xin này trở về lùm cây và lặp lại chiêu thức ăn xin cũ quen thuộc.
Ông Lê Văn Vĩnh (46 t.uổi) là người chạy xe ôm gần đó cho biết, tại ngả đường này trước đây chỉ có vài ba người ăn xin. Nhưng gần đây, số lượng ăn xin bỗng nhiên xuất hiện nhiều hơn. Đám người này gồm các b.é t.rai, gái và cả mẹ ẵm con. Chúng dùng nhiều chiêu “khổ nhục kế” để xin t.iền, gây bức xúc cho người qua đường. Cũng theo ông Vĩnh tiết lộ, thì những người này diện mạo rất khác lạ, ít nói, dù lớn hay bé cũng chỉ lắp bắp được mấy câu tiếng Việt quen thuộc. Tương tự, tại Khu du lịch Bửu Long (đường Huỳnh Văn Nghệ, TP. Biên Hòa), người ta thường thấy cảnh một người mẹ mặc bộ đồ xanh lục ôm hai đ.ứa t.rẻ ốm yếu, dáng nhem nhuốc cầm thau, ca… vạ vật vái lạy, khóc lóc rất thảm thiết xin người qua đường bố thí. Nhiều khách du lịch phương xa đến không biết thì móc hầu bao cho người này rất nhiều. Người phụ nữ cùng hai đ.ứa t.rẻ xin t.iền cũng không hề nói được tiếng Việt.
Người phụ nữ bồng con chính là kẻ cầm đầu một nhóm “cái bang” ngoại quốc. Ảnh: T.G
Tổng hợp những nghi vấn và đi đến nhận định: Đây có thể là nhóm người giả ăn xin bị chăn dắt, chúng tôi đã bí mật lần theo dấu vết. Ngay trong buổi tối diễn ra lễ hội “Chùa bà ăn chay” (tháng 6 Âm lịch hàng năm), chúng tôi đã âm thầm bám theo người phụ nữ dắt theo hai đ.ứa t.rẻ này. Khoảng 21h đêm, người phụ nữ và hai đ.ứa t.rẻ đã xuất hiện cùng một tốp người ngồi xổm gần phòng vé công viên Bửu Long (TP.Biên Hòa).
Tốp người lạ gồm một phụ nữ đẫy đà, bên cạnh đó là hai thanh niên trạc 30 t.uổi trông bặm trợn cùng một người đàn ông t.uổi chừng ngoài 60. Sau một hồi khẩn trương bàn bạc điều gì đó, lần này, người phụ nữ không ẵm hai đ.ứa t.rẻ kia vào lễ hội nữa mà ngồi tại chỗ, để “các con” hóa thân rách rưới, cùng cầm ca vào lễ hội đi xin. Một người trong nhóm ngồi tại chỗ theo dõi động tĩnh, người còn lại lần theo hai đ.ứa t.rẻ. Đúng như dự đoán, sau khi hai “cái bang” này “vào vai” nhếch nhác, chúng bắt đầu sấn tới những “con mồi” sang trọng chìa gáo xin t.iền.
Chiêu thức “moi t.iền” khách của hai ăn xin nhí này cũng ranh ma không kém. Chúng chọn một người ăn mặc sang trọng níu chặt gấu áo xin t.iền. Khi người này xua tay ra đi được mấy bước, thì từ phía xa xa, đứa khác lại ập đến, đeo đẳng mãi cho đến lúc “đối tượng” thấy khó chịu phải rút túi móc mấy đồng t.iền thả lại mới được buông tha.
Lấy được t.iền hai đưa trẻ “nhả mồi” tản đi và một kịch bản mới tương tự, khoảng 45 phút sau, chúng mang tất cả ra đưa cho nhóm người ngoài cổng lúc nãy. Cũng một đêm khác tại đây, chúng tôi lại gặp hai đ.ứa t.rẻ này nhưng có một người đàn ông ngoài 30 t.uổi đi theo, khi hai đ.ứa t.rẻ tỏ vẻ lơ là chểnh mảng xin khách thì bị anh ta trừng mắt ra hiệu tiếp tục xin. Khi thấy chiến lợi phẩm thu về không đáng kể, người đàn ông này giận dữ lao tới túm cổ áo một đ.ứa b.é, tát mạnh khiến đứa còn lại hoảng hồn ngồi rúm lại. Nhác trông thấy người qua đường nhìn theo, gã đàn ông vội chở cả hai lên xe đi nơi khác.
Video đang HOT
Bóng đen sau nhóm “cái bang” ngoại
Qua nhiều ngày theo dõi hành tung người phụ nữ và hai đ.ứa t.rẻ ăn xin ở chùa Bà, chúng tôi cũng phát hiện cùng nhóm với người đàn bà ẵm hai đ.ứa t.rẻ còn rất nhiều “cái bang” nhỏ t.uổi khác. Tất cả tóc đều vàng cháy, gầy, đen đúa và rách rưới, trong đó không ít đứa bị bệnh ngoài da l.ở l.oét trông rất ghê rợn. Hôm diễn ra lễ hội chùa Bà, nhóm trẻ này sau khi xin được t.iền khách thì từng đứa một phải khép nép đến nộp tất cả cho người phụ nữ ẵm hai đ.ứa t.rẻ. Sau đó, chúng lại thay phiên nhau để người phụ nữ này bế rồi vào chùa ăn xin. Khoảng 2h sáng, khi khách đã vãn dần, nhóm mới chịu rút đi.
Chị Nguyễn Thị Minh (36 t.uổi), chủ một quán phở gần đó thường ngày chứng kiến cảnh ăn xin của nhóm người này khẳng định với chúng tôi rằng, chắc chắn đó là nhóm “cái bang” người Campuchia. “Hàng ngày bất chấp nắng mưa, họ đầu trần, chân đất, đứng sát dải phân cách trước chùa xin t.iền, gây mất mỹ quan, phiền khách tới viếng. Rất nhiều lần, lực lượng dân phòng đã đến ngăn chặn nhưng xong rồi thì đâu lại vào đấy”, chị Minh cho biết.
“Cái bang” ngoại quốc đeo bám cho đến khi khách không chịu nổi và móc t.iền cho.
Tương tự như trên, nhiều người sống lân cận tại ngã tư Avata cũng cho rằng nhóm ăn xin này đến từ Campuchia và có sự điều khiển của một số người lạ đứng đằng sau. Để rõ thực hư, chúng tôi quyết định mua hai bịch sữa đến làm “chất bôi trơn” để tiếp cận nhóm “cái bang” này. Khi chúng tôi bước đến lùm cây thì nhóm gồm 7-8 người cả già và trẻ rọi ánh mắt ngơ ngác chạy dạt về đứng một phía với thái độ rất cảnh giác. Sau khi nghe chúng tôi bảo cho lũ trẻ sữa thì người phụ nữ đứng t.uổi, vai mang bị ra hiệu bảo đám trẻ xích gần lại nhưng tất cả đều thậm thụt không dám. Người này nói tiếng Việt lơ lớ chỉ được một số câu cơ bản. Chị ta bảo lũ trẻ không dám nhận là vì sợ chúng tôi cho sữa có thuốc độc để hại.
Qua câu chuyện, người phụ nữ này cho biết chị ta không phải người Việt mà đến từ Campuchia qua cửa khẩu biên giới Mộc Bài (Tây Ninh). Lũ trẻ cùng nhóm này thì có đứa là họ hàng, nhưng phần lớn sống trong làng được chị ta rủ rê, lôi kéo. Khi chúng tôi hỏi những chuyện khác thì người này lắc đầu không biết, chỉ nói rằng ở bên đó không có cơm ăn nên sang đây mưu sinh bằng nghề đi xin, chiều tối lại về góc chợ Hòa Bình (TP. Biên Hòa) ngủ. Để được yên ổn ăn xin, nhóm của người phụ nữ này cũng phải tuân thủ quy định nộp một số t.iền nhất định mỗi ngày cho một số người rất dữ tợn. Tuy nhiên, danh tính và địa chỉ của những tay anh chị bảo kê này, người phụ nữ đến từ bên kia biên giới lại lắc đầu không rõ.
Cũng trong cuộc trò chuyện, người phụ nữ này cũng tiết lộ mánh khóe xin t.iền của nhóm là vờ đói khát, ăn mặc rách rưới rồi bồng con nhỏ tập trung tại các ngả đường lớn, nơi chùa chiền, chợ búa. Khi thấy “con mồi”, người phụ nữ này sẽ ôm “con” lao tới, sụp lạy và chèo kéo để khách thấy… sợ hãi mà phải cho t.iền. “Mỗi ngày, chúng tôi xin được khoảng 4-5 trăm nghìn t.iền Việt, nhưng không được giữ tất cả, phải đưa cho người ta một phần”, chị này cho biết. Theo tìm hiểu của chúng tôi, hiện nay trên địa bàn TP. Biên Hòa đang có rất nhiều nhóm “cái bang” ngoại.
Để khách cho t.iền, họ sử dụng bằng nhiều chiêu thức “khổ nhục kế” mà đến mức “cái bang nội” cũng phải chào thua. Hy vọng, các cơ quan chức năng trên địa bàn sớm vào cuộc tìm hiểu và chấn chỉnh, tránh tình trạng người qua đường bị gây phiền nhiễu, ảnh hưởng mỹ quan đô thị.
“Vòi bạch tuộc” của “cái bang” ngoại quốc
Theo tìm hiểu của chúng tôi, những nhóm người ăn xin này dậy từ rất sớm, thậm chí tờ mờ sáng đã xôm tụ tại Bến xe Biên Hòa. Sau khi bàn bạc, họ chia nhau mỗi tốp tản đi một hướng đến các quán cà phê, các khu chợ, đoạn đèn xanh đèn đỏ đường giao nhau, quán nhậu, đền, miếu… trên địa bàn TP. Biên Hòa. Nếu xin được nhiều thì khoảng giữa buổi chiều, cả nhóm lại tập trung tại chỗ cũ để được phân chia chiến lợi phẩm. Sau khi ăn uống, nghỉ ngơi, đến 19h, họ lại được điều động đến các điểm tổ chức lễ hội, l.ô t.ô hoặc nơi vui chơi giải trí… và bắt đầu hành trình “khổ nhục kế” mới để móc t.iền những người hảo tâm.
Theo Quốc Huy (Gia đình & Xã hội)
Lật tẩy mánh khoé của những siêu lừa đường phố ở Việt Nam
Chỉ cần một "con mồi" cắn câu là kẻ gian có trong tay vài triệu đồng. Có những tên giả tật nguyền bán vé số nhằm lợi dụng lòng tốt của mọi người để trục lợi.
Chỉ lê chưa đầy 300m mà nam thanh niên giả tật bán ra hàng trăm tờ vé số
Lừa bán iPhone "dỏm"
"Cháu biết xem điện thoại không? Cháu xem giúp cô điện thoại này với. Cô vừa nhặt được trên võng ở quán nước đằng kia"... Đó là lời mào đầu của một người phụ nữ che mặt bằng khẩu trang nhằm tiếp cận tôi và gạ gẫm bán điện thoại hiệu iPhone 4s... "dỏm". Theo tôi tìm hiểu, người đàn bà này hay lân la gần bến xe Miền Tây, Q.6 để tìm kiếm "con mồi". Nói xong, bà ta hé mặt, hở miệng và ánh nhìn "cảnh giác" mọi người chung quanh. Bà móc từ trong túi áo khoác ra một chiếc điện thoại có hình dạng và màu sắc không khác gì một chiếc iPhone chính hãng. Chiếc điện thoại màu đen, bóng loáng, không một vết trầy xước. Mặt sau đề hiệu "iPhone 4s" hẳn hoi, dưới hiệu là một số thông tin kỹ thuật được ghi bằng tiếng Anh. Đã nghe một vài lần về chiêu trò này ở đâu đó, nên tôi tiếp tục... "diễn kịch".
Đi hay về luôn có xe đưa đón (Xe mang BKS 59 M1-135...)
Trong lúc chờ tôi ngắm nghía chiếc iPhone, bà luôn miệng giới thiệu: "Cô có đưa cho anh xe hơi chỗ đèn xanh đèn đỏ đằng kia xem. Ảnh nói cái này của "Tây" đắt lắm, tầm 4 triệu lận. Muốn xài còn phải tốn 500 ngàn giải mã nữa. Ảnh đòi mua một triệu rưỡi. Con coi có bán được không?". Tôi hỏi bà nhặt ở đâu? Một thoáng ú ớ, bà ta lấy ngay bình tĩnh: "Xa lắm... 2-3 cây số lận. Trong cái quán cafe... Bán được không?". Thấy tôi đắn đo, bà tấn công tiếp: "Nghe anh đó nói cái này xài đã lắm (!). Không biết nó có như máy tính để học được không?...". Tôi ngã giá 1 triệu thì bà lắc đầu: "Anh kia đòi 1 triệu cô không bán, ảnh nói trả thêm 500 nữa là một triệu rưỡi mà cô còn chưa bán".
Lấy cớ không mang theo nhiều t.iền nên tôi bảo bà đi tìm người trả một triệu rưỡi trước đó để xem động thái: "Nếu không được thì quay lại gặp con sau nghe". Bà ta tỏ vẻ thất vọng rồi "bịn rịn" bước đi. Đi được không xa, gặp một cô gái đang chờ bắt xe khách, bà ta tiếp tục gạ gẫm bán nhưng cô gái một mực cự tuyệt. Sau đó bà tiếp tục quay sang gạ bán cho 2 người đàn ông nhưng âm mưu đen tối đó cũng không thành.
Thấy tôi vẫn còn đứng "lớ ngớ", ra vẻ tiếc rẻ, bà quay lại hỏi "con mồi": "Con trả cô ngần nào? Không thấy anh xe hơi mua đó đâu, ảnh đi đâu mất tiêu rồi". Tôi lại thở than giá cao quá, bà ta xuống nước: "Thế cô bán cho con một triệu vậy". Tôi đưa ví trước mặt, bà chồm người sát tôi nhìn soi mói và miệng không quên nài nỉ tôi gắng mua giúp. Tôi cố moi ra sạch ví chưa đầy 300 ngàn. Thấy t.iền quá ít, bà thở dài thất vọng. Ngỏ lời xin mua vé số ủng hộ nhưng bà chỉ chìa ra 3 tờ. Tôi thắc mắc: "Mới hơn 10h sáng mà chỉ còn có 3 tờ vé số hả cô". Giọng ấp úng, bà giải thích: "Một ngày cô bán có 50 tờ hà, giờ hết rồi". Nói xong bà ta tỏ ra không vui và bỏ đi một mạch khuất dạng sau con hẻm... Bà ta vừa đi, một người dân sống gần đó bức xúc: "Nó lừa đó, ở đây nhiều kẻ l.ừa đ.ảo lắm, không tin được đâu. Nhiều người mất hết t.iền mà không hay"...
Căn nhà không số trên đường Phan Văn Khỏe, P.5, Q.6 là "bản doanh" của kẻ giả tật (Ngôi nhà có nhiều xe lăn để trước cửa là nơi kẻ giả tật nhảy phóc xuống xe và chạy như bay vào trong)
Mua lòng trắc ẩn bằng sự l.ừa đ.ảo
9h50 sáng, một nam thanh niên t.uổi ngoài 30, đầu đội nón kết, vai mang cặp da nhỏ, chân không dép giày, được một người đi trên xe máy bóng loáng, biển số 59 M1 - 135... chở đến "bãi đáp" đoạn gần bến xe Miền Tây, đường Kinh Dương Vương, Q.Bình Tân. Xe vừa dừng, hắn nhẹ nhàng trườn xuống đường bằng động tác rất "điệu nghệ". Bắt đầu một ngày hành nghề... giả tật.
Chiếc xe "đổ quân" vừa lao đi, gã thanh niên giả tật móc từ trong túi ra một xấp vé số dày cộm. Hắn nghiêng người khiệu trỏ và bắt đầu lê thân một cách nặng nhọc, cố biểu lộ một gương mặt trông thật khắc khổ. Xuất hiện chưa đầy 5 phút thì một xe, hai xe, ba xe,... dừng lại bên "kẻ đáng thương" và móc t.iền mua vé số. Họ mua cầu may mắn hay tỏ lòng cảm thương, san sẻ cho kẻ tật nguyền, tôi cũng không biết nữa.
Kẻ giả tật không cần đi vì sợ mệt nhọc đôi chân, không cần kiếm tìm khách hàng cho khỏi mỏi mắt, không cần mời chào hay nài nỉ ỷ ôi vì sẽ rất phí hơi sức. Cầm mấy trăm vé trên tay nhưng hắn không phải lo ế. Hắn chỉ việc ngồi và... chờ đợi. Đợi những ai trông thấy và tin hắn là kẻ tàn tật đáng thương, là người có ý chí, nghị lực, biết vươn lên sống bằng sức lao động chân chính của mình. Và người ta thương xót mà ủng hộ hắn bằng cách... mua vé số. Nhiều người cũng không quên hỏi thăm, động viên và cầu chúc cho hắn bằng lời và cả bằng t.iền.
Cứ thế, theo quan sát của PV chỉ lê lết chỉ gần 100m mà đã có tới 25 người ghé vào mua số cho hắn. Có người mua cả xấp, có người khoát tay không lấy t.iền thối... Rõ ràng hắn đang mua lòng trắc ẩn của người đời với sự giả dối đến rùng mình.
Chị Bùi T.H., một người bán hàng cạnh đó bĩu môi: "Lâu lâu nó xuất hiện một lần. Sáng có người chở đến, xế chiều có người chở về. Nó bán được lắm đó, ngày 3 - 4 trăm vé là chuyện thường". Khi tôi hỏi chuyện cái chân tật nguyền của kẻ bán vé số chị H. mỉa mai: "Ôi xời! Tật gì mà tật. Hôm nó ngủ tui lại trông thấy hai ống chân và hai bàn chân to tướng, có méo mó, teo tóp gì đâu mà đi không được. Bọn này l.ừa đ.ảo lòng tốt người ta thôi"...
Sau khi quan sát kẻ giả tật này trong hai ngày, tôi đến bên hắn hỏi thăm: "Em bị tật bẩm sinh hay bị tai nạn?". "Dạ, em đi làm bị tai nạn, không t.iền chữa trị nên liệt luôn. Anh mua ủng hộ em mấy tờ số", giọng hắn nhẹ nhàng. Tôi ngỏ lời mua hết số và chở hắn về nhà. "Dạ, em còn nhiều số lắm, em để trong cặp. Chiều em có người nhà rước về rồi". Tôi lại nói: "Anh muốn tìm hiểu gia cảnh và sẽ tìm nguồn giúp kinh phí cho em chữa trị". "Dạ thôi, cảm ơn anh. Không trị hết được đâu. Thôi anh đi đi, em còn đi bán gần chiều rồi", giọng hắn nôn nóng, gương mặt dần chuyển sang khó chịu.
Theo ghi nhận của PV, ngày hôm ấy, hắn lê lết trên đoạn đường dài chỉ độ 300m, từ 9h50 sáng đến 15h20 chiều và có 64 người tạt vào "ủng hộ" vé số của hắn.
Khoảng 15h25, vẫn chiếc 59 M1-135... người thanh niên ban sáng chạy xe đến bế hắn lên xe và nhanh chóng vọt thẳng về đường Hậu Giang, Minh Phụng, rồi rẽ vào đường Phan Văn Khỏe. Xe dừng lại trước một ngôi nhà cấp 4, không đề số nhà (đối diện là trường tiểu học Châu Văn Liêm, số 157 đường Phan Văn Khỏe, P.5, Q.6). Hắn nhảy phóc xuống đất, che mặt và co chân chạy thẳng vào trong nhà.
Một số người dân sống gần đó cho biết, ngôi nhà không số có rất nhiều người già và nam nữ thanh niên từ miền ngoài vào ở, tất cả đều đi bán vé số. Nghe đâu có người thuê kẻ giả tật kia bán số và trả t.iền công hàng ngày hẳn hoi.
Cẩn trọng không thừa
Qua báo chí và người dân phản ánh, gần đây xuất hiện rất nhiều kẻ l.ừa đ.ảo núp bóng: Bán vé số, ve chai, bong tăm, nhờ đổi ngoại tệ... để lừa gạt và lợi dụng lòng tốt của mọi người. Nhất là khu vực bến xe. Ngoài những thủ đoạn giả tật nguyền, nhiều kẻ giả vờ nhặt được của rơi, không biết xài điện thoại nên nhờ người khác kiểm tra giúp. Sau đó chúng gạ gẫm bán lại giá rẻ. Bề ngoài các sản phẩm này trông y như hàng chính hãng nhưng thực chất là hàng Trung Quốc giá chỉ vài trăm ngàn. Có khi là hàng cũ không còn giá trị nhưng được thay bằng vỏ mới. Khi thử máy thấy có vẻ bình thường nhưng xài được vài hôm là máy có vấn đề. Mang máy đi sửa thì chi phí cao nên đành xem như phí t.iền mua phải hàng "dỏm"..
Theo xahoi
Nạn "cái bang nhí" tái xuất Sau 1, 2 tuần "im ắng" tình trạng "cái bang" người Campuchia ra quốc lộ 1A đoạn qua T.iền Giang vòi t.iền người đi đường tiếp tục tái diễn. Vô tư nằm trên giải phân cách Trên đường từ Cần Thơ về Long An, dọc theo quốc lộ 1A, khi đến thị trấn Cai Lậy, (huyện Cai Lậy, T.iền Giang) chúng tôi "nhức...