Với tôi, lấy chồng là đặt cược vào ván bài mà bản thân không biết thắng hay thua
Nếu may mắn tôi sẽ có được một gia đình hạnh phúc. Nếu không may mắn tôi sẽ mỉm cười vì tất cả chỉ là sự lựa chọn. Với tôi, lấy chồng là vậy, chỉ là đặt một canh bạc lớn vào ván bài mà bản thân mình không thể biết được sẽ thắng hay thua.
Tôi năm nay 30 t.uổi, là trưởng phòng kinh doanh của một doanh nghiệp nước ngoài. Nhận xét khách quan nhất thì tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, có tài, có sắc. Từ thời sinh viên tôi đã luôn quan niệm rằng sẽ chỉ chú tâm vào việc học, phải học thật tốt để sau này ra trường mới có thể xin được công việc tử tế. Vì điều kiện gia đình khó khăn nên mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Vậy là kể từ đó tôi dồn hết tâm sức cho việc học, học ngày học đêm đến nỗi chúng bạn luôn gọi tôi là “mọt sách”, “bác học”, hay “giáo sư”… Nhưng tôi không có thời gian rảnh để quan tâm đến những chuyện ngoài lề đó.
4 năm đại học có biết bao người theo đuổi tôi, nhưng quyết tâm của người con gái mạnh mẽ như tôi đủ để tôi từ chối tất cả những lời tỏ tình đó. Thậm chí với tôi yêu đương thời đại học thật là một thứ tình cảm ngu xuẩn, tốn thời gian và vô ích. Sự lạnh lùng của tôi khiến các anh chàng đó từ bỏ ý định tán tỉnh.
Cuối cùng thì 4 năm đại học cũng qua đi, tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc tôi nhanh chóng tìm được một công việc ổn định. Thế nhưng kể từ khi đi làm, tính cách cứng nhắc, mạnh mẽ và tự lập của bản thân biến tôi thành người phụ nữ nguyên tắc, lạnh lùng… chỉ chuyên tâm vào công việc, không mảy may đến chuyện yêu đương hay tìm hiểu, hẹn hò với một người đàn nào đó.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, chẳng mấy chốc tôi đã bước sang ngưỡng cửa 29 t.uổi. Những người đàn ông phong độ, trẻ t.uổi trước kia cũng đã từ bỏ ý định theo đuổi tôi lâu rồi. Họ giờ đây, có người đã lập gia đình, có người đã có người yêu… Chỉ có tôi là vẫn đơn độc. Suốt 6 năm qua chứng kiến tụi bạn lần lượt lên xe hoa nhưng chưa một lần tôi cảm thấy buồn hay chạnh lòng nghĩ về bản thân mình. Thế nhưng khi sang đến t.uổi 30, công danh sự nghiệp đã có chỗ đứng, nhà cao cửa rộng, xe đẹp… tôi đều có hết nhưng chưa khi nào tôi cảm thấy cô đơn như bây giờ.
Dường như một người con gái dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có một ngày phải rơi nước mắt. Đó là khi tôi ốm, một trận ốm thập tử nhất sinh, nhưng khi đó bện cạnh tôi chỉ là những người bạn, đồng nghiệp, bố mẹ… Có lẽ vì sự lạnh lùng và nghiêm khắc của bản thân mình đối với mọi người khiến tôi cảm thấy đứng trước mặt mình dù có rất nhiều người nhưng trong lòng lại cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Chưa bao giờ tôi thầm ước được nắm c.hặt t.ay một người đàn ông mà tôi yêu.
Video đang HOT
Ngày mai tôi lên xe hoa, cô dâu 30 t.uổi khó tính như tôi quyết định đ.ánh cược một ván bài lớn (Ảnh minh họa).
Có lẽ đó là dấu hiệu của một người con gái quá thì, một bà cô ế chồng, một người phụ nữ khó tính, khó ưa… Sau khi xuất viện tôi trở nên trầm ngâm hơn, khó tính hơn. Kể từ đó tôi quyết định lấy chồng, lấy ai cũng được. Lấy ai mà chẳng giống nhau, đằng nào bao nhiêu năm qua tôi chưa từng biết đến từ “yêu”, vậy thì giờ cũng thế. Người phụ nữ chỉ cần kiếm được một tấm chồng đúng không?
Tôi quyết định lấy anh, người đàn ông hơn tôi 4 t.uổi, một người đàn ông chững chạc, làm công chức, gia đình hết sức bình thường… Thậm chí tôi và anh còn chưa có cơ hội hẹn hò, tìm hiểu nhau. Chúng tôi lấy nhau qua lời mai mối của bác tôi.
Ngày mai tôi lên xe hoa, cô dâu 30 t.uổi khó tính như tôi quyết định đ.ánh cược một ván bài lớn. Nếu may mắn tôi sẽ có được một gia đình hạnh phúc. Nếu không may mắn tôi sẽ mỉm cười vì tất cả chỉ là sự lựa chọn. Với tôi, lấy chồng là vậy, chỉ là đặt một canh bạc lớn vào ván bài mà bản thân mình không thể biết được sẽ thắng hay thua.
Theo ĐSPL
'Ván bài' của chồng tôi lúc chia tay
Trước lúc chia tay, anh 'c.hơi b.ài ngửa' với chị: 'Đấy là sổ tiết kiệm của anh, toàn t.iền anh làm ra, em nghĩ sao mà đòi chia chác?'.
Chị và anh đến với nhau hoàn toàn tự nguyện, trên nền tảng của tình yêu. Khi bước vào hôn nhân, anh chị cũng như biết bao các gia đình khác, phải đối mặt với khá nhiều vấn đề phức tạp mà trước kia, khi còn yêu nhau người ta không cần bận tâm tới. Một trong số đó là vấn đề tài chính trong gia đình.
Sau khi bàn bạc, anh chị thống nhất quyết định lương của vợ sẽ để chi tiêu những nhu cầu hàng ngày trong gia đình, còn lương của anh để dành để tiết kiệm, dành cho những việc lớn hơn, như mua xe, mua nhà... Thật lòng mà nói, đó không phải là ý định của chị. Theo như mong muốn của chị, thì lương của mỗi người sẽ chia làm 3 phần, 1 phần dành cho sinh hoạt phí, 1 phần dành cho tiết kiệm và 1 phần để mỗi người tự tiêu riêng. Như thế, khoản gì cũng có mà mỗi người cũng có thể thoải mái chi tiêu những nhu cầu riêng của mình. Vẫn biết lương của chị không cao bằng anh, nhưng cũng không phải là thấp, với lại, đã là vợ chồng thì đâu thể sòng phẳng tôi góp từng này cô cũng phải góp từng này, đóng góp theo khả năng và trong phạm vi lương của mỗi người mà thôi.
Chị mới đầu cũng đề xuất ý kiến như thế, nhưng anh gạt đi. Anh bảo, phân chia thế làm gì cho nhì nhằng, rắc rối. Chị là người chợ búa, cơm nước, lo đối nội thì chị cứ lấy lương của mình ra mà chi dùng đi, lương của chị cũng thừa đủ, chắc chắn còn dư để chị sắm sửa cho bản thân, còn lương anh, anh để gọn cả cục vào tiết kiệm. Chị nghe cũng thấy không có gì là không hợp lí, suy đi tính lại thì cũng thế cả mà thôi. Anh tiết kiệm thì cũng là để sau này lo cho gia đình, con cái chứ cho ai, đi đâu mà thiệt. Thêm nữa, chị cũng tin tưởng vào khả năng tính toán chi tiêu của chồng mình, tin rằng anh sẽ là một người biết giữ t.iền và tiêu pha hợp lí.
Chẳng lẽ anh đã quên những năm qua anh sống bằng t.iền của ai, tất cả những khoản chi dùng trong gia đình là từ lương của ai? (Ảnh minh họa).
Thời gian đầu, mọi chuyện diễn ra hoàn toàn êm đẹp. Lương của chị cũng không tệ, vì thế, ngoài chi tiêu trong gia đình, chị vẫn có khoản dành cho riêng mình. Nhưng đến khi con đầu lòng của 2 người ra đời thì chị gần như trở nên túng bấn khi mà chi phí đội lên rất nhiều. Chị cầu cứu anh thì anh nhăn mặt chê chị chi tiêu hoang phí, từng ấy mà còn chưa đủ, khuyên chị nên biết tiết kiệm và tính toán hơn. Chồng đã nói thế, chả lẽ chị cứ nhằng nhằng đi theo xin t.iền anh, hơn nữa, có lẽ anh nói cũng có lí. Vì thế chị lại cố gắng hạch toán chi tiêu trong khoảng lương của mình mà thôi, và dĩ nhiên, lương thưởng của chị lúc nào cũng sạch bách chẳng còn dư được đồng nào.
Năm năm cưới nhau, con gái đã hơn 3 t.uổi, chị chưa 1 lần được biết đến đồng lương của chồng. T.iền anh tiết kiệm được, chị cũng chẳng được cầm hay quản lí, thi thoảng anh chỉ đưa về cho chị xem con số trong sổ tiết kiệm đứng tên anh mà thôi. Nhìn con số ấy, chị cũng yên tâm, vì chị đã không đặt niềm tin nhầm chỗ vào khả năng giữ t.iền của anh. Nhưng khi chị thắc mắc sao anh không để chị cùng đứng tên, anh cười xòa: "Hôm đi lập tài khoản đúng hôm em có chuyến công tác, nên làm sao mà rủ được! Mà em cứ quan trọng hóa vấn đề thế, đứng tên như nào mà chả được!". Ừ thì cũng đúng thế thật, có công to việc lớn trong nhà thì chả dùng đến t.iền trong đó thì ở đâu, lúc ấy lại phải 2 người mới đi rút được, phiền phức ra.
Chị nghĩ thế cũng chẳng có gì không đúng, nhưng có lẽ chỉ là trong trường hợp không có biến cố gì xảy ra mà thôi. Kỉ niệm 5 năm ngày cưới chưa được bao lâu thì chị phát hiện ra anh đang ngoại tình - là một em gái rất trẻ, rất xinh. Đau đớn lắm, người chồng chị tin tưởng bấy lâu nay lại có thể phản bội chị một cách thản nhiên như thế. Rồi chị gần như rơi vào tận cùng của tuyệt vọng khi đưa ra cho anh 2 sự lựa chọn, 1 là nhân tình, 2 là chị và con thì anh sau 1 đêm suy nghĩ đã quyết định chọn... cô ta, vì "anh yêu cô ấy, anh không thể rời xa cô ấy được". Chị không hề muốn chia tay, nếu anh biết quay đầu là bờ, nếu anh vẫn cần chị và con, thật tâm hối lỗi. Nhưng trớ trêu thay, anh có cần cơ hội tha thứ của chị đâu!
Cố nén giọt nước mắt chỉ trực trào ra, chị nhìn anh viết đơn ly hôn - án tử cho cuộc hôn nhân của 2 người. Cầm tờ đơn trên tay, thấy anh viết 2 người không có tài sản chung, con thì giao cho chị chăm sóc (đây cũng là ý muốn của chị), chị cười gượng hỏi anh: "Sổ tiết kiệm thì...". Chị chưa nói hết câu, anh đã cắt ngang lời chị: "Anh rút hết t.iền ra rồi, trong đó giờ trống không, còn gì mà chia! Hơn nữa, đấy là sổ tiết kiệm của anh, toàn t.iền anh làm ra, em nghĩ sao mà đòi chia chác?". Chị sững người, không thốt nên lời, chỉ nhìn anh chăm chăm. Chẳng lẽ anh đã quên những năm qua anh sống bằng t.iền của ai, tất cả những khoản chi dùng trong gia đình là từ lương của ai? Nhưng anh chỉ đáp lại cái nhìn xoáy sâu, ánh mắt đầy phức tạp của chị bằng 1 cái nhún vai thờ ơ.
Chị đặt bút kí ngay lập tức, không nói thêm 1 lời nào nữa, cho dù cảm giác đắng chát dâng ứ nghẹn trong cổ họng. Anh đối xử với mẹ con chị như thế là quá hiểu sự tuyệt tình đến tận cùng của anh rồi. Số t.iền trong sổ tiết tiệm đó không phải là nhỏ, nhưng giờ phút này, chị chẳng thiết tha gì nữa. "Tay trắng chia tay ư? Hề gì! Mình có công việc tốt, còn sức khỏe, chẳng sợ không làm ra t.iền, càng chẳng lo không đủ sức nuôi con!" - chị cười cay đắng.
Theo Phunutoday
Nửa đêm mang liềm sang cắt cổ hàng xóm vì ván bài 2.000 đồng Sáng 26-4, Cơ quan công an huyện Yên Thành (Nghệ An) cho biết đã bắt giữ Đoàn Bá Duyên (54 t.uổi, trú xã Lăng Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An) để điều tra hành vi g.iết n.gười. Trước đó, khua 24-4, Đoàn Bá Duyêncùng nhóm người đ.ánh b.ài tại nhà ông Vũ Văn Anh (ở xóm 8, xã Lăng Thành) với mỗi ván...