Về nhà đột ngột, tôi hốt hoảng khi thấy người phụ nữ đang ngồi cạnh bố mình
Tôi ghét cô ấy cay đắng và tìm mọi cách để cô ấy tránh xa bố mình ra. Không ngờ…
Mẹ tôi mất sớm, một mình bố bươn chải nuôi tôi nên người. Suốt 25 năm qua, chưa bao giờ tôi thấy bố quen một người phụ nữ nào khác. Ông còn nói chỉ yêu một mình mẹ thôi và sẽ sống vậy cả đời để nuôi tôi, rồi nuôi con tôi. Với ông, tôi chính là động lực, là chỗ dựa cả cuộc đời dài. Tôi nhớ mãi và khắc ghi một điều: “Bố chỉ yêu một mình mẹ”. Cứ thế, tôi tôn thờ tình yêu mà bố dành cho mẹ và luôn nghĩ rằng căn nhà chúng tôi đang ở sẽ chỉ có cha con tôi mà thôi.
Thế mà đột ngột, bố lại bảo muốn tái giá. Tôi nghe mà sửng sốt. Tôi cố nhả ra từng chữ trong nghẹn ngào, hỏi ông đó là ai? Bố bảo là cô Tư, hàng xóm nhà tôi suốt 20 năm qua. Cô ấy cũng góa chồng nhưng mãi không lấy chồng mới, cứ vò võ sống một mình bao nhiêu năm. Lâu giờ, cô ấy vẫn thường qua nhà tôi chơi. Tôi xem cô ấy như một người hàng xóm đáng mến và gần gũi.
Nào ngờ, bố và cô ấy đã yêu nhau lâu rồi nhưng ông ngại tôi phản đối nên không dám công khai. Giờ tôi đã lớn, cũng hiểu chuyện rồi nên ông mới nói và muốn đến với cô ấy cho hợp thức hóa mối quan hệ. Bố tôi bảo ông yêu mẹ tôi nhưng người chết đã chết, người sống vẫn phải sống, ông không muốn cô đơn khi về già.
Từng lời bố nói khiến tôi đau nhói. Tôi đã phản đối họ rất gay gắt. Tôi còn tuyên bố nếu bố muốn qua lại với cô Tư thì sẽ không còn đứa con này nữa. Thời gian đó, không khí nhà tôi hiu hắt, mâm cơm cũng nguội lạnh và mệt mỏi. Tuy nhiên, tôi không còn thấy cô Tư qua nhà nữa, cũng không còn thấy bố đi chơi cờ ban đêm nữa.
Video đang HOT
Ánh mắt buồn thăm thẳm của ông khi thấy tôi về cứ ám ảnh tôi mãi. (Ảnh minh họa)
Mấy ngày trước, bố tôi bị tai nạn giao thông khi đi chợ. Nhận được tin, tôi hốt hoảng xuống viện. Bố bị gãy chân, phải bó bột và nằm im trên giường cho đến khi tháo băng. Mỗi sáng, trước khi đi làm, tôi sẽ nấu ăn rồi để sẵn trên bàn cạnh giường cho bố. Khi nào đói, bố có thể ngồi dậy ăn. Còn việc vệ sinh thì tôi đặt cái bô nằm ngay dưới chân giường, bố đưa tay là có thể với tới.
Nhưng kì lạ là chiều tôi về, bô vẫn trống không và sạch sẽ, bố tôi cũng khỏe khoắn nằm trên giường chứ không có vẻ gì mệt mỏi. Sáng nay, vô tình về nhà đột ngột để lấy tài liệu, tôi mới hiểu ra lý do.
Vừa vào nhà, tôi đã đánh rơi cả chùm chìa khóa xe trên tay khi thấy bố đang ngồi dựa người vào cô Tư. Còn cô ấy đang đút thức ăn sáng cho bố. Nhìn hai người họ chẳng khác gì vợ chồng đang chăm sóc, tình tứ với nhau. Thấy tôi, bố và cô Tư cũng ngạc nhiên không kém. Cô ấy vội vã dìu bố nằm xuống rồi đi về.
Bố nhìn tôi rồi quay mặt vào tường, không buồn hỏi tôi về nhà làm gì? Ánh mắt hạnh phúc của bố khi ở cạnh cô ấy và ánh mắt buồn thăm thẳm của ông khi thấy tôi về cứ ám ảnh tôi mãi. Mọi người ơi, liệu tôi có sai không khi ngăn cấm họ đến với nhau? Nhưng tôi thương mẹ quá, tôi không muốn gọi một người phụ nữ khác bằng tiếng “mẹ” thiêng liêng. Tôi phải làm gì cho đúng đây?
Vợ quá đòi hỏi ở tôi
Chúng tôi lấy nhau được 10 năm, có 2 con đủ nếp tẻ, kinh tế ổn định, có một nhà một xe và khoản tiết kiệm.
Chúng tôi quen và yêu nhau từ thời sinh viên, rồi tôi đi tu nghiệp ở nước ngoài, yêu xa 4 năm. Trong thời gian này, có lúc tưởng chừng chia tay vì em thấy không có được sự đồng cảm và chỗ dựa từ tôi. Còn tôi lúc nào cũng vẹn nguyên tình cảm với em. May có sự tác động từ gia đình nên cuối cùng chúng tôi vẫn đi đến hôn nhân. Tôi đón em sang, sau khi hoàn thành chương trình học thì hai đứa cùng về.
Vợ tôi tháo vát, nhanh nhẹn, thông minh, hoạt bát và hài hước, ở cạnh em luôn tràn ngập tiếng cười. Em cũng là người nhạy cảm, có cái tôi khá lớn vì tính cách rất tự lập. Em nói do những tổn thương từ bé nên không có thói quen chia sẻ, chỉ im lặng khi buồn. Chúng tôi hầu như chưa bao giờ cãi nhau, thế nhưng khi có gì không như ý là em chiến tranh lạnh. Hồi đầu, chiến tranh lạnh một ngày là em bình thường trở lại, dần dần khoảng thời gian im lặng càng dài ra. Những lần như thế tôi không biết làm gì, chỉ để kệ em với cảm xúc và không gian riêng. Tôi thừa nhận mình không được khéo léo và có chút vô tâm, vô tư do từ bé không va vấp nhiều, cuộc sống gia đình tương đối yên ả.
Có con, dường như nhiều mối lo hơn nên mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng gia tăng. Tôi yêu thương vợ con, làm ra tiền, biết tiết kiệm, không có tật xấu gì, chỉ thỉnh thoảng đi nhậu có thể hơi quá chén và bốc đồng. Tôi luôn chia sẻ việc nhà với vợ, từ đi chợ, nấu cơm tới chăm con, dạy con học. Hai đứa con rất quấn quýt tôi. Vợ hiểu tâm lý và dạy con ngoan nhưng cũng có phần nghiêm khắc hơn tôi.
Tôi kiếm nhiều tiền hơn vợ nhưng không tháo vát. Vợ có thể vừa chăm lo gia đình, nấu nướng, nuôi dạy con, đến cả việc của đàn ông em cũng làm luôn như sữa chữa đồ, thay đường ống nước, sửa bóng đèn hỏng. Vì thế vợ không hài lòng về tôi dù công nhận phần lớn phụ nữ mong có được người chồng như tôi. Tôi lại nghĩ có tiền rồi thuê thợ làm loáng cái là được, có gì phức tạp đâu.
Ngoài ra, mâu thuẫn chính có lẽ là vấn đề tài chính. Vợ tôi sống đơn giản, không biết đến hàng hiệu bao giờ, chỉ có vài món mỹ phẩm, vài bộ quần áo bình dân. Tôi cũng tiết kiệm, luôn cảm ơn vợ vì chưa bao giờ em đặt áp lực kinh tế lên vai tôi. Chúng tôi mỗi người một tài khoản, thỉnh thoảng tôi chuyển cho vợ một khoản, còn lại để tiết kiệm. Lương vợ đủ lo cho gia đình, không bao giờ yêu cầu tôi chuyển tiền, chỉ nói là hãy minh bạch chuyện tiền bạc. Cũng có một số lần tôi cho tiền anh chị em ruột và bố mẹ mà không nói với em, khi biết em rất khó chịu. Vợ còn nói tôi có tính sĩ diện vì đôi lần vung tiền với người ngoài hoặc lì xì Tết gấp đôi so với anh chị em cùng nhà.
Vợ hay trách tôi vô tâm, sau những khoảng im lặng em luôn viết thư hoặc nói chuyện về những điều không hài lòng, mong tôi thay đổi. Tôi lại thấy những điều em nói nhỏ nhặt, do em quá nhạy cảm và đòi hỏi mà làm quá lên.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra, tôi nhận thấy vợ từ lâu không còn vui vẻ, hoạt bát như trước. Em nói chuyện, cười đùa, chăm sóc các con bình thường nhưng gần như tuyệt giao với tôi. Em ngủ cùng các con, còn chúng tôi gần như ly thân vài tháng gần đây. Thậm chí, với bố mẹ anh chị em bên chồng, em cũng trở nên kiệm lời, ai hỏi gì nói nấy, không chủ động tiếp chuyện bao giờ. Em không còn gọi điện về thăm hỏi bố mẹ chồng, bố mẹ gọi lên cũng không ra mặt hỏi chuyện. Bố mẹ tôi phiền lòng, tôi rất khó chịu. Tôi không bao giờ gọi cho bố mẹ vợ nhưng vẫn đều đặn hàng tháng đưa vợ con về và trò chuyện với ông bà. Quan hệ của tôi và bên ngoại tốt đẹp, chỉ là vì vợ cũng ít gọi về nhà nên tôi ít gọi.
Hôm trước, quá chán nản với không khí gia đình căng thẳng, tôi nhắn tin với vợ, em bảo quá mệt mỏi và hôn nhân của chúng tôi đã chấm dứt. Vợ nói tôi cứ tìm người phù hợp và ra đi, chỉ cần hai con. Thái độ của vợ rất dứt khoát. Tôi không biết phải làm gì để cải thiện tình trạng hiện tại. Có phải vợ tôi quá nhạy cảm và đòi hỏi? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Sau ngày cưới, em chồng đột ngột trở về với bộ đồ nhàu nát, đầu tóc bù xù và đôi mắt sưng húp Cả nhà đang lo cô em chồng xinh đẹp ế thì đột ngột em ấy đưa về một người đàn ông chẳng có điểm gì nổi bật, nói là muốn cưới càng sớm càng tốt. Em chồng tôi, tên Đào, là một cô gái xinh đẹp nên có rất nhiều anh chàng theo đuổi, em ấy thay người yêu như thay áo. Nhiều...