Văn tả cô giáo: Cổ cô dài 3 mét!
“Cổ của cô dài 3 mét giống như con gà nhà em. Trán cô có nhiều nếp nhăn bởi vì cô thức khuya để soạn giáo án cho chúng em học”
Thời gian gần đây, cư dân mạng chuyền tay nhau nhiều bài văn “lạ” khiến người đọc không nhịn được cười bởi nét hồn nhiên, đáng yêu của các em học sinh cấp 1. Những bài văn được tả một cách “chân thực” nhất, đúng như những hiểu biết, nhìn nhận và đánh giá sự vật xung quanh trong mắt trẻ thơ.
Những bài văn thật đáng yêu viết về cô giáo
Có thể kể đến câu văn của một bạn học sinh tả về cô giáo mình :”Cô giáo em có làn da trắng mịn như da em bé. Cổ của cô dài 3 mét giống như con gà nhà em. Trán cô có nhiều nếp nhăn bởi vì cô thức khuya để soạn giáo án cho chúng em học. Đôi bàn tay sần sùi nhưng hơi lòng thòngvì cô viết bảng nhiều quá. Em rất yêu cô giáo em”.
Chắc rằng sau khi đọc đoạn văn này, cô giáo được tả trong bài cũng không thể giận được tác giả khi vừa đọc vừa hình dung nhân vật “xấu xí” ấy.
Dù xuất hiện nhiều bài văn “lạ” nhưng vẫn còn câu chữ hay, ý nghĩa dành tặng cho thầy cô giáo.
Hay ở một bài văn khác mọi người được đọc, nhất là các cô giáo khi chấm bài cho học sinh cũng không thể kìm nén cảm xúc khi thấy học sinh tả mình: “Cô giáo em duyên dáng lắm. Mái tóc cô dài, khuôn mặt trái xoan…”. Tuy nhiên, cô giáo chợt giật mình vì có đoạn tả: “Đặc biệt cô có hàm răng trắng thẳng tắp như bờ ruộng…”.
Video đang HOT
Cùng chung cảm xúc, một cô bé cũng đã viết về cô giáo mình một cách “đáng yêu”: “Cô giáo em rất đẹp, hai bàn chân cô như hai viên gạch phồng, cô đi đôi tông lì, mỗi khi cười cô thò ra hai hàm răng trắng phớ”.
Đình Hùng (28 tuổi, Giám sát thi công công trình – Hà Nội) tươi cười nhớ lại hình dáng cô giáo trong mắt cậu bé 8 tuổi ngày xưa. Hồi đó, Hùng nhận được đề bài tả cô giáo em nhưng có đoạn cô cao bao nhiêu thì anh lại chịu không biết được. Và thế là cậu đã cho cả nhà một trận cười khi khoe bài văn tả cô giáo cao tới… “2 mét” của mình.
Song, những ví dụ trên là hình ảnh của thầy cô những năm 90, hay ở miền quê gắn liền với cánh đồng, bắp ngô, viên gạch…
Còn với “teen thành phố”, thầy cô giáo trong mắt học sinh được sử dụng với những “mỹ từ” hiện đại như “Cute”; “Hot boy, hot girl”; “phát cuồng”, “Kool”… khiến phụ huynh đọc cũng phải choáng váng.
Một ví dụ như “Trường em có thầy giáo tên Minh dạy toán. Ai ở trường cũng rất yêu quí thầy và gọi thầy là Minh “cute” bởi thầy rất đẹp trai và có nụ cười rất duyên”. Hay một đoạn văn khác: “Cô giáo Hà lớp em cực xinh, là “hot girl” của trường”…
Bên cạnh đó, cũng là hình ảnh của một cô giáo dáng… chuẩn: “Sau đây em xin tả một người cô giáo mà em yêu quí nhất: Là cô Xuân. Cô có cái tính rất dễ thương, em trông coi cô rất đẹp gái. Người cô rất thướt tha và nhẹ nhàng như người mẫu, hoàng hậu dễ tính hiền lành”.
Cô Lê Thị Huyền (giáo viên dạy trường cấp 1 ở Hà Nội) chia sẻ :”Mình đã đọc được nhiều bài văn “lạ” tả về thầy cô lắm. Cảm giác chỉ là một điều gì đó ngộ nghĩnh, dễ thương của các em.
Thầy cô giáo trong câu văn của các em dù là “dị nhân” hoặc là “bà tiên, ông bụt” thì cũng đáng được trân trọng bởi các em đã biết quan sát và so sánh”.
Theo VTC
Bài văn lạ về truyện Thánh Gióng
"Em hâm mộ ông, à... anh ấy lắm (mà sao trẻ thế họ lại cứ bắt gọi là ông nhỉ?)! Nếu anh ấy mà không bay mất chắc ối người hâm mộ sẽ chết mê chết mệt. Ôi, anh Gióng thật manly, thật cool - thần tượng của em!".
Bài văn của một nữ học sinh trung học phổ thông với đề bài phân tích truyệnThánh Gióng vừa được phát tán trên mạng, được xem như "bài văn lạ" mới, gây xôn xao cộng đồng. Nguyên văn bài viết như sau (xin đăng nguyên văn, kể cả một số từ tạm gọi là "lỗi từ vựng" của thế hệ 9X):
"Truyền thuyết kể lại thật ấn tượng khi Thánh Gióng ba tuổi chưa biết nói cười nhưng khi giặc Ân đến thì thoắt cái vươn vai để trở thành người lớn trong phút chốc, ngay sau đó thì đã dùng gậy sắt, cưỡi ngựa sắt uýnh tan giặc. Wow, thậm chí ông còn dùng cả bụi tre làm vũ khí! Xong xuôi thì thay vì ở lại để nhận huân chương Anh hùng, ông lại vội vã bay ngay lên trời, để lại một loạt fan và người hâm mộ ngơ ngác. Chắc là ông tuy thành người lớn nhưng tuổi vẫn trẻ con nên dễ ngượng trước đám đông, hoặc có thể ông ấy khiêm tốn và không mắc bệnh thành tích như người lớn bây giờ! Em hâm mộ ông, à... anh ấy lắm (mà sao trẻ thế họ lại cứ bắt gọi là ông nhỉ?)! Nếu anh ấy mà không bay mất chắc ối người hâm mộ sẽ chết mê chết mệt. Ôi, anh Gióng thật manly, thật cool - thần tượng của em!
Nhưng em không chỉ hâm mộ mà còn thương anh ấy lắm, mới ba tuổi ranh, chưa biết gì mà đã buộc phải thành người lớn, phải làm chuyện người lớn trong khi chưa kịp hưởng tuổi thơ, tuổi thần tiên, tuổi mộng mơ, tuổi ômai như tụi em...Thật buồn, thật ghét chiến tranh đã cướp đi mất tuổi thơ của anh ấy!
Em thì ngược lại, em có tuổi thơ và thời con trẻ đầy đủ đến phát chán.Thực sự thì em chỉ mong cái tuổi thơ này kết thúc nhanh nhanh và thành người lớn cùng thần tượng của em sớm nhất có thể vì quá tuổi thơ của chúng em quá nhiều lý do để bực bội.
Này nhé: Tuổi thơ lúc nào cũng phải đi học, điểm kém thì bị chửi mắng, thậm chí dính chưởng của phụ huynh, muốn học giỏi thì lại phải quay cóp khi đi thi, em thì lại vụng nên quay toàn bị lộ. Lớp em tụi nó quay siêu lắm, có đứa còn được nhà trang bị điện thoại xịn để nhắn đầu bài, đứa thì móc với giám thị quăng phao cho. Em không biết dùng phao, chết đuối phải roài, hic hic...
Tuổi thơ lúc nào cũng bắt đi sở thú. Đi riết chán ốm vì chẳng có gì để xem. Có mấy con thú ốm nhom cứ đứng vậy hoài. Mà nghe nói một con voi mới tự nhiên lăn đùng ra chết, người ta bảo nó bị bệnh hiểm nghèo, em nghĩ là nó đói thôi. Ba em dạo này làm ăn chứng khoán hay đất đai gì đó mà về quặu nhà hoài, kêu làm ăn thế này thì có mà chết đói cả lũ! Đấy, người còn chết đói nữa là voi... Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ chán chết vì muốn đi chơi chẳng biết đi đâu và đi bằng gì. Xe công cộng thì vừa bẩn vừa hôi, lại chen chúc và luôn chậm giờ, chẳng nhẽ lúc nào cũng bắt gia đình cho quá giang. Em thích đi chơi ngoài thiên nhiên lắm mà không có chỗ nào đi, lại dơ và nguy hiểm nên mẹ không cho. Mà sao cứ đi xa là người lớn lại sợ trẻ con làm chuyện bậy bạ nhỉ? Sao họ cứ suy bụng ta ra bụng người thế? Đi gần thì có mỗi chỗ duy nhất là siêu thị. Dạo này kinh tế khó khăn nên chẳng ai mua gì, cứ đi vào chơi cho mát. Chỗ khu game thì lúc nào cũng phải xếp hàng, tiếng động ẩm ĩ nhức hết cả đầu, haizzz... Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ thật chán vì không có gì để xem. Ca nhạc thì nhảm, lại chẳng có bài vui cho lứa tuổi tụi em. Cứ suốt ngày yêu nhau, bỏ nhau nhảm pà cố! Mà trong mấy cuộc thi Talent trên Ti vi thì tụi trẻ con cũng toàn bắt chước người lớn mới được giải cao đấy thôi, ai mà coi trọng con nít! Phim Việt thì vừa chán vừa toàn chuyện người lớn, mấy cái phim Mỹ hành động thì hay, vậy mà cái hay nhất chuẩn bị chiếu thì lại bị cấm mất vì nghe nói quá bạo lực. Mấy đứa bạn nhà giàu nó còn được bay qua Thái, qua Sin xem chứ em thì potay. Mà lạ thật, trẻ con bên ấy giàu hơn nhưng lại thích bạo lực hơn ở nhà mình nhỉ? Ôi, ước gì em được như Phù Đổng, ước gì em nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ thì lúc nào cũng bắt đọc sách. Em cũng thích đọc lắm, nhất là mấy cuốn Manga vẽ tranh đẹp cực! Đọc lời và chữ nhiều đang chán, đọc truyện tranh đang thích thì mẹ lại cấm vì bảo trong đó toàn cảnh phản cảm của con nít làm chuyện người lớn...huhu. Nếu mà thế gọi là làm chuyện người lớn thì em cũng thích làm người lớn. Thích thế nhưng mà rất khó, mấy đứa con trai cùng lớp thỉnh thoảng cứ hay rủ đi chơi xa, vào nhà nghỉ làm chuyện người lớn. Thích đấy nhưng mà quá nguy hiểm, nhỏ L. lớp kế bên đi chơi riết rồi tự nhiên có em bé đó, kỳ lắm. Nhưng ở nhà cũng ghê thấy mồ à, mấy cha hàng xóm mắc dịch và biến thái cứ hay gạ qua nhà làm chuyện người lớn rồi cho tiền, cho kẹo... Sao làm trẻ con khổ thế!? Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Mà làm người lớn cũng dễ ợt chứ có gì đâu. Em nghe nói nhỏ kia chưa đến 18 đã khai man để có bạn trai sớm. Mà vừa mấy bữa trước thấy nó còn ốm nhom trên ti vi, nghe dì Năm nói nó giải phẫu thẩm mĩ vòng 1 siêu khủng, nâng mũi dọc dừa, mất mấy ngàn đô lận, thế rồi thành hotgirl, được người ta rủ đi chơi mà trả tới hai chục ngàn đô lận. Cho nên chắc em sẽ phấn đấu thành hotgirl trước, rồi sau đó sẽ đăng ký vô mấy cuộc thi Miss sìtyn để kiếm vận may. Làm người lớn vừa có giá, vừa tự do chẳng ai quản lý. Mẹ cấm đoán em chắc chỉ vì thiếu tiền, chứ em mà kiếm được mấy cha đại gia thì sẽ bao cả nhà ăn chơi nhòe luôn.
Đấy, sao cứ phải thời chiến mới trở thành người lớn lẹ được? Mà nói rồi mới nhớ và tiếc thần tượng của em. Giá anh Gióng mà không bay về trời thì ở lại thành đại gia là chắc. Đẹp trai, tiền thưởng nhiều như thế thì thiếu gì hotgirl xin chết?
Vậy xét cho cùng thì đâu ai cần tuổi thơ nhỉ? Em chỉ muốn làm một việc gì có ý nghĩa, em muốn học tập Thánh Gióng nhanh để trở thành người lớn, em chỉ muốn có nhiều tiền, nhưng làm thế nào nhỉ? Haizzzz...".
Nhận xét của giáo viên: "Bài không những lạc đề mà tư tưởng có vấn đề! Đề nghị gia đình chú ý giáo dục! 0 điểm".
Theo TT & VH
Bài văn về thành công gây xúc động hàng ngàn trái tim Bài văn của một học sinh lớp 10 Văn một trường chuyên ở Hà Nội về "một bài học ý nghĩa, sâu sắc mà cuộc sống đã tặng cho em" đang nhận được nhiều chia sẻ của cộng đồng mạng. Theo giới thiệu, bài văn được viết ngày 6/9/2006 và nhận điểm 9 với lời phê:: "Cảm ơn em đã tặng cô một...