Sao thích người ta mà không nói?
Sao thương người ta mà không thổ lộ. Để bây giờ… liệu có quá muộn không?
Ấy và tớ học chung từ hồi bé xíu. Từ khi ấy vẫn còn là một cô nhóc ngọng líu ngọng lô, khi ấy vẫn còn suốt ngày đánh quần đùi áo cộc tranh nhau cướp bóng với tớ.
Tớ nhớ hoài ngày bố mẹ dẫn ấy về nhà. Bố mẹ nói hai đứa hãy là anh em tốt. Tớ sinh trước có một ngày nên được làm anh (may quá, không thì ấy làm chị tớ mất). Lúc đó, trong mắt tớ, ấy là một con bé rắc rối. Gì cũng hỏi, gì cũng đòi xem và nói rất nhiều. Nhưng vì là anh nên tớ nhường ấy tất. Tớ từng cấm lũ con trai trong lớp cười khi mái tóc ấy bị cắt cụt giống hệt tớ. Lúc đó, đi bên ấy tớ thấy sao hai đứa giống hai thằng con trai thế nhỉ?
Ảnh minh họa
Rồi lớn, rồi đi học. Tớ và ấy xa nhau. Lúc gặp lại thì tớ và ấy đã là hai cô cậu học lớp 10. Thật ngạc nhiên khi ấy vẫn là một cô nhóc như ngày nào. Nhí nhảnh hệt con cá cảnh. Bé vậy thôi nhưng ấy học thật siêu. Nhìn thấy ấy là nhìn thấy sách, thấy vở. Tớ cứ sợ rằng ấy không nhận ra tớ, sợ ấy đã quên ông anh hờ ngày xưa. Nhưng tớ lầm. Chính ấy chứ không ai khác là người đến làm quen và gọi tớ một tiếng “anh” ngọt ngào.
Nhưng liệu có ông anh nào như tớ không khi chỉ suốt ngày bắt nạt ấy, khi “bán” những thông tin mật về ấy cho thằng bạn thân bởi nó nói nó thích ấy và muốn làm quen với ấy.
Video đang HOT
Ấy bảo không thích tớ làm như thế. Tớ cũng không lý giải nổi tại sao tớ lại cứ ghép ấy cho cậu bạn nhưng ấy càng không thích tớ càng gán ghép nhiều hơn. Cho đến lúc ấy hỏi tớ: “Em thích cậu ấy được chứ” thì tớ mới thấy hình như tớ đang sai.
Nhìn ấy đi bên cậu bạn thật xứng đôi. Vậy mà trong lòng tớ không thấy vui. Tớ quay mặt đi mỗi khi nhìn thấy hai người trao đổi bài trên lớp. Tớ lặng đi mỗi khi thấy ấy cười thật tươi. Hình như tớ đã thật lòng thích ấy. Hình như với tớ ấy không chỉ là bạn là em. Nhưng muộn quá rồi phải không ấy? Giờ ấy hạnh phúc là được rồi.
Ảnh minh họa
Tớ không mong ấy và cậu bạn tớ bất hòa nhưng mỗi khi ấy có chuyện, chỉ cần ấy tìm tớ là tớ lại thấy vui. Tớ thích được đèo ấy đi đổi gió, thích nhìn ấy ăn kem. Ấy nói ăn kem lạnh để giảm nhiệt, để thấy hết buồn nhưng với tớ, nhìn ấy ăn kem thật yêu.
Và rồi ấy và bạn tớ chia tay. Nhìn ấy khóc tớ chỉ muốn kéo ấy vào lòng, cho ấy mượn bờ vai để tựa nhưng… tớ không đủ can đảm. Tớ đã muốn nói với ấy tất cả tình cảm của mình. Đến khi ấy nói “Em sẽ quên hết. Sẽ chăm chỉ học mà thôi. Sẽ không để ai vướng bận” thì tớ hiểu… lúc này là không nên.
Tớ tiếp tục giấu kín tình cảm của mình. Vẫn hay chở ấy đi chơi, vẫn hay ngồi bên ấy nghe ấy ca thán. Vẫn làm tất cả để động viên ấy cố gắng nhưng nói cho ấy về tình cảm của mình thì không… Tớ muốn ấy bình yên.
Đến hôm nay, khi nhận được mail của ấy, tớ mới hiểu mình là đại ngốc. “Ấy ngốc thật, sao thích người ta mà không nói. Sao thương người ta mà không dám thổ lộ. Để bây giờ… liệu có quá muộn không?”
Sẽ không muộn đâu ấy à. Chỉ 5 năm thôi. Tớ đã im lặng đi bên ấy 3 năm, giờ thêm 5 năm thì cũng đâu có gì là dài. Tớ biết phía trước sẽ còn nhiều thay đổi nhưng chỉ cần ấy hiểu tình cảm của tớ là được rồi. Nếu không khi ấy về mình sẽ vẫn là anh em nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Con trai 'nhát cáy'
Mãi anh mới dám nói ra được tình cảm của mình thì hix, câu trả lời anh được nhận lại là: "Giỡn cho đỡ buồn phải không?".
31/8, cái đêm ngập tràn hạnh phúc với anh - Em đã nói lời yêu anh. Ảnh minh họa: Internet.
Anh biêt em qua tình bạn của ba anh và bô em. Lân đâu tiên nhìn thây em, có thê nói là đã có cảm tình với em rôi. Nhưng lúc đó anh không đủ can đảm đê nói ra, anh sợ.
Rôi thời gian trôi qua, bắt đâu vào đại học, hai đứa học chung trường nhưng lại khác ngành nhau, anh chỉ có thê thây em những lúc đi chung đường. Rât nhiêu lân bắt gặp em, anh muốn nói ra tình cảm của anh lắm, nhưng thât sự là rât khó nói. Vào một ngày hai đứa mình gặp nhau đúng lúc đi học vê, em hỏi anh có người yêu chưa, anh nói thât, lúc đó trong đâu anh chỉ muốn nói là anh đã yêu em rôi, nhưng anh vân không thê nói thành lời, anh thât là ngu ngôc và nhát cáy phải không em?
Từng ngày từng tháng trôi qua, hai đứa mình là sinh viên năm hai. Bắt đâu vào năm học mới, anh lại được gặp em nhiêu hơn môi khi đi trên đường. Mỗi lần gặp em là một lần anh nở một nụ cười nhìn em, em cũng mỉm cười chào lại. Nhưng em không biết là anh đã yêu em nhiêu lắm, chỉ tại anh không đủ can đảm đê nói ra, rôi cứ thê tình cảm trong con người anh dành cho em nó đã quá mức giời hạn mà môt người khi yêu đơn phương đã chịu. Anh quyêt định phải nói cho em biêt tình cảm của anh dành cho em. Anh ráo riêt đi mua điện thoại, vì anh không thê mở lời nói tình cảm của mình dành cho em nên sẽ dùng tin nhắn điên thoại đê nói cho em biêt.
Rôi anh cũng mua được điên thoại, ngày nào đi học anh cũng vừa đi vừa nhìn xung quanh xem có thây em không, nhưng vân không thây. Thứ năm, ngày 25/8 vẫn như mọi ngày, anh đi học vân nhìn xung quanh như mọi lân, và cuối cùng anh cũng thây em. Anh đi theo em, và trao cho em nụ cười môi khi anh gặp em, rôi anh xin sô điên thoại của em. Nhưng dù đã xin được sô em anh cảm thây vân không thê nào nói được. Dù sao anh nghĩ giờ anh không nói chắc anh hôi hân cả đời vì tình cảm của anh dành cho em đã âp ủ trong một năm trời. Hôm đó em học cả ngày, nhà hai đứa mình xa nên phải ở lại trường. Anh rủ em đi ăn cơm đê mở đâu câu chuyên rôi từ từ anh cũng đã nói hêt tình cảm của anh, nhưng em lại nói "giỡn cho đỡ buồn phải không?" Lúc đó tim anh thât sự vỡ vụn ra luôn đó, nhưng dù sao ai chả vây, mới biêt nhau được bao nhiêu đâu mà nói thích nhau. Anh vẫn từ từ kiên trì nhắn tin với em, em nói em đã có người yêu nhưng chia tay rồi vì không hợp tính nhau. Cứ như thê, ngày nào anh cũng nhắn tin cho em hêt đê nói tât cả tình cảm của anh. Em cũng dân dân có tình cảm với anh nhưng em không thê nhân lời vì sợ lại một lân nữa chia tay... Thời gian cứ thế trôi hai, hai đứa được ngày ngày cùng nhau đến trường, rồi lại cùng nhau tan học.
31/8, cái đêm ngập tràn hạnh phúc với anh - Em đã nói lời yêu anh. Sáng hôm sau đi học anh vân đứng chờ em ở chô cũ, lúc đó nhìn thây em, anh vui lắm nhưng không thê nói được một lời nào, không giông anh như mọi khi. Xong anh nhìn em, em có ngại ngùng anh cũng không biêt tại sao lại như vây. Lên tới trường em nhắn tin cho anh, em bảo đừng nhìn như vây em ngại lắm, đê từ từ quen dân là hêt. Từ lúc đó anh đã hứa sẽ yêu em hêt mức anh có thê, sẽ làm cho em hạnh phúc nhât trên đời này.
Bây giờ mình yêu nhau được hai tháng rôi em nhỉ, hai tháng tuyêt vời nhât đời anh. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người bạn gái tuyêt vời như em đó. Nhưng cũng có một sô chuyên xảy ra ngoài ý muốn của mình nhưng với anh thì nó không sao hêt vì như thê hai đứa mình mới biết được mình yêu nhau như thê nào đúng không.
Sắp đên sinh nhât của em, anh đã làm môt món quà đê tặng em vào ngày đó, dù món quà rât đơn giản nhưng đó là tình cảm của anh, đê cho em quên đi tât cả nhưng buôn phiên từ trước đên nay.
En nè, dù bây giờ mình ít được gặp nhau, nhưng anh mong em đừng có buồn nha, anh đang cô gắng hêt sức mình từng ngày từng ngày hi vọng ngày hai đứa mình được ở bên cạnh nhau. Anh yêu em nhiêu lắm và sẽ mãi yêu em đên suôt cuôc đời này. Anh yêu em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sau những cuộc "yêu đương" nồng cháy Sau những cuộc yêu đương nồng cháy, sau những ái ân khao khát hai đứa dành cho nhau... anh vội vã quay lưng và để em lại một mình trong nỗi xót xa vô bờ... Tôi năm nay 23 tuổi và đã có công ăn việc làm ổn định. Sau khi đọc xong những bài viết rất chân thành của các bạn, hôm...