Nhắn con trai gửi tiền mua quà Trung thu cho cháu, bà nội chết sững với tin nhắn vô cảm giữa đêm
Nhìn mẹ ngồi một góc ôm cháu khóc, tôi cảm thấy bất lực vô cùng. Thương cháu 1 thì giận bố nó 10, có loại bố nào lại bỏ mặc con mình như thế không chứ!
Lâu lắm rồi tôi mới thấy mẹ khóc. Đêm qua khi đang ngủ thì thấy tiếng nức nở khẽ ngoài phòng khách, tỉnh dậy thấy mẹ đang ôm cháu gái trong lòng, hỏi chuyện xong tôi tức giận đến nỗi hôm nay lái xe gần 10km đến tận nhà anh trai để chửi một trận đã đời.
Anh trai tôi làm công nhân cho một xưởng gỗ nhỏ ở ngoại thành. Anh lấy vợ cách đây 4 năm, nhưng rồi 2 vợ chồng không hợp nhau nên sống ly thân suốt nửa năm nay, để lại cháu gái tôi cho bà nội nuôi. Tôi đi làm suốt ngày tối mới về, lúc nào trong nhà cũng chỉ có 2 bà cháu quanh quẩn.
Cháu gái tôi tên Mun, đã đi học mẫu giáo nhưng vì dịch nên phải nghỉ ở nhà cho bà trông. Mẹ tôi 55 tuổi, bị đau lưng đau khớp, nhưng vì nuôi cháu nên vẫn nhận làm giúp việc cho một gia đình giàu có trong khu chung cư cách nhà tôi 2km. Lương mỗi tuần mẹ được 2 triệu, tất cả để dành chăm lo cho Mun vì bố mẹ nó chẳng đoái hoài gì. Tôi thương cháu thiệt thòi nên rất quan tâm nó, cứ rảnh rỗi là đưa cháu đi chơi, mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho nó.
Đợt này gần Trung thu, con bé liên tục bảo với tôi rằng “Cô ơi cháu thích đèn lồng con bướm”. Nó đòi bà nội đưa đi chợ sắm đồ đẹp, 2 tháng nay phải ở rịt trong nhà nên nghe tôi nói Trung thu được ra ngoài chơi là nó nhảy tưng tưng háo hức từ mấy ngày trước. Bố mẹ nó mỗi người 1 nơi, kêu dịch mất việc nên không về được, cũng không có tiền gửi nuôi con nên mẹ tôi âm thầm chăm lo cho Mun ngày 4-5 bữa, hết ăn cơm lại ăn vặt, dỗ nó ngủ, dạy nó vẽ, làm vườn… Nhiều lúc tôi cảm giác Mun là con ruột của mẹ tôi chứ không phải cháu nữa.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Hôm qua ăn cơm tối xong Mun kêu nhớ bố, đòi mượn điện thoại của tôi để gọi cho bố nhưng tôi bận ngồi làm việc nên bảo nó không được quấy rầy. Lát sau nó chạy sang mượn điện thoại bà nội, hình như gọi mấy cuộc bố nó không nghe nên mặt con bé buồn thiu. Mẹ tôi cũng thở dài thườn thượt, tôi bảo hay gọi cho mẹ Mun sang. Nhắn hỏi chị dâu thì hóa ra chị đã trốn về quê từ bao giờ, hiện tại chẳng thể qua với con gái đón Trung thu được. Chị cũng than không có tiền, nên nhờ tôi mua ít bánh kẹo cho Mun.
Tắm xong tôi mệt nên lăn ra ngủ, chừng nửa đêm khát nước tỉnh giấc thì thấy đèn bàn phòng khách mở hơi sáng. Mẹ tôi bế Mun đang ngủ say trên tay, đôi vai rung lên khe khẽ. Tôi gọi nhỏ bảo mẹ đi ngủ, nhưng ngồi xuống mới phát hiện ra mẹ đang khóc. Hỏi có chuyện gì thì mẹ chìa tin nhắn cho tôi xem, đọc những dòng anh trai viết mà tôi giận sôi máu!
- (Mẹ tôi) Thanh ơi con về chơi với Mun đưa nó đi Trung thu, mua cho nó cái đèn, nó bảo nhớ bố, gọi điện không được.
- (2 tiếng sau, anh trai tôi trả lời) Con bận lắm không về được, nhà xa nữa. Con cũng chả có xu nào hết, ở trọ mất bao nhiêu khoản, tháng trước động tí mẹ đưa cái Mun đi viện mất cả đống tiền ra, ốm đau gì đâu mà cứ vẽ ra tiêu tiền.
- (Mẹ tôi) Mun nó viêm phế quản, khó thở, ốm sốt mãi không khỏi, bố mẹ không ai hỏi thăm nó, có mỗi mẹ chăm mà con nói vậy sao?
- (Anh trai) Thôi con mệt lắm, đi ngủ đây. Mẹ thích mua gì cho nó thì mua, con kiếm cơm giờ còn chẳng xong, Trung thu cái gì.
Mẹ tôi vẫn để nguyên màn hình tin nhắn đấy, rơi nước mắt ướt cả áo Mun. Tôi chạy ra ngõ đi loanh quanh hít thở cho nguôi cơn tức, sao mẹ tôi lại đẻ ra thứ con trai bất hiếu thất đức vậy cơ chứ! Ngày bé anh trai cũng quan tâm tôi lắm, mà sao giờ có con thì anh lại vô tâm như thế nhỉ? Lại còn đổ lỗi mẹ tôi tiêu tiền khi con anh bị ốm nữa, thật quá quắt!
Đợi mãi trời mới sáng, tôi dắt xe ra phi thẳng sang chỗ anh trai. Tưởng anh bận lắm, hóa ra ngồi nhậu với mấy ông công nhân. Không thèm tháo mũ bảo hiểm, tôi lao vào tát cho anh mấy phát, mặc kệ anh gào lên chửi, xả giận xong tôi lại quay về nhà. Từ giờ tôi sẽ coi Mun như con gái, nó không cần có một người bố như thế!
Tuổi thơ bất hạnh vì đòn roi
Đọc tâm sự: "Ghét em dâu vì đã 'cướp' em trai tôi" mà người con trai như tôi khóc ướt gối. Cũng đang buồn chuyện gia đình nên tôi xin trút bầu tâm sự.
Ảnh minh họa
Tôi hơn em anh Tùng một tuổi, sinh năm 1991, chưa may mắn như em của anh và vẫn mong một người vợ tốt để bù đắp. Tự nhủ sau này sẽ không bao giờ dạy con cái mình bằng đòn roi vì đời bố nó đã quá khốn khổ rồi.
Tuổi thơ tôi phải gọi là bất hạnh, đòn roi ăn nhiều không kể đâu cho hết. Tôi thấy bản thân trong hình ảnh em của tác giả. Anh không thể nào hiểu được những đứa trẻ bị đánh đập như chúng tôi trong lòng đau đớn như thế nào đâu, lắm lúc tôi muốn chết đi cho rồi.
Hồi tôi học mẫu giáo, bà ngoại làm cỗ có con gà, thương tôi bà để dành cho cái đùi. Trước khi đi học, tôi la to giữa nhà: "Phần con cái đùi gà nhé", học về thấy chị họ ăn mất cái đùi gà nên khóc. Trẻ con mà, có biết gì đâu, vậy mà bố tôi cho ăn ngay trận đòn thừa sống thiếu chết chỉ vì nghĩ tôi mất dạy. Tôi khi đó 5 tuổi, bị tát cho một cú giữa mặt mà mấy ngày sau không mở mắt nổi. Trận đòn đó đau đến nỗi 25 năm trôi qua mà tôi nhớ lại vẫn rơi nước mắt.
Lên cấp một luyện chữ, tôi viết xấu, bố mẹ thay phiên vụt hai tay tôi, đến bữa cơm cầm cái thìa mà run run. Học bài, làm bài sai là tôi bị đánh vào đầu, cầm tai xách ngược lên, sau mỗi buổi học đầu lúc nào cũng sưng mấy chỗ. Tôi học lớp 5, nhà ngoại có giỗ, vui quá mà quên đi học, mẹ đánh vào đầu mấy cái xong đạp cho vài cú ngã lăn vào bụi kẽm gai mà không hiểu sao tôi chưa bị uốn ván, nghĩ chẳng thiết sống. Cấp một học dễ, lúc nào cũng được học sinh giỏi nhưng điểm không tối đa, có bữa bài làm đúng nhưng tôi trình bày chữ xấu tệ, cô giáo trừ một điểm còn 9, về nhà lại bị đánh bầm dập, bố mẹ đánh cho sướng tay nên dùng hết sức.
Lên cấp hai tôi bị đánh nhiều hơn nữa. Lớp 8, có lần nhà hàng xóm có một cô mất, nhà bên đó lại bỏ hoang không ai ở, lỡ tay làm rơi áo quần đang phơi sang nhà cô đó. Bố bắt sang lấy về mà tôi sợ ma, mãi không dám đi, thế là bị tát mấy tát hoa mắt, chảy cả máu mũi, mấy bạn của bố đang chơi ở đấy ra cản mà không nổi. Lên lớp 11, thấy các bạn ăn sirô đá bào và cây chả cuốn xịt tương ớt bên hông trường, tôi về xin được ăn, mẹ úp nguyên trái dưa hấu vào mặt và nói: "Mày có thiếu thốn gì không". Hận lắm chứ! Sau thấy trong túi quần của mẹ lúc phơi đồ có tờ 20 nghìn đồng bèo nhèo, tôi ngây ngô lấy luôn, nghĩ số tiền cũng bé mà có thể mua được mấy lần đá bào. Tôi mua ăn rồi bị thằng bạn mách bố, bạn biết tôi ở nhà bị đòn như cơm bữa, lại ghét tôi vì tội lầm lì ít nói. Bố truy cho bằng ra tiền ở đâu mua đá bào rồi đánh tôi như kẻ thù. Bố quất vào chỗ thắt lưng tôi và chỉ đánh đúng chỗ đấy, tôi đau không tả nổi. Tôi đổ bệnh 2 tuần liền mà vẫn cố nhịn đau không cho ai biết, chỉ có bà thương tôi nhưng đã mất lâu lắm rồi.
Lên đại học, học lực của tôi chỉ khá. Năm thứ tư đại học, tôi làm mất cái laptop, vậy mà bố mẹ thi nhau chửi đánh, vu cho tôi đem bán lấy tiền đàn đúm, trong khi tôi rất ít đi chơi, ít nói, không đàn đúm hay gì cả.
Tôi về phòng khóc ướt hết gối, nằm mê mệt mấy ngày trời nhưng không một ai quan tâm. Có giai đoạn tôi trầm cảm nặng, không nói chuyện với ai, họ hàng không hiểu chuyện nên cho rằng tôi sống không biết bà con. Giờ tôi với bố mẹ không biết nói chuyện gì, nhiều khi nhìn bố mẹ mà thấy xa lạ. Không hiểu trong lòng bố mẹ có thương thằng con này không? Nếu không thì họ sinh tôi ra làm gì? Mong có người vợ tốt để bù đắp. Thật sự tim tôi tan nát từ rất lâu rồi.
Nhìn mâm cơm vợ bưng ra đãi anh trai chồng, tôi giận dữ tới mức hất đổ tất cả Tôi không biết vợ làm thế là có ý gì. Nhưng nhìn mâm cơm, tôi giận dữ đến mức hất đổ tất cả. Vợ chồng anh tôi mới ly hôn được mấy tháng. Anh tôi nhận nuôi đứa con trai lớn, năm nay học lớp 2. Thằng bé giống ba, ăn uống rất mạnh nên người to khỏe. Là đàn ông, lại vắng...