Nam sinh lớp 4 mồ côi cha mẹ và ước mơ làm công an
Mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng em Nguyễn Đức Trung với tinh thần vượt khó, vươn lên đạt thành tích cao trong học tập luôn là tấm gương sáng để bạn bè noi theo.
Em Nguyễn Đức Trung là học sinh lớp 4A, Trường tiểu học Xuân Sơn (thị xã Đông Triều, Quảng Ninh).
Vóc dáng bé nhỏ, nước da ngăm đen, môi hay cười nhưng ánh mắt luôn thường trực nỗi buồn sâu thẳm… là đặc điểm không lẫn vào đâu trong tập thể lớp 4A.
Em Nguyễn Đức Trung mồ côi cha mẹ từ khi mới 4 tháng tuổi nhưng rất nỗ lực vươn lên trong học tập (Ảnh: CTV)
Nghe cô giáo Đinh Thị Ngọc Hậu, giáo viên chủ nhiệm của em Trung kể chuyện, tôi thực sự xúc động trước hoàn cảnh khó khăn, đáng thương của em.
Em Trung mồ côi mẹ từ khi mới 4 tháng tuổi, một thời gian sau bố em cũng bị bệnh qua đời.
Từ ngày mẹ em mất, Trung không còn được uống giọt sữa ấm ngọt ngào nào của mẹ. Mọi sự chăm sóc Trung đều do một tay bà ngoại đảm nhận.
Lớn lên trong vòng tay yêu thương che chơ của bà ngoại, cậu bé Trung ngày càng nhanh nhẹn, chăm ngoan, học giỏi.
Tuy còn nhỏ nhưng em đã biết làm rất nhiều việc giúp đỡ bà như nấu cơm, quét dọn nhà và tự giác học bài.Vì hoàn cảnh khó khăn nên Trung sớm tự lập so với bạn bè cùng trang lứa.
Cô giáo Đinh Thị Ngọc Hậu, giao viên chu nhiêm lớp 4A cho biết: “Năm nay, tôi đươc phân công chu nhiêm lơp 4A.
Video đang HOT
Trong lơp tôi chu nhiêm co em Nguyên Đưc Trung sơm mô côi bô me tư khi con rât nho nên tôi va cac em hoc sinh trong lơp đêu rât thương Trung.
Tuy con nho nhưng Trung rât hiêu thao, chăm chi va chiu kho hoc tâp. Tôi mong em sau nay se đat đươc ươc mơ cua minh”.
Em Nguyễn Đức Trung chia sẻ: “Chau đươc ba ngoai nuôi tư khi con nho, chau rât thương ba. Ba đa gia nhưng vân phai đi lam thuê nuôi chau.
Vi thê, chau se cô găng hoc tâp thât tôt đê sau nay thưc hiên đươc ươc mơ trơ thanh Công an, chau se chăm soc ba thât tôt”.
Em Nguyễn Đức Trung ước mơ sau này lớn lên sẽ trở thành công an (Ảnh: CTV)
Bé gần nhất lớp nhưng Nguyễn Đức Trung lại vô cùng nhanh nhẹn, hoạt bát. Trong lớp học, em luôn tích cực phát biểu xây dựng bài.
Môn Toán, Tiếng Anh là những môn học em yêu thích nhất. Nhiều năm liền Trung đều đạt danh hiệu học sinh hoàn thành xuất sắc các nội dung học tập và rèn luyện.
Đặc biệt, Trung còn rất nhiệt tình tham gia các hoạt động ngoại khoá của trường, của lớp như: biểu diễn văn nghệ, võ thuật, đôi bạn cùng tiến và bàn học danh dự.
Vượt qua những khó khăn trong cuộc sống với biết bao thiệt thòi, thiếu thốn, cậu học trò nhỏ côi cút đang từng bước vươn lên trong học tập với những thành tích nổi bật.
Con đường đi tới tương lai của em vẫn còn nhiều khó khăn, song bằng nghị lực vượt khó và quyết tâm theo đuổi ước mơ, chắc chắn cậu học trò nghèo Nguyễn Đức Trung sẽ đạt được điều mình mong muốn.
LÃ TIẾN
Theo giaoduc.net
Thầy giáo mầm non trên rẻo cao
Huyện Sa Pa có 6 thầy giáo dạy học mầm non, chủ yếu tại những địa bàn xa nhất, khó khăn nhất. Câu chuyện đến với nghề của những người thầy ấy tuy khác nhau, nhưng họ giống nhau ở tình yêu trẻ, yêu nghề, nhiệt huyết say mê của tuổi trẻ, tinh thần vượt khó để khai mở những nét chữ đầu tiên cho những đứa trẻ vùng cao.
Thầy giáo Đặng Văn Phụng dạy hát cho các em học sinh mầm non
Ở nơi mà tất cả mọi thứ vật chất còn thiếu thốn ấy, lại bừng lên tình người, tình thầy trò mộc mạc, chân thành và ấm áp.
Sợ phải xa bọn trẻ
Chúng tôi đến điểm trường Tả Van Mông, sau một cơn mưa tầm tã. Trời vừa hửng, vài tia nắng mỏng manh đùa nghịch bên mấy chậu hoa trước hiên. Lớp học ê a tiếng hát. Và thật ngạc nhiên, người đứng lớp không phải là một cô giáo như chúng tôi nghĩ.
Thầy Đặng Văn Phụng, cao tới hơn mét tám, như người khổng lồ với những cô cậu học trò tí hon. Tiết học do thầy giáo Phụng giảng dạy diễn ra hết sức sôi nổi và hào hứng, với những ánh mắt trong veo, những câu hát còn ngọng nghịu, và với cả nụ cười thường trực trên môi người thầy giáo trẻ. Thầy Phụng rời quê Phú Thọ lên vùng cao Sa Pa đã hơn 7 năm nay.
Từng ấy thời gian gắn bó với lớp học mầm non, đã chuyển qua nhiều điểm trường khó khăn, thầy giáo Phụng đã gạt bỏ được những bỡ ngỡ ban đầu, cũng như cảm giác ngại ngùng khi múa hát với các em nhỏ. Trong suy nghĩ của thầy giáo trẻ, chỉ còn tình yêu thương với những đứa trẻ vùng cao, chỉ còn khát vọng mang hết nhiệt tình, tâm huyết của tuổi trẻ để truyền dạy những kiến thức đầu đời cho các em học sinh.
Thầy Phụng tâm sự: "Những ngày đầu lên vùng cao, em cũng buồn nhiều lắm, buồn vì cô đơn, nhớ nhà. Giờ thì cũng quen rồi, nhưng thỉnh thoảng cũng vẫn buồn, nhưng là bởi sợ có ngày phải xa bọn trẻ. Nhiều người muốn về dưới xuôi, nhưng chắc em sẽ mãi ở đây để dạy học thôi".
Gian nan
Thầy Thắng trao khăn ấm cho các em học sinh
Đã có rất nhiều chuyến công tác vùng cao, nhưng con đường lên với điểm trường Lếch Mông B của xã Thanh Kim có lẽ là một ám ảnh đối với chúng tôi. Cung đường nhìn từ xa như con rắn trườn quanh sườn núi. Và lô nhô đá tảng. Sau một hồi loay hoay, "mấy chú ngựa sắt" xem chừng không bò lên đến nơi được, chúng tôi đành đi bộ, dưới cơn mưa lất phất, giữa tiếng sấm đùng đoàng. "Không nhanh chân lên, mưa là khổ đấy. Chẳng có chỗ nào mà trú chân", câu giục của thầy Sơn, cán bộ Phòng Giáo dục huyện khiến chúng tôi thêm động lực để bước tiếp.
Và quãng đường như "hành xác" ấy khiến chúng tôi thêm cảm phục người thầy giáo trẻ đã 9 năm cắm bản với lớp học mầm non trên đỉnh núi - mà chúng tôi được nghe kể đến trên đoạn đường gian nan ấy. Lúc chúng tôi đến nơi, thầy Lê Văn Thắng đang cùng các em học sinh học tập với mô hình "Con sâu học Toán".
Những hình ảnh được thầy Thắng vẽ trên nền đất trở thành một công cụ học tập hiệu quả và mang nhiều hứng thú cho các em nhỏ nơi đây. Thầy Thắng chia sẻ: "Ở đây, các bé thiệt thòi nhiều lắm, chẳng được vui chơi như các bạn dưới xuôi. Mình ở đây, vừa dạy học, cũng vừa như cha, như mẹ, làm được gì cho các em thì cố gắng mà làm thôi".
Thầy Thắng khoe với chúng tôi mấy chiếc khăn, mũ len vừa mới xin được của một đơn vị tài trợ. "Gặp ai mình cũng xin, ai cho cái gì cũng lấy. Ban đầu cũng thấy ngại, nhưng cứ nghĩ đến hai mươi đứa học sinh có thêm áo ấm, giầy ủng, có bánh ăn, sữa uống là mình lại cố gắng thôi". Hóa ra với thầy Thắng và có lẽ cũng là với nhiều thầy cô giáo vùng cao, nhiệm vụ của họ không chỉ là gian nan cõng chữ lên non.
Không còn những câu chuyện giành giật học trò khỏi lạc hậu như trước kia, ngày nay ở vùng cao Sa Pa dẫu còn nhiều khó khăn, nhưng đồng bào các dân tộc đã quan tâm hơn đến việc học của con em mình. Chúng tôi cũng vui lây niềm vui của các thầy giáo trẻ nơi đây khi biết các cháu nhỏ độ tuổi đến lớp đều được đi học. Chị Sùng Thị Phẩy, ở thôn Lếch Mông B, xã Thanh Kim chia sẻ: "Bà con mình quý thầy giáo lắm. Thầy dạy cho các con mình biết cái chữ, biết ngoan ngoãn nghe lời. Hôm trước mình bận đi gặt không đón con được, thầy Thắng còn đưa mấy đứa về tận nhà cơ đấy!". Những tình cảm yêu thương của các em học sinh, sự tin yêu của bà con dân bản cũng là động lực để thầy giáo trẻ quyết tâm cắm bản, gieo chữ trồng người.
Chiều dần buông, học sinh lục tục ra về. Thầy Thắng đưa các em ra tận đầu thôn, tay bế, tay dắt, mấy đứa trứng gà trứng vịt, rộn rã như bầy chim non. Cuộc sống nơi đây như chia là hai nửa, một nửa với chất chứa bao nỗi niềm riêng tư, một nửa sôi nổi với lửa nhiệt tình tâm huyết của tuổi thanh xuân. Thầy Phụng, thầy Thắng và những người thầy giáo trẻ, xa quê, xa gia đình cắm bản với bao nhọc nhằn, thoáng buồn kia chẳng làm vơi đi tình yêu, tình thương với những đứa trẻ vùng cao.
"Hôm nay đi học xa, đường tương lai đường gần"... Tiếng hát của bầy trẻ thơ vang mãi. Trên đỉnh mờ sương, giữa trập trùng núi mây, những thầy giáo trẻ cắm bản với học trò của mình, đang viết tiếp bài ca ấy, viết tiếp những mơ ước về ngày mai tươi sáng.
Thu Hường
Theo GDTĐ
Cảm phục nghị lực của học sinh tiểu học viết chữ bằng chân Bị khuyết tật cả chân, tay nên em Trần Thị Hoa đã nỗ lực rèn luyện viết chữ bằng chân để hòa nhập cùng bạn bè trong học tập. Hiện em là học sinh Trường tiểu học số 2 Vân Hán (Đồng Hỷ, Thái Nguyên). Không vì lý do cá nhân mà Hoa ỉ lại vào bạn bè, thầy cô; trái lại em...